THẾ GIỚI THỨ I: chương 2: thanh mai trúc mã khó thành đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Nguyệt Bạch cùng Tô Nhiên cùng nhau đi đến khu lớp học mới tách ra.

Tô Nguyệt Bạch cùng Tô Nhiên không học một lớp, lớp Tô Nguyệt Bạch ở lầu ba, mà lớp Tô Nhiên ở lầu một.

Tô Nguyệt Bạch làm bộ không có việc gì lên lầu, nhưng xung quanh đều dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đánh giá cô, thật sự khiến cô không thoải mái.

Thật vất vả mới thoát khỏi ánh mắt những người đó, Tô Nguyệt Bạch cuối cùng cũng về vị trí của mình ngồi xuống.

Lâm Cười Cười lập tức chạy lại vây quanh cô, "Thế nào, cuối cùng hắn nói sao?"

Lâm Cười Cười là bạn cô, thật ra nguyên chủ không có quá nhiều bạn bè, hảo khuê mật(?).

Thấy Lâm Cười Cười vẻ mặt bát quái cười cười, Tô Nguyệt Bạch âm thầm trợn trắng mắt, "Nói nha, bằng không đâu."

"Kia không được sao!" Lâm Cười Cười kích động một phen, "Ngươi cùng hắn là thanh mai trúc mã, hắn sao có thể từ chối ngươi!"

"Ai!" Tô Nguyệt Bạch thở dài, "Ai nói thanh mai trúc mã là thích nhau." Ít nhất nguyên chủ chính là một ví dụ.

"Ai nha, đúng là không phải toàn bộ, nhưng xác suất cũng là rất lớn !"

"Được đi......" Tô Nguyệt Bạch uể oải trả lời.

"Như vậy là sao, không phải là được sao, ngươi phải vui vẻ mới đúng chứ, cái mặt ngươi cứ nhăn nhăn là ý tứ gì?" Lâm Cười Cười liền duối tay sờ sờ mặt Tô Nguyệt Bạch, lại bị Tô Nguyệt Bạch không lưu tình đánh, thuận tiện còn trừng mắt liếc cô một cái, cô đành phải hậm hực thu hồi tay.

"Ta là sợ ta cứ mỗi ngày đều cùng đi học với Tô Nhiên, thì đám nữ sinh kia sẽ xé xác ta!"

"Thiết, ta còn tưởng chuyện gì lớn," Lâm Cười Cười bĩu môi, nhớ tới cô sớm cùng Tô Nguyệt Bạch nói qua, ở trường học cách Tô Nhiên xa một chút, ở trường Tô Nhiên là một nam thần kiêm tấm gương mẫu mực, không chỉ sợ các nữ sinh gây sự mà còn các lão sư đều sợ Tô Nguyệt Bạch sẽ ảnh hưởng hắn.

"Không nghe lời cụ già chịu khổ ở trước mắt!"

Tô Nguyệt Bạch nhìn cô liếc mắt một cái: "Ngươi lão nhân sao?"
"...... Không phải."

Lời nói kia vô nghĩa vô cùng.
--
Giữa trưa.

Tô Nguyệt Bạch cùng Lâm Cười Cười xếp hàng lấy cơm, một người cầm một hộp cơm, nhìn phía trước còn cả một hàng dài, khi nào mới tới lượt cô a!

Vì thế Tô Nguyệt Bạch làm vẻ mặt khám phá hồng trần nhìn Lâm Cười Cười nói: "Cười Cười a,"

Lâm Cười Cười trả lời: "Sao?"

"Ta đã từng vượt qua núi sông biển rộng," đang lúc Lâm Cười Cười cho rằng tiếp theo sẽ là câu nói mọi khi, ai ngờ câu tiếp theo Tô Nguyệt Bạch nói: "Lại xuyên qua nhà ăn biển người tấp nập."

Lâm Cười Cười sửng sốt vài giây, ngay sau đó cười ầm lên!

"Ha ha ha ha, Tô Nguyệt Bạch đã học ai! Ta cười chết mất, ha ha ha ha......" Lâm Cười Cười cong eo cười đến thở hổn hển.

Tiếng cười rất to, gây chú ý với mọi người bên cạnh, thấy người khác vẻ mặt như xem bệnh nhân tâm thần, Tô Nguyệt Bạch cảm giác xấu hổ sâu sắc, vội vàng bịt miệng người kia.

Thật vất vả ngăn chặn miệng lâm cười cười, thở dài một hơi vội vàng nhìn đến hướng Tô Nhiên, hy vọng hắn không chú ý tới một màn vừa rồi, ai ngờ, mới vừa ngẩng đầu, liền thấy hắn nhìn cô.
Nhìn chằm chằm --

Đã bị nhìn thấy!

Tô Nguyệt Bạch khóc thầm trong lòng!

Cô làm bộ không có việc gì xoay mặt nhìn hướng khác, sau đó khóc không ra nước mắt vặn quay đầu lại.

Nơi xa người nào đó thế nhưng khó kiềm nụ cười nhẹ khóe môi.

"Lâm Cười Cười! Đều tại ngươi!" Tô Nguyệt Bạch vẻ mặt tức giận, sớm biết như vậy đã không chọc cô cười, giờ thì quá ghê rồi?!

"Trách ta vì cái gì a, không phải chính ngươi nói sao?"

......

Cũng là.

Không có biện pháp, Tô Nguyệt Bạch đành phải đè nén tức giận.

Thật vất vả mới tới lượt, Lâm Cười Cười vẫn luôn xúi giục Tô Nguyệt Bạch đến bàn ngồi ăn với Tô Nhiên , nhưng vừa trải qua sự kiện lúc nãy, cô hiện tại thật sự không còn mặt mũi nhìn Tô Nhiên, cho nên mặc kệ Lâm Cười Cười nói như thế nào cô đánh chết cũng không đi.

Lâm cười cười không còn biện pháp nào đành cùng cô tìm một bàn khác ngồi ăn.

Ai biết, các cô mới vừa tìm được một bàn chuẩn bị ngồi xuống, liền nghe thấy xung quanh mọi người hú hét.

Tô Nguyệt Bạch nhìn theo ánh mắt bọn họ, thấy nữ chủ Tống Nguyệt Nguyệt thế nhưng ngồi đối diện Tô Nhiên!

Nà ní, cái quỷ gì thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro