Chương 73. Công lược nam thần dân quốc (11).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy xin lỗi anh, thỏa thuận thất bại....” Từ Như Ý xoay người bước đi.

“Như Ý!” Thượng Dã Hòa Thụ đuổi theo cô, kéo tay lại, “Tôi... Tôi đồng ý.”

“Vậy, Thượng Dã tiên sinh, vậy giao dịch giữa chúng ta khi nào tiến hành?” Gương mặt cô bình tĩnh, không hề có một tia gợn sóng.

Thượng Dã Hòa Thụ chỉ cảm thấy trong cổ họng đau đến lợi hại.

Giao dịch? Tim của em làm bằng đá phải không? Tại sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?

Anh ta lại thêm một lần cảm giác thật thất bại.

“Chờ vài ngày được không? Gần nhất……”

Từ Như Ý: “Mấy ngày?”

“Mười ngày.”

“Hai ngày.”

“Năm ngày.”

“Một ngày.”

“…… Được. Hai ngày.”

Hai ngày này, anh ta không hề đi ra cửa. Cửa phòng đóng chặt, một mảnh hỗn độn.

Thượng Dã Hòa Thụ lấy ra thư từ mà anh ta vẫn luôn trân quý, một tay xé thành từng mảnh.

Đồ lừa gạt, đàn bà đều là những kẻ lừa gạt.

Nói cái gì mà yêu tôi, căn bản là gạt người.

Anh ta sẽ không bao giờ tin tưởng bất kì người nào nữa. Sẽ không bị các cô tổn thương nữa.

Nhìn sắc trời chuyển tối, Thượng Dã Hòa Thụ mới để cho người vào dọn phòng.

Anh ta tắm xong, lẳng lặng ngồi bên cạnh cửa sổ.

Nghe tiếng cửa nhẹ mở, anh ta không cần quay đầu cũng biết, nhất định là cô tới.

Tới hoàn thành “Giao dịch” giữa bọn họ.

Từ Như Ý đi đến trước mặt anh ta, nhìn mái tóc đen nhanh của anh ta còn nhiễm hơi nước.

Có một giọt nước chảy từ trán xuống, hoàn toàn đi vào mắt anh ta.

Anh ta cũng không chớp mắt một cái, mở miệng, “Em đến rồi?”

“Ừm....”

Thượng Dã Hòa Thụ một tay kéo cô, mạnh mẽ ôm cô ngồi lên đùi mình.

Đôi mắt ẫn nhẫn nhìn chằm chằm mắt cô, “Em, nghĩ kỹ chưa?”

“Giao dịch giữa chúng ta đã thỏa thuận xong.”

“Như Ý, em quá vô tình......”

“Thật sự xin lỗi.”

Cô vốn dĩ không yêu anh ta, nên có thể cho anh ta cái gì?

“Vậy, tôi cũng chỉ nói với em một tiếng xin lỗi.” Anh ta ôm eo cô thật chặt để thân cô dán sát vào mình.

Thượng Dã Hòa Thụ hô hấp có chút hỗn loạn. Anh ta ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cô đã từng làm anh ta động tâm.

Lúc này, bên trong không gợn sóng, bình tĩnh đến đáng sợ.

Thượng Dã Hòa Thụ nhấp nháy môi, chế trụ cái gáy cô, làm khoảng cách từ cô đến mình gần hơn.

Hai người lẳng lặng đối diện. Hô hấp của hai người phả vào mặt đối phương, ấm áp, ngứa.

Thượng Dã Hòa Thụ ánh mắt hạ xuống một chút, ngọn tay xẹt qua đôi mi thanh tú của cô, lại đến cái mũi cao nhỏ.

Cuối cùng, dừng ở cánh môi hồng phấn của cô.

Thượng Dã Hòa Thụ dùng ngón tay thô ráp vuốt ve. Một lát sau, cánh tay chế trụ cái gáy cô dùng sức, làm cho cô gần sát mặt của chính mình.

“Tôi, muốn em.” Anh ta mở miệng.

Thượng Dã Hòa Thụ đôi môi hôn lấy môi cô, nhanh chóng không khống chế được nữa mà điên cuồng đoạt lấy.

Anh ta hôn rất vội vàng, như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng.

Một lát sau, anh ta một tay ôm lấy cô, ôm cô nhanh chân đi đến trên giường.

Ném cô nằm lên, Thượng Dã Hòa Thụ duỗi tay cở bỏ viên cúc áo trên cùng của cổ áo mình để bản thân hô hấp thêm thông thuận hơn.

Anh ta đè trên người cô, nhìn gương mặt cực kì bình tĩnh của cô.

Cô đang nhắm mắt, chuẩn bị bão tố của anh ta.

Bởi vì sự bạo lực của anh ta, Từ Như Ý chỗ cổ áo hơi bị mở rộng, cái cổ trắng như tuyết xinh đẹp bại lộ ra ngoài. Thoạt nhìn phá lệ mê người.

Anh ta mạnh mẽ nắm chặt hai bàn tay, mới có thể khống chế bản thân không xé nát quần áo đang phủ lên đường cong tuyệt đẹp của cô.

Chỉ cần anh ta muốn, là có thể tùy ý chà đạp nhấm nháp thân thể xinh đẹp của cô.

“Tại sao chứ?” Thượng Dã Hòa Thụ nhìn bộ dáng thấy chết không màng của cô, cuối cùng không thể duy trì được nữa sự ưu nhã ấm áp ngày thường.

Bởi vì bản thân anh ta đang đau khổ đến chết đi sống lại, nhưng phải ngụy trang bản thân không có chuyện gì!

Trời biết, anh ta có bao nhiêu yêu cô, luôn cố gắng hết mình bảo hộ cô! Chứ không phải như bây giờ, tự mình tổn hại cô!

Anh ta muốn, cũng không phải mạnh mẽ xâm chiếm thân thể của cô, để nhìn thấy bộ dạng đau khổ rơi lệ của cô.

KHÔNG PHẢI!

Từ Như Ý mở to mắt, “Thượng Dã tiên sinh, ngài đây là muốn từ bỏ hiệp nghị giữa chúng ta sao?”

“Quan hệ giữa chúng ta, chỉ là hiệp nghị thôi sao?”

“Vậy, ngài nghĩ là cái gì?”

“Tôi, có điểm nào thua hắn?” Anh ta ngữ khí run rẩy, ẩn hàm tức giận, một đôi mắt đen nhánh mang theo bá đạo cuồng dã.

Thượng Dã Hòa Thụ bắt lấy tay cô, “Em có biết không, anh ta dễ dàng đáp ứng rời khỏi em!”

“Tôi biết. Anh ấy không bằng ngài...... Nhưng, người tôi yêu chính là anh ấy.”

“Như Ý, cho tôi một cơ hội.  Để tôi yêu em, hảo hảo yêu em..... Tôi sẽ không giống anh ta, bất luận khi nào, tôi mãi mãi cũng không từ bỏ em!”

“Thật sự xin lỗi.”

“Từ Như Ý......” Thượng Dã Hòa Thụ hít sâu một hơi, cố nén nước mắt sấp trào ra, “Không được.... lại để tôi nhìn thấy cô!”

Anh ta xoay người bước xuống giường, nước mắt cũng đã vỡ đê.

Ra cửa, anh ta phân phó: “Ngay bây giờ giúp Từ tiểu thư dọn đi. Tất cả đồ vật cô ấy dùng qua, nhất định phải tiêu hủy toàn bộ, một thứ cũng không lưu lại! Phòng này niên phong lại, ai cũng không được nhắc lại!”

Anh ta thề, đây tuyệt đối là lần cuối cùng mình đối phụ nữ động tâm.

Về sau, ai cũng đừng hòng anh ta lại đối xử tốt!

Từ Như Ý dọn đồ xong xui, mở cửa phòng ra, bước một mình đi xuống lầu.

“Từ tiểu thư……”

“Tôi đi đây.”

Cô trở lại trường học. Vốn dĩ là muốn đi tìm Bạc Luân Viễn, nhưng không biết vì sao tâm có chút mệt.

Nên cô trở về ký túc xá đi ngủ.

“Như Ý, mấy ngày nay, cậu đi đâu vậy?”

“Bệnh viện.” Cô lời ít mà ý nhiều, “Mệt mỏi, ngủ một lát.”

“Được rồi. Chúng tớ không làm phiền cậu nữa.”

Đến khi cô tỉnh lại, cô vẫn đi ký túc xá nam.

“Bạc Luân Viễn đã vài ngày không có trở về ký túc xá.” Một nam sinh nói, “Từ khi cậu ấy vào hội nghiên cứu khoa học, liền dọn tới bên đó ở, cũng rất ít tiếp xúc với các bạn học...... Các người đang cãi nhau hả?”

“Không có. Cảm ơn cậu.”

Từ Như Ý tìm đến viện nghiên cứu khoa học, cánh cửa bên ngoài đóng chặt.

Cô đứng chờ ở bên ngoài, nhìn bầu trời đến xuất thần.

Ánh trăng nơi đất khách quê người, tựa hồ cũng không đẹp bằng ở quê nhà. Bầu trời nơi đây, cũng không bằng quê nhà.

Không biết qua bao lâu, mới nghe được phía sau có động tĩnh.

“Như…… Như Ý?” Bạc Luân Viễn ánh mắt có kinh hỉ còn có lo lắng, còn có một chút cảm xúc không rõ.

“Anh đã bán em sao?” Cô vào thẳng vấn đề.

“Anh.....” Bạc Luân Viễn lắc đầu, “Như Ý, anh không còn cách nào. Anh không thể trơ mắt nhìn em ra đi......”

“Cho nên anh liền đem em bán cho Thượng Dã Hòa Thụ?”

“Không phải như vậy, Như Ý……”

“Anh có biết anh ta đã làm cái gì em không?”

“Hắn……” Bạc Luân Viễn nửa mở miệng.

Anh vẫn luôn biết, Thượng Dã Hòa Thụ thích em. Nhưng mà, anh không dám tưởng tượng em ở bên cạnh anh ta sẽ như thế nào.

“Như Ý, hắn khi dễ em?”

“Đúng vậy.” Từ Như Ý cười lạnh một tiếng, “Vậy thì sao? Anh sẽ làm gì?”

“......” Bạc Luân Viễn bình ổn lại cảm xúc của mình, “Nếu em hận, anh trước tiên sẽ đi giết anh ta, sau đó sẽ tự sát hướng em tạ tội.”

Từ Như Ý hít sâu một hơi, “Bạc Luân Viễn, nói cho em biết, anh còn yêu em, phải không?”

“Đúng. Anh yêu em, Như Ý, anh yêu em hơn chính sinh mạng của mình. Thậm chí vì em, anh có thể không màng tất cả...... Chỉ duy nhất, chính là không muốn em ra đi.”

Anh nghẹn ngào, “Em không biết đâu, lúc ấy cơ thể em có bao nhiêu suy yếu. Anh rất sợ em cứ như vậy mà ra đi........ Một khắc ấy, cho dù là ác ma, anh cũng nguyện giao dịch, chỉ cần em có thể sống sót!”

“Cho nên, anh cứ như vậy đáp ứng anh ta?”

“Như Ý, em hận anh đi. Anh không có tư cách yêu em.”

Từ Như Ý ánh mắt phức tạp nhìn anh.

“Bạc Luân Viễn, nếu anh yêu em, sẽ không đem em đẩy cho người khác..... Đặc biệt, người con trai đó có ý đồ gây rối với em.......”

Bạc Luân Viễn ôm chặt cô vào lòng, “Anh xin lỗi! Mong em tha thứ cho anh! Như Ý, anh thật sự......... Anh lúc ấy quá sợ hãi mất đi em. Nếu để anh thay cho em, anh cũng cam tâm tình nguyện.......”

Từ Như Ý đẩy anh ra, “Được. Em tha thứ cho anh, một lần cuối cùng. Nếu anh lại đem em đẩy cho người khác....... Như vậy, em vĩnh viễn củng không tha thứ cho anh.”

Bạc Luân Viễn nghe xong lời cô, vô cùng vui sướng.

Anh kéo tay cô, lời nói chân thành: “Anh đảm bảo. Như Ý, nếu có lần sau, anh nhất định sẽ bồi em. Mặc kệ thiên đường hay địa ngục. Chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau!”

Nếu em thật sự phải ra đi, vậy thì anh cũng sẽ đi theo em.

Mỗi một ngày em ở bên Thượng Dã Hòa Thụ là mỗi một ngày con tim anh bị giày vò.

Bạc Luân Viễn chỉ có liều mạng học tập, liều mạng làm việc, mới có thể để bản thân quên đi cô.

Anh chỉ có thể mỗi ngày hóng trông tin cô từ Thượng Dã Hòa Thụ: Cô mỗi ngày mấy giờ thức dậy, buổi sáng làm cái gì, buổi trưa ăn nhiều hay ít, buổi tuối mấy giờ đi ngủ.

Anh cảm thấy bản thân mình hèn mọn như một bụi cỏ dại!

Thượng Dã Hòa Thụ mỗi khi nhắc tới cô, đều biểu tình nhu hòa, khóe môi mỉm cười, làm anh ghen tị sắp phát điên!

Có rất nhiều lần, Bạc Luân Viễn muốn trở mặt. Nhưng, lại nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại........

Anh giống như bị lâm vào bên trong một âm mưu, đã không còn cách nào quay lại!

“Như Ý……” Bạc Luân Viễn mở miệng.

“Làm sao vậy?”

“Anh……” Anh muốn nói lại thôi, “Không có.”

“Luân Viễn, rốt cuộc có chuyện gì?”

Bạc Luân Viễn ôm lấy cô, “Như Ý, anh yêu em. Cho dù nói với em bao nhiêu lần, anh đều thấy không đủ.”

[hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm độ +5, độ hảo cảm của ký chủ hiện tại là 85, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Ký chủ, nam chủ giống như có tâm sự?]

“Em cũng yêu anh. Đi thôi, đã lâu không cùng anh đi tản bộ rồi.” Từ Như Ý chủ động nắm tay anh dắt đi.

Bạc Luân Viễn bàn tay ấm áp, có lẽ nhiều năm cầm bút, đầu ngón tay có chỗ hơi mỏng.

Hai người bước chậm đi đến khu vườn của trường, tuy rằng không quá rộng, nhưng không khí củng không tồi.

“Thượng Dã Hoa Thụ, không có làm gì em hết.” Từ Như Ý nhẹ giọng mở miệng, “Anh ta là chân chính quân tử.”

“Ừm.” Bạc Luân Viễn ánh mắt có chút ghen tị.

Không biết sao, anh nghe cô khen ngợi người con trai khác, lại có cảm giác không thoải mái.

Có lẽ, Thượng Dã Hòa Thụ là người đầu tiên mà anh chân chính kính nể.

………………

Đảo mắt, đã là hơn tháng.

“Hoa anh đào ở Nhật Bản đã có rất nhiều năm lịch sử. Còn ở thời kì Đại Lương, nói đến hoa, người ta sẽ nghĩ đến hoa mai. Nhưng mà thời hòa bình này, hoa anh đào trở thành vai chính.....”

Từ Như Ý đang đứng trong công viên Hộ Thành, nơi này có hơn 2 vạn cây hoa anh đào. Mặc dù đã qua mùa anh đào nở đẹp nhất nhưng các su khách vẫn cứ biển người tấp nập.

Cô đang ở cùng các cô bạn cùng phòng, bước chậm đi dạo ở giữa rừng hoa hồng nhạt.

“Thật sự quá xinh đẹp, quá lãng mạn!”

“Đúng vậy. Như Ý, cậu nhanh lên một chút.”

Mọi người vô cùng hưng phấn, rong chơi ở vườn hoa.

Đi xong một vòng, Từ Như Ý cảm thấy có chút mệt mỏi, “Các cậu đi chơi đi, tớ nghỉ ở đây một chút.”

Lấy từ ba lô ra một cuốn sách, cô tìm một gốc hoa anh đào rồi ngồi xuống đọc.

“Vậy được rồi. Cậu ở đây đi, chúng tớ lát nữa lại đây tìm cậu.”

Ở bóng cây cách đó không xa.

Có một người mặc quân phục đứng thẳng tắp. Anh ta lẳng lặng nhìn về phía người ngồi trên ghế dài.

“Thượng Dã thiếu tướng, ngài tại sao lại có nhã hứng ngắm hoa anh đào ở đây vậy?”

Thượng Dã Hòa Thụ cũng không có trả lời, anh lặng lặng nhìn về phía người bên kia.

Từ Như Ý đang ngồi trên ghế dài ở gốc cây.

Ánh sáng màu lam từ bầu trời chiếu rọi xuống, xuyên qua cành lá, phảng phất thác nước hồng nhạt.

Khuôn mặt cô trắng nõn hồng nhuận, đang cúi đầu lẳng lặng đọc sách.

Trên trán mái tóc rũ xuống, ngăn trở gương mặt một bộ phận ánh sáng, che khuất đôi mắt to linh động của cô.

Anh ta không trả lời, người bên cạnh cũng không hỏi nhiều. Một đội nhân mã có chút không thể hiểu được.

Hồi nãy, Thượng Dã thiếu tướng đang đi trên đường, tự nhiên lại hạ lệnh cho nhân mã tốc độ nhanh nhất chạy tới đây.

Nhưng khi tới rồi, anh ta lại đứng ở nơi đó một mình thất thần.

Làm người ta đoán không ra trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì.

Không biết đứng bao lâu, Thượng Dã Hòa Thụ mới dời tầm mắt đi.

Ngay sau đó, anh ta đội quân mũ lên, xoay người ra lệnh: “Trở về thôi.”

Ở một bên khác, Bạc Luân Viễn nôn nóng mà ở khắp hết công viên chạy như điên, tìm người trong biển người, cuối cùng cũng nhìn cô đang ngồi ở gốc hoa anh đào.

Anh tiến lên, vội vàng kêu: “Như Ý!”
Từ Như Ý ngẩng đầu, cô hơi kinh ngạc, “Luân Viễn, anh làm sao vậy?”

Bạc Luân Viễn ngồi xuống kế bên cô, nắm lấy tay cô.

Cái trán của anh đầy mồ hôi, gương mặt điển trai tất cả đều ướt. Trời tháng tư, vậy mà một thân đầy mồ hôi.

Từ Như Ý lấy ra một cái khăn lụa, giúp anh lau mặt, “Chuyện gì?”

Bạc Luân Viễn không nói một lời, trực tiếp ôm chặt lấy cô.

“Như Ý, anh thật sự rất lo lắng...... Mới từ phòng thí nghiệm đi ra, anh liền nghe người ta nói ở công viên Hộ Thành này có phát sinh nữ học sinh bị cưỡng bức.... Anh rất sợ em gặp chuyện không may, không màng tất cả chạy tới đây tìm em.”

Từ Như Ý cười khẽ ra tiếng, “Anh yên tâm. Em sẽ bảo vệ tốt chính mình.”

“Như Ý, khoảnh khắc ấy anh vô cùng hối hận, tại sao lại để cho em đi một mình? Lỡ xảy ra chuyện gì...........”

“Sẽ không. Luân viễn, em hứa với anh, em sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, sẽ không dễ dàng để người khác làm hại tới em.”

“Ừm.” Bạc Luân Viễn mới yên tâm. Nhìn cảnh sắc ở đây, anh cảm thán, “Nơi này thật sự xinh đẹp.”

“Đúng vậy, thật xinh đẹp. Chẳng qua, khi nảy không có anh ở đây, em cũng không có tâm tình thưởng thức.” Từ Như Ý nhìn anh cười.

Cô đặt quyển sách vào ba lô, kéo tay anh, “Đi thôi. Chúng ta cùng nhau thưởng hoa anh đào.”

Hai người bước chậm đi dạo, trong gió có mang theo hương hoa, làm cho con người thanh thản thoải mái.

“Wao, cô gái nhỏ này thật là đáng yêu quá đi!” Hai người Nhật Bản trước mặt bọn họ nhìn cô, trêu đùa.

Bạc Luân Viễn vô cùng tức giận, anh cảm thấy thật may mắn là mình đã chạy tới đây.

Bảo hộ cô ra phía sau, anh cùng lời lẽ chính đáng nói: “Các người muốn làm gì?”

“Thôi nha? Đừng có keo kiệt như vậy! Cô bé đáng yêu như vậy, để chúng tôi chơi một chút được không?” Một người trong đó duỗi tay định hướng trên người cô sờ.

Bạc Luân Viễn một chân đá anh ta, trực tiếp đá vào hạ thân.

“Aaaaaa... Mày dám....”

Lời còn chưa dứt, Bạc Luân Viễn liền đá thêm một cái.

Hai người đó rất nhanh bị đánh đến tơi bời, nằm sắp xuống trên mặt đất, Chỉ vào anh nói: “Mày....... có ngon thì nói tên ra đi!”

“Tôi là lưu học sinh trường cao đẳng Lạnh Xuyên, Bạc Luân Viễn.” Anh cười khinh miệt, một chân đạp ở trên mặt người đó, “Biết thì sao, sẽ như thế nào?”

“Tốt rồi, tao sẽ nhớ kĩ mày! Kẻ hèn học sinh người Hoa đê tiện kia, dám ở đế quốc Nhật Bản tao giương oai! Tao sẽ làm mày đẹp mặt! Tao sẽ nói cho cha tao, đuổi tất cả người Hoa tụi bây đi ra ngoài hết!”

Bạc Luân Viễn chân dùng thêm sức, người bị dẫm dưới chân lập tức gào khóc lên.

Anh phẫn nộ: “Nói cho anh biết: Khinh nhục tôi thì được, nhưng tôi không cho phép anh khinh nhục dân tộc cùng quốc gia tôi!”

Bạc Luân Viễn càng thêm mong muốn, muốn cho đất nước nhanh chóng cường đại hơn, mới không đến nỗi bị những người này khinh thường.

Một người Nhật Bản còn lại thấy anh không để ý mình, bất ngờ rút một con dao ra, trực tiếp đâm vào người Bạc Luân Viễn.

“Cẩn thận!” Từ Như Ý kêu lên.

Bạc Luân Viễn xoay người, tay mạnh mẽ dùng sức, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, tay của anh ta ngay lập tức bị gãy xương, con dao rớt xuống mặt đất.

“Aaaaa......” Anh ta thét lên đầy đau đớn, đôi mắt lóe lên tia hung ác.

“Luân Viễn, chúng ta đi thôi.” Từ Như Ý giữ chặt tay anh.

Lúc này, mọi người xung quanh vây xem náo nhiệt không ít. Một ít người Nhật Bản lặng lẽ báo cảnh sát, rất nhanh, quân đội Nhật Bản lại đây trấn áp.

“Ah...... Đây là con trai cưng của Bắc Điều tiên sinh, Bắc Điều Thứ Lang, các người dám đem anh ta đánh thành như vậy..........”

Bắc Điều gia thế ở đảo Tây nổi tiếng cơ hồ nhà nhà đều biết, là một thế gia chuyên làm thuyền. Mẫu thân xuất thân từ nhà mẹ đẻ làm chính trị, làm quan chức không lớn cũng không nhỏ.

Bắc Điều Thứ Lang này chính là con trai mà gia chủ Bắc Điều cưng yêu nhất, ngày thường hoành hành ngang dọc, đây là lần đầu tiên bị chịu khổ như vậy.

Nếu gia chủ Bắc Điều biết được anh ta bị một cái người Hoa đánh.......

Mọi người ở đây quả thật không dám tưởng tượng, chắc hẳn ông ta sẽ nổi trận lôi đình!

Bạc Luân Viễn cười lạnh một tiếng, “Anh ta làm ra lỗi lầm, tất nhiên nên bị chịu phạt.”

Bắc Điều Thứ Lang mặc dù bị đánh đến thảm như vậy, nhưng lúc này có chổ dựa, bắt đầu kiêu ngạo lại: “Người này, phải chết!”

Anh ta ánh mắt dâm tà nhìn lên người Từ Như Ý, “Còn có, cô ta để ta xử lý!”

“Người đâu! Đem bọn chúng bắt lại!”

“Đợi đã.” Một thanh âm lười biếng vang lên.

Từ Như Ý không cần nhìn, cũng biết cái tên gia hỏa này là ai.

Thượng Dã Hòa Thụ bước chân ưu nhã, mỗi bước hướng bên này đi tới.

“Thượng Dã thiếu tướng, ngài tới đây làm gì?”

“Đến xem, cậu chết như thế nào.” Thượng Dã Hòa Thụ ngữ khí vẫn như cũ nhu hòa, nhưng lời nói lại khiến đối phương không khỏi nhíu mày.

“Ngài nói cái gì, tôi nghe không rõ?”

Thượng Dã Hòa Thụ cũng không nói nhiều với anh ta, trực tiếp ra lệnh người mình bắt lấy anh ta.

“Thượng Dã thiếu tướng, ngài muốn làm cái gì! Vì sao bắt tôi?”

“Cậu, phải chết.” Thượng Dã Hòa Thụ hơi mỉm cười, thân thiện nói.

“Không, ngài không có quyền làm như vậy……”

Nhưng mà, Thượng Dã Hòa Thụ vẫn để người áp dẫn anh ta đi xuống.

Tất cả mọi người đều mơ hồ, tại sao sự tình lại đột nhiên xoay chuyển ngược lại như vậy.

Bắc Điều Thứ Lang vô cùng phẫn hận nhìn chằm chằm anh ta, “Tôi cũng mặc kệ anh là ai, tóm lại, anh đã chọc giận tôi! Tôi sẽ để cho cha tôi.....”

“Dẫn cậu ta đi.” Thượng Dã Hòa Thụ âm thanh lại lần nữa vang lên.

Anh ta xoay người, dẫn một đám người rời đi.

“Thượng Dã thiếu tướng!” Bạc Luân Viễn gọi lại anh ta, “Cảm ơn anh.”

“Cậu, không cần nói cảm ơn tôi.” Thượng Dã Hòa Thụ lấy quân mũ xuống, sửa sang lại quần áo của mình đến thanh tân thoải mái.

Anh ta hơi mỉm cười: “Đây là đặc quyền của quốc gia cho cậu. Mà tôi, chỉ là nhận lệnh bảo vệ an toàn cho cậu mà thôi.”

Anh ta không hề liếc xem người bên cạnh một cái, giống như chưa từng quen biết đến cô.

Bọn họ rời đi, Bạc Luân Viễn mới quay sang nhìn cô, “Như Ý......”

Anh chỉnh lại hô hấp nhẹ nhàng, mới tiếp tục nói, “Anh không muốn tiếp tục ở lại Nhật Bản.”

“Vì sao vậy?”

“Có một việc, anh vẫn luôn không có nói với em.”

“Em biết, em vẫn luôn đợi anh nói ra.”

“Anh xin lỗi......... lúc tin tức Viên Thế Khải đảm nhiệm tổng thống lâm thời truyền đến, lúc ấy, mấy lưu học sinh bọn anh đã muốn trở về quê hương tính toán. Nhưng lại bị trường học giữ lại.”

Anh nhìn ra xa nhìn khắp nơi đầy màu hồng phấn của hoa anh đào, “Như Ý, em còn nhớ lần trước anh nói về viện nghiên cứu khoa học không?”

Từ Như Ý gật đầu: “Nhớ rõ.”

“Lúc ấy, bọn anh cũng không biết rõ bọn anh sẽ làm cái gì, chĩ nghĩ đơn giản la việc nghiên cứu sinh hóa.”

Từ Như Ý biết rõ, “Kỳ thật là nghiên cứu phát minh vũ khí quân sự mới, đúng không?”

“Đúng vậy. Như Ý, nếu anh sớm biết, tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Từ Như Ý khẽ cắn môi, “Việc này không trách anh được.”

Một khi anh tiếp nhận, chính phủ Nhật Bản không có khả năng dễ dàng để bọn họ tiết lộ bí mật.

Vậy nên, tự do của Bạc Luân Viễn kỳ thật đang bị hạn chế. Mặc kệ anh đi nơi nào, mọi lúc đều có người theo dõi. Điểm này, Từ Như Ý đã sớm phát hiện.

“Chính phủ Nhật Bản cho bọn anh rất nhiều đặc quyền, vì muốn làm cho bọn anh lưu lại. Nhưng mà, việc làm hiện tại của bọn anh, chính là trợ giúp quốc gia bọn họ trở nên cường đại, càng ức hiếp đồng bào chúng ta......”

Hai yếu tố này cộng lại, Bạc Luân Viễn không muốn tiếp tục ở lại nơi này.

“Nhưng mà, bọn họ sẽ dễ dàng thả anh đi sao?” Từ Như Ý vô cùng lo lắng.

Anh đã biết nhiều bí mật như vậy, những người đó sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

Bạc Luân Viễn khẽ cười một tiếng, “Có lẽ, bọn họ đã biết ý nghĩ của anh.”

Anh duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, “Như Ý, rất xin lỗi........”

Anh tiếp xúc với cô nhiều nhất, cô cũng không có khả năng dễ dàng chạy thoát.

“Luân Viễn, anh ở đâu, em ở đó. Cho dù anh quyết định cái gì, em đều trước sau như một sẽ ủng hộ anh.”

Bạc Luân Viễn lẳng lặng nhìn cô. Một lát sau đó, anh ôm chằm lấy cô.

Anh bây giờ, chỉ muốn cho cô một gia đình yên ổn. Nhưng mà, cái việc đơn giản như vậy, anh cũng không có cách nào làm được.

Bên người anh, 24 giờ đều có người giám thị.

Mỗi một câu, mỗi một sự kiện, đều sẽ bị người ghi chép lại. Khi phát hiện bất luận có một cái gì khả nghi, lập tức liền sẽ bị bắt.

Cho nên cái ngày mà cô bị thương. Bạc Luân Viễn liền nhân cơ hội này để Thượng Dã mang cô đi.

Bởi vì anh chỉ mới bắt đầu tiếp xúc với cô, chắc hẳn người ta sẽ cho rằng quan hệ không quá thân mật nhất định cô sẽ không chịu liên lụy.

Không nghĩ tới, cô vậy mà quật cường như thế, trở về bên cạnh anh.

Từ Như Ý ôm chằm lấy anh, nhẹ giọng mở miệng: “Chúng ta sẽ rời đi nơi này. Một ngày nào đó, sẽ về đến quê nhà.”

Bạc Luân Viễn chỉ có thể như vậy ôm lấy cô.

Gương mặt anh cọ nhẹ vào mái tóc như thuận của cô, hốc mắt ướt át, bất tri bất giác có nước mắt rơi xuống.

“Luân Viễn, em muốn xin ở chung với anh.”

Bạc Luân Viễn ngẩn người, “Ở chung với anh?”

“Đúng.” Từ Như Ý kiên định gật đầu, “Anh đã quên sao? Chúng ta đã thành hôn.”

Bạc Luân Viễn khuôn mặt tuấn dật có chút phiếm hồng, “Này…… Không quá thích hợp đi?”

Nơi ở của anh hiện tại chỉ là một cái phòng nhỏ, chỉ mười mấy mét vuông, một cái giường nhỏ.

“Em đã quyết định.” Từ Như Ý thực kiên quyết, “Luân Viễn, chúng ta đến bây giờ, còn chỉ là phu thê hữu danh vô thật…… Em không hy vọng bản thân có bất luận cái gì tiết nuối.”

Bạc Luân Viễn nhìn cô.

“Như Ý, anh cũng rất muốn cùng em ở bên nhau...... Nếu có thể, chúng ta sinh mấy đứa con...”

Anh thở dài, “Nhưng mà, anh không muốn ủy khuất em.”

Điều kiện đơn giản như vậy nhưng lại bị nhiều người chú ý nhất cử nhất động.

Riêng tư giữa bọn họ có khả năng tùy thời đều bị người nhìn trộm, vô luận bọn họ làm cái gì, đều có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm.

Bạc Luân Viễn cảm thấy, tình huống như vậy mà cùng cô phát sinh quan hệ, quả thực là đối với cô đó chính là vũ nhục.

Cho nên, anh tình nguyện cả đời không chạm vào cô.

“Không ủy khuất.” Từ Như Ý lắc đầu, “Em rất vui khi anh suy nghĩ cho em. Em một chút cũng không cảm giác ủy khuất.”

Nhìn thấy anh muốn tiếp tục ngăn cản, Từ Như Ý thực kiên định mà nói: “Em đã quyết định rồi, em tin tưởng bọn họ cũng sẽ đồng ý.”

Cô đã bị cuốn vào trận lốc xoáy này, chỉ có thể nghênh chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro