Chương 66. Công lược nam thần dân quốc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Luân Viễn động động một chút cho môi khô ráo, “Là các khách nhân kính.”

“Anh đợi chút, em đi lấy cho anh chút nước.” Từ Như Ý ngồi dậy.

Bạc Luân Viễn nhìn thấy cô phải đi, vội vàng ôm lấy cô. Thanh âm mang theo men say có chút khàn khàn.

“Không cần.”

Vốn dĩ trong ảo tưởng, hôn lễ hẳn là rất tốt đẹp. Hiện tại mới hiểu được, kỳ thật chỉ một chữ: Mệt.

Cô vừa mới tỉnh dậy, mặt mày đều mang theo một tia mệt mỏi. Hắn sao có thể để cô phục vụ mình.

“Để anh tự lấy thôi.” Vốn dĩ có thể nhờ Trương tẩu, nhưng lúc này, hắn không hy vọng có ai tới quấy rầy.

Bạc Luân Viễn đi uống nước, người cũng thanh tỉnh không ít.

Lúc anh ta trở lại phòng, nhìn thấy cô đang ngồi ngắm cảnh bên cửa sổ.

Phong cảnh nơi này thật đẹp,  có thể nhìn thấy một cái hồ nhân tạo.

Bạc gia đặc biệt tìm người cho cá ăn, nuôi dưỡng thiên nga. Vốn chuẩn bị cho bọn họ khi nào rảnh rỗi, có thể ở chỗ này thưởng thức phong cảnh.

Chen chúc ngồi xuống bên cạnh cô, Bạc Luân Viễn học bộ dáng cô ngồi dựa vào cửa sổ, “Nhìn cái gì vậy?”

Thật ra hắn không biết lúc này phải nói cái gì, sau lại không biết làm sao, cũng không thể làm cho không khí quá mức xấu hổ.

“Em thích nơi này.” Từ Như Ý nhẹ giọng mở miệng, “Thích như bây giờ, cuộc sống bình tĩnh, yên ổn.”

“Anh cũng thích.” Bạc Luân Viễn nhìn về phía cô.

Lớp trang điểm của cô vẫn chưa bôi đi, lông mi cong dài chớp chớp, vô cùng xinh đẹp! Môi hồng nhuận, thoa mỏng một tầng mật, thoạt nhìn thập phần mê người.

Bạc Luân Viễn cảm giác hô hấp của bản thân không thông, anh ta vừa muốn động, Từ Như Ý cũng đã rời đi.

“Không còn sớm, đi tắm ngủ đi.”

“Nga.” Hắn mở miệng. Có chút không hiểu cô có dụng ý gì không.

Những lời này thực dễ dàng làm người ta suy nghĩ bậy bạ, nhưng ngữ khí của cô lại mang theo một tia đạm mạc. Giống như bình thường kêu hắn đi ngủ giống nhau, cũng không có hàm nghĩa đặc biệt ở bên trong.

Hắn miên man suy nghĩ mà tắm qua, đứng ở cửa phòng mà do dự.

Cửa không có đóng lại, hờ khép, có thể thấy tình huống bên trong.

Bạc Luân Viễn không biết có nên đi vào hay không. Bọn họ hôm nay cũng đã trở thành vợ chồng chính thức, nhưng tựa hồ cảm tình lại không quá đúng chỗ……

“Tắm xong rồi?” Thanh âm Từ Như Ý ở bên trong vang lên.

“Ừm. Anh……” Hắn không biết phải nói như thế nào, nhưng bước chân vẫn cứ tiến vào.

Từ Như Ý cũng đã tắm xong, lúc này, ngồi xếp bằng, cầm sách giáo khoa ngồi ở giường xem.

Có vài loạn tóc ước rối tung ở hai vai cô, nhưng lại giống tơ lụa thượng hạng mượt mà, ở dưới ánh đèn tạo ra một vòng hào quang.

Bạc Luân Viễn đi qua, tìm đề tài, “Em đang xem sách gì vậy?”

“Nhật ngữ.” Từ Như Ý đầu cũng không nâng mà đáp.

Bạc Luân Viễn ngẩn người.

Hắn muốn đi địa phương chính là Nhật Bản. Nói vậy, về sau, cô chỉ có phương thức như vậy để tưởng niệm mình sao?

Tưởng tượng đến đây, hắn liền có chút hối hận quyết định lúc trước.

“Em chậm rãi xem đi. Anh đi phòng khách ngủ.” Bạc Luân Viễn cuối cùng vẫn từ bỏ ý niệm trong đầu.

“Anh có thể bồi em xem thêm chốc lát không?” Từ Như Ý mở miệng.

Bạc Luân Viễn nội tâm thật ra chính là ngóng trông cô giữ lại. Vừa nghe, lập tức gật đầu: “Được.”

Hắn lên giường, học bộ dáng cô ngồi xếp bằng.

Có tiếp xúc phía trước, hai người lúc này không khí hòa hoãn không ít.

Đọc đến mệt mỏi, Từ Như Ý mới xoa mắt, “Không xem nữa.”

Tay cô vừa nhỏ vừa mềm mại, mỗi lần làm cái động tác này, liền có vẻ đặc biệt đáng yêu.

Bạc Luân Viễn trong lòng vừa động, nhịn không được để sát vào cô, “Như Ý……”

Tuy rằng trong lòng luôn mạnh mẽ căn dặn bản thân, bây giờ không phải thời điểm để động cô, nhưng bản thân lại nhịn không được muốn thân cận.

Loại bản năng này, còn được cha mẹ truyền giáo cho, Bạc Luân Viễn muốn khống chế thật sự rất khó.

Anh ta ôm lấy cô, hô hấp có chút dồn dập. Nói năng lộn xộn nói: “Như Ý, anh, anh……”

Từ Như Ý nháy cặp mắt to trong suốt, nhẹ đáp một tiếng: “Ân.”

Đây là con bé đồng ý, Bạc Luân Viễn trong lòng kích động. Để sát người vào cô, tìm tòi môi của cô.

Cô nhắm mắt lại, thật thuận theo chờ đợi anh ta hôn xuống.

Bạc Luân Viễn thấy cô không có phản đối, có chút run rẩy mà từ từ đi lên, thở hổn hển hôn lấy cô.

Một khi chạm vào môi mềm mại của cô, nhanh chóng có một dòng chảy qua toàn thân. Anh lần đầu tiên cùng một cô gái hôn môi, loại cảm giác này làm toàn thân đều vui sướng, chưa bao giờ sảng khoái như vậy.

Bạc Luân Viễn thuận thế ôm chặt lấy cô, thuận lợi đòi hỏi hương thơm của cô.

Rất nhanh, anh ta không thấy thỏa mãn nụ hôn nhạt này, bắt đâu tấn công lên, đầu lưỡi dùng sức, cường thế lấn sân vào khoang miệng cô, một phen công thành.

Anh ta hôn rất vội vàng, như là muốn đem cô ăn vào trong bụng. Tay cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu mà ở trên người cô chạy loạn khắp nơi.

Bàn tay thô ráp mơn trớn cái eo mảnh khảnh yểu điệu của cô, cách lớp quần áo mỏng, cũng vẫn cảm thấy thân thể trơn mềm ấy.

Tay Bạc Luân Viễn bắt đầu một đường đi xuống, vén lên làn váy duỗi vào.

Thể xác và tinh thần vui sướng, làm anh ta càng không kiêng nể gì.

Bất quá, bởi vì anh ta cũng không rành kỹ thuật hôn, nên rất nhanh hai người đều hô hấp trở nên khó khăn.

“Hô……” Bạc Luân Viễn không thể không buông cô ra, ở một bên thở hổn hển.

Từ Như Ý mặt đã sớm một mảnh phấn hồng, thoạt nhìn càng thêm động lòng người.

Anh ta nắm lấy tay cô, cố gắng bình ổn dục vọng bản thân, “Xin lỗi em. Như Ý, xin em hãy đợi anh ba năm...”

Cuối cùng, Bạc Luân Viễn vẫn quyết định tạm thời từ bỏ.

“Được. Nam nhi chí ở bốn phương, đầu đội trời, chân đạp đất, anh dũng với thiên hạ, em nhất định chờ anh.” Từ Như Ý gật đầu, dựa vào bên người anh nhắm mắt lại.

Con bé thông tình đạt lý như thế, làm Bạc Luân Viễn càng thêm quý trọng.

[hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, độ hảo cảm hiện tại của ký chủ là 55, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Ký chủ, cố lên nga ~]

Bạc Luân Viễn ôm cô vào lòng, nhìn hướng ngoài cửa sổ, “Như Ý, ngày mai anh xuất phát. Em... Không cần đi tiễn anh.”

“Được, em không đi.”

Bạc Luân Viễn bế cô lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Anh ta tắt đèn, nhưng không rời đi. Mà ôm cô cùng nhau ngủ.

Sáng sớm, khi Từ Như Ý tỉnh lại, phát hiện anh đang đánh giá mình.

“Anh nhìn chằm chằm em như vậy làm gì?”

Bạc Luân Viễn nhìn người gối đầu tren khủy tay mình. Đôi mắt của cô vừa mới tỉnh lại hơi nước mông lung, hai má hồng hồng hình như có một tia đỏ ửng, cực kỳ đáng yêu.

Tưởng tưởng con bé đêm qua nằm trong lòng mình ngủ một đêm, tâm anh liền dâng lên một trận khác thường.

Bạc Luân Viễn nhịn không được cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi cô.

Hôn thỏa thuê xong, anh mới hơi hơi thở dốc: “Anh phải xem em nhiều hơn, để nhớ kỹ bộ dáng hiện tại của em.”

Từ Như Ý nâng đầu, mỉm cười: “Vậy anh xem đi.”

“Tốt.” Bạc Luân Viễn thật đúng là cứ như vậy nhìn. Hai người lẳng lặng đối diện, không nói một lời.

Thời gian lặng lẽ chảy xuôi, bất tri bất giác bọn họ cứ như vậy nhìn hồi lâu.

Bạc Luân Viễn động động thân, “Mình dậy thôi, mẹ với bọn họ nhất định đang chờ.”

“Được. Em giúp anh thay quần áo.”

Từ Như Ý lấy ra áo sơ mi cùng áo khoát ngày hôm qua đã chuẩn bị tốt. Cô đứng ở trước mặt Bạc Luân Viễn, duỗi tay giúp anh cởi áo ngủ. Sau đó nhất nhất mặc tốt.

Nhìn bộ dáng hiền huệ của cô, Bạc Luân Viễn nhanh tay ôm vào lòng, hôn lên cái trán của cô.

“Mình đi thôi.” Từ Như Ý gật đầu ủng hộ, “Em là vợ của anh, bất luận anh có quyết định gì, thì em cũng ủng hộ anh vô điều kiện!”

Bạc Luân Viễn cảm động không thôi: “Tốt!”

Thời điểm Bạc mẫu Bạc phụ nhìn đến bọn họ, đầy mặt đều là vui mừng.

Trong một đêm, hai người quan hệ càng thêm thân mật. Ông bà xem ra, hai người này đã viên phòng rồi.

“Luân Viễn, nhớ rõ phải viết thư về nhà, đừng làm mẹ lo lắng.” Bạc mẫu căn dặn.

“Dạ mẹ.”

Thu thập xong ra cửa, tài xế đã chờ ở nơi đó. Anh ta vừa lên xe, trực tiếp đưa đi bến tàu.

...........

“Mau lên thuyền, đang chờ cậu nè!” Người bên kia thúc giục nói.

Bạc Luân Viễn ở bước cuối cùng lên boong tàu, quay người nhìn lại một cái.

Người trên bờ, có cha mẹ anh, trưởng bối, thầy cô, bạn bè... nhưng duy nhất không có cô.

Rõ ràng là anh để cô không cần tới, vì sợ hãi vừa thấy cô thì sẽ luyến tiếc rời đi. Nhưng bây giờ, Bạc Luân Viễn lại cảm giác thật sâu mất mát.

Anh rũ mắt, xoay người đi về phía trước.

“Đợi chút!” Từ Như Ý ở phía sau kêu lên.

Bạc Luân Viễn kinh hỉ quay lại, nhìn đến cô kéo một cái rương nhỏ vội vàng hướng bên này chạy tới.

“Xin đợi một chút!”

Mãi cho đến trước mặt hắn, Từ Như Ý mới ngừng lại bước chân. Bởi vì ảnh hưởng của quán tính, cô trực tiếp ngã vào trong lòng ngực anh.

Bạc Luân Viễn nhanh tay tiếp được cô, va chạm như vậy, như hai người cùng chung tâm linh, làm anh cảm giác thật viên mãn.

Giúp cô sửa sang lại tóc hỗn độn bên tai. Bạc Luân Viễn ánh mắt nhu hòa, ngữ điệu mềm nhẹ: “Không phải kêu em đừng tới sao?”

“Luân Viễn.” Từ Như Ý đây là lần đầu tiên gọi tên anh, “Em sẽ đi cùng anh.”

Bạc Luân Viễn đầu tiên là sửng sốt hạ, sau đó thì lắc đầu, “Như Ý, anh là đi du học, không phải là đi du ngoạn. Chờ anh học xong trở về, lại mang em đi giang nam đại bắc, được không?”

“Em nói thật mà. Em sẽ đi cùng anh!” Từ Như Ý kiên định nói.

Việc này, cô đã cùng Bạc gia cha mẹ thương lượng qua, đã được sự đồng ý của bọn họ.

Chẳng qua, vì cho anh một kinh hỉ, bọn họ đều lựa chọn nói năng thận trọng.

Bạc Luân Viễn nhìn cái rương của cô, trên tay cô cầm một đống phê văn linh tinh, lập tức minh bạch.

Anh ta cười vui vẻ, “Em thật bướng bỉnh!”

Cư nhiên lừa gạt hắn, lặng lẽ đem sự tình định rồi! Làm hại hắn thời gian lâu như vậy, vẫn luôn vì thế buồn rầu!

“Như vậy, anh có thích không?”

“Thích. Rất thích. Như Ý, cảm ơn em đến bồi anh. Nhưng, cuộc sống ở bên kia khẳng định không tốt bằng trong nhà. Em có chắn chắn muốn đi cùng anh không?”

“Chắc chắn.” Từ Như Ý kiên định gật đầu, nhìn đám học sinh phía sau, “Bên trong, bọn họ không phải cũng có nữ sinh sao? Vì cái gì em không thể đi?”

Nàng vừa nói như vậy, Bạc Luân Viễn mới phản ứng lại.

Lúc trước mình rối rắm như vậy, thật là ngốc muốn chết.

Chỉ lo lắng cùng cô chia ly, vậy mà quên, cô cũng có thể đi cùng!

Đoàn người rất nhanh lên tàu. Ở bến tàu, Bạc mẫu dựa vào Bạc phụ, dùng khăn tay lau nước mắt.

Này từ biệt, chính là ba năm. Thằng bé từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ rời xa quá bà, bây giờ đi địa phương xa như vậy, sao có thể không cho bà thương tâm?

Từ biệt cha mẹ, Bạc Luân Viễn quay đầu lại.

Từ Như Ý đang đứng ở mép tàu. Trên biển gió mạnh, thổi tóc cô rối tung bay múa.

Bạc Luân Viễn cởi áo khoác, khoác ở trên người cô, “Nơi này lạnh, thôi chúng ta đi vào trong khoang thuyền đi được không?”

“Em muốn nhìn biển một chút.” Từ Như Ý quay đầu lại. Được áo khoát mang theo hơi thở của anh bao lấy, tràn đầy ấm áp.

Bạc Luân Viễn chỉ còn lại áo sơ mi, Từ Như Ý dứt khoát ôm lấy anh, để sưởi ấm.

Động tác này làm anh hơi giật mình, nhưng tâm tình lại âm thầm vui sướng.

Anh ta giả bộ không thèm để ý mà nhìn về phương xa, tay lại không một tiếng động ôm lấy eo cô.

Bạc Luân Viễn lời nói không bờ bến: “Như Ý, chúng ta rời xa quê hương. Trong ba năm sẽ không trở về.”

“Coi như là đi du lịch đi. Đi ra ngoài một chút cũng khá tốt.”

“Chờ chúng ta trở về, về sau sẽ đi thật nhiều nơi khác. Mỗi nơi, đều sẽ lưu lại dấu chân của chúng ta.”

“Được.”

Mặt biển tĩnh lặng, nhìn về phương xa cô cũng có một ít chờ mong một vùng đất mới.

Bạc Luân Viễn cảm động cô thật hiểu chuyện. Gió đêm thổi tới, anh càng ôm chặt người trong lòng ngực.

Thân mình của cô xinh đẹp mềm mại, nho nhỏ, càng ôm càng thoải mái.

Đứng trong chốc lát, anh lo lắng cô sẽ sinh bệnh mất.

“Không còn sớm, chúng ta trở về đi.” Bạc Luân Viễn lôi kéo tay cô, trở lại khoang thuyền.

Bọn họ tất cả đều là lưu học sinh, nam nữ sẽ tách ra, nên hai người cũng không ở cùng nhau.

Bạc Luân Viễn đưa cô về khoang thuyền của nữ sinh. Mới vừa bước ra, thì đụng phải một cô gái nhào tới.

Chưa kịp phản ứng, thì cô ấy đã nôn ói lên người anh.

“Ụa ——” nữ sinh nôn lên một thân anh, bản thân cô ấy cũng lung lay sắp ngã.

Bạc Luân Viễn nhíu mày, nhưng bởi vì cô ấy đang không khỏe, nên rất có hàm dưỡng không có lập tức đẩy ra.

Lúc này, gương mặt nữ sinh tái nhượt không phải người khác, đúng là nữ chủ Đường Trà Nguyệt.

Thật ra nguyên cốt truyện hai người tuy rằng cùng tàu, nhưng cũng không có giao thoa, mà khi tới Nhật Bản mới quen biết.

Chẳng qua, bởi vì anh ta đưa Từ Như Ý về khoang thuyền của nữ sinh, nên mới đụng trúng cô ta.

Chờ Đường Trà Nguyệt nôn xong, cô mới nói xin lỗi: “Rất xin lỗi bạn. Tại tôi bị say tàu.”

Khi cô ngẩng đầu, nhìn đến thiếu niên trước mặt ôn nhuận như ngọc.

Mặt mày hắn như tranh như họa, vẽ thành một bức tranh nghệ thuật sống động xinh đẹp. Thân hình cao to, đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Quả thật nam thần!

Đường Trà Nguyệt bởi vì đầu còn choáng váng, nên đứng cũng không xong. Phải dính sát vào người anh, hai người phải duy trì tư thế thân mật này một lúc, nên cô liền đỏ mặt không thôi.

Nhìn quần áo do mình làm dơ, cô áy náy vô cùng: “Rất xin lỗi anh. Anh cởi ra đi, để tôi giúp anh giặt sạch rồi sẽ trả anh sau.”

“Không cần.” Bạc Luân Viễn cũng không muốn cùng cô có nhiều dây dưa, trực tiếp chối từ.

Nhưng mà, Đường Trà Nguyệt lại tự tin cho rằng mình là một người có tư tưởng hiện đại, không phải cái loại quan niệm lạc hậu.

Ấn tượng đầu tiên mà Bạc Luân Viễn cho cô vô cùng tốt.

Từ cách anh ta ăn mặc có thể nhìn ra được: Đây là một quý công tử nhà giàu có. Vô luận khí chất hay là tu dưỡng đều là nhất lưu.

Với lại anh ta cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, phong độ, dịu dàng, càng làm cho Đường Trà Nguyệt tâm động không thôi.

Ánh mắt đầu tiên, cô liền thích nam sinh này.

Cho nên, cô khăng khăng duỗi tay, “Không sao. Vốn dĩ là lỗi của tôi. Tôi giúp anh giặc sạch, ngày mai lại đưa lại đây.”

Chỉ có như vậy, cô mới có cơ hội lại tiếp xúc anh một lần nữa!

Bạc Luân Viễn gở tay cô ra, thái độ lạnh băng: “Không cần.”

Nói xong, anh liền cất bước xoay người đi.

Đường Trà Nguyệt hiện tại vẫn còn bị say sóng, Bạc Luân Viễn vừa đi, cô liền đứng không vững, ngã xuống.

Bạc Luân Viễn nghe được động tĩnh phía sau, không tự giác quay đầu lại.
Nhìn đến cô sắc mặt tái nhợt, suy yếu nằm nơi đó.

Đường Trà Nguyệt một bộ dáng không còn hơi sức: “Rất xin lỗi…… Có thể đỡ tôi lên không? Thật sự khó chịu, không còn sức lực.”

Bạc Luân Viễn chần chờ vài giây, nhưng vẫn đi tới, duỗi tay đỡ cô.

Đường Trà Nguyệt lập tức giơ tay nhỏ bé mượn sức đứng lên.

Bàn tay anh hơi thô ráp, nhưng mang theo ấm áp, đây là lần đầu tiên Đường Trà Nguyệt tiếp xúc thân mật như vậy với nam sinh, lập tức đỏ mặt không thôi.

Cô vừa mới đứng lên, liền chóng mặt lung lay, thiếu chút nữa lại lần nữa ngã xuống.

Đường Trà Nguyệt đỡ đầu: “Có thể…… Làm phiền anh đỡ tôi trở về không?”

Bạc Luân Viễn nhìn thấy cô không khỏe như vậy, nên làm người tốt thì tốt đến cùng, đỡ cô đi vào bên trong.

............

Lúc này, boong tàu đột nhiên ồn ào.

“Không xong rồi! Có người rớt xuống biển!”

Bạc Luân Viễn vừa nghe thấy, lập tức buông cô ra, tiến lên. Anh cởi ra áo khoác, không chút do dự mà nhảy xuống biển.

Những nam sinh khác cũng theo thứ tự “Phù phù”, “Phù phù” mà nhảy xuống.

Hên là trong cái xui có cái may, nữ sinh bị rớt xuống biển được cứu lên, chỉ bị sặc nước cũng không ảnh hưởng đến tánh mạng.

Động tác nhảy xuống của anh tiêu sái bất phàm. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, một mạch anh khí, đặc biệt đẹp trai.

Đường Trà Nguyệt ở một bên nhìn anh ta. Càng thêm cảm thấy, nam sinh này với mình càng thêm xứng đôi.

Cô thấy kiện quần áo trên mặt đất, thừa dịp tất cả mọi người không có chú ý, nhặt lên, chuẩn bị lấy về giặt sạch sẽ trả lại cho anh.

Lúc Bạc Luân Viễn đi lên, phát hiện không thấy áo khoát của mình.

“Anh sẽ cảm lạnh mất, đi về thôi.” Từ Như Ý nhìn toàn thân anh ướt đẫm, cực kì đau lòng. Lập tức đem khăn lông cô đã mang ra quấn chặt trên người anh.

Cô vừa rồi một lòng lo lắng anh ở dưới biển, làm sao chú ý quần áo anh ném ở trên thuyền? Bây giờ tìm không thấy, chỉ cho rằng có thể có một nam sinh nào đó nhặt sai, nên không tiếp tục tìm.

Đường Trà Nguyệt đi trở về, lập tức đem áo khoát giặc sạch sẽ.

Một nữ sinh khác nhìn thấy, sôi nổi trêu ghẹo: “Nha, đây là của ai a~? Hình như là của nam sinh nào đi?”

“Không nói cho các cậu đâu!” Cô ta cười thần bí.

Giặc qua rất nhiều lần, mãi cho đến quần áo không có một xíu mùi lạ nào, Đường Trà Nguyệt mới vừa lòng treo lên.

Nhìn kiện quần áo này, cô liền nghĩ đến nó là của Bạc Luân Viễn. Tức khắc, liền đỏ mặt không thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Trà Nguyệt bắt đầu nơi nơi thằm dò anh.

Biết được thân phận của anh ta, cô càng cảm thấy càng phải tận dụng thời cơ hơn nữa.

Thời gian ăn cơm, mọi người tụ tập bên nhau, anh ta vừa mới xuất hiện, Đường Trà Nguyệt rất nhanh liền thấy được.

Cô lại gần, cao hứng kêu, “Hi, thật khéo!”

Bạc Luân Viễn đang tìm kiếm tiểu tức phụ của mình, tất nhiên không đếm xỉa tới cô.

Đường Trà Nguyệt chỉ cho là anh không có nghe được. Đi lên trước, một phen bám trụ tay áo người ta: “Uy, anh không nhớ tôi sao?”

Cô thật sự vẫn còn bị say tàu, vì người ta mà không tiếc mạo hiểm khó chịu đi tìm kiếm. Vậy mà anh ta sao có thể nháy mắt đã quên mất cô chứ?

Bạc Luân Viễn trí nhớ rất tốt. Nhưng lúc này không muốn cùng cô dây dưa thêm một chút nào.

“Thực xin lỗi. Nghĩ không ra.”

“Anh……” Đường Trà Nguyệt thật sâu thất vọng, “Tôi là người hôm qua say tàu a~!”

Lúc Từ Như Ý đi tới, bọn họ đang ở cùng nhau.

Nguyên chủ chưa từng gặp qua Đường Trà Nguyệt, nhưng mà Từ Như Ý rất nhanh liền đoán ra cô ta.

Từ Như Ý đi qua, thân thiết mà kéo hắn, hỏi: “Luân Viễn, cô ấy là ai?”

“Tôi là bằng hữu của anh ấy, chúng tôi tối hôm qua quen biết!” Đường Trà Nguyệt cố ý nói đến vô cùng ái muội, còn hướng Bạc Luân Viễn nghịch ngợm chớp chớp mắt.

“Anh không hề quen biết cô ấy.” Bạc Luân Viễn nhíu mày phủi sạch quan hệ giữa mình và cô ta.

“Sao có thể nói không quen biết chứ!” Đường Trà Nguyệt nóng nảy, “Đêm qua……”


____________
(-_-)(-_-) bó tay@@ĐTN...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro