Chương 85. Công lược cảnh sát nằm vùng (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41.1597

“Làm sao vậy?” Từ Như Ý nâng mắt, nghi hoặc.

Hắc long thu hồi cảm xúc, “Từ thiếu, mọi người đều biết, Tây Nhị Hoàn, vẫn luôn là địa bàn của Hắc Long tôi……”

“Sai.” Từ Như Ý đánh gãy lời hắn, “Hắc long đại ca, anh nói như vậy, không có nhiều thành ý rồi. Tây Nhị Hoàn, có một nửa cũng là địa bàn của Thiên Ưng Hội.”

“Chúng ta hiện tại không nói chuyện vấn đề này. Chúng ta đang bàn về phía Tây bến cảng.” Hắc long cũng không cùng cô tranh cãi.

Bởi vì mỗi lần đề cập đến vấn đề này, thế nào cũng đánh nhau.

Từ Như Ý cầm lên con dao gọt hoa quả trên bàn, đặt ở trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, “Anh và tôi hai bên tranh chấp, luôn có người được ngư ông đắc lợi. Nếu muốn nói chuyện hợp tác, thì anh phải thể hiện một chút thành ý chứ.”

“Phố đông Tây Nhị Hoàn về chúng tôi, còn lại đều cho Thiên Ưng Hội của cậu. Như thế nào?” Hắc Long mở miệng.

Từ Như Ý không chút để ý chơi với con dao nhỏ trên tay, môi một mạt nhàn nhạt mà cười.

Phố đông là đoạn đường phồn hoa nhất. Nơi này về hắn, kia cô còn muốn cái gì?

Từ Như Ý trên mặt bình tĩnh, ngón tay linh hoạt. Đem con dao nhỏ xoay tròn chơi đến hoa cả mắt.

Đột nhiên, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, đem con dao gọt hoa quả tinh xảo đó bay ra ngoài thẳng đến Hắc Long.

Hắc long kinh hãi, lắc mình né tránh.

Đàn em bên người hắn lập tức rút súng ra, chỉ hướng vào bên cô.

Đàn em bên người hắn lập tức rút súng ra, chỉ hướng vào bên cô.

Người bên cạnh Từ Như Ý càng nhanh, đã sớm cầm súng chỉ vào bọn họ.

Trong lúc nhất thời, hai bên giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.

“Từ thiếu, cậu đây là ý gì?” Hắc long nổi giận, “Chúng ta đã nói tốt, tới đây để hoà đàm!”

Từ Như Ý hô lên một cái, chậm rãi từ trên sô pha đứng lên.

Sửa sang lại một chút góc áo, vẻ mặt vô hại cười, “Xin lỗi, trượt tay.”

“Đây không phải lúc để vui đùa!” Hắc long lạnh lùng trừng mắt.

“Anh nói đúng.” Từ Như Ý đi lên trước, từ đàn em bên cạnh tiếp nhận súng.

“Từ thiếu, cậu có ý gì?”

“Giết anh, Tây Nhị Hoàn liền tất cả đều là Thiên Ưng Hội của tôi. Không phải sao?”

“Ha hả, cậu cho rằng, bằng những người này, liền có thể giết được tôi?”

“Không phải cho rằng, mà là khẳng định.” Từ Như Ý ngón tay dùng sức, khấu động cò súng.

Chỉ trong nháy mắt, nơi này liền thành một trận đánh giết.

Hai phương nhân mã đều mang ý xấu, tự nhiên không ai nguyện ý “Hoà đàm”.

Nói chơi, lúc trước nhiều anh em bị giết như vậy, tất cả đều là bạch bạch hy sinh sao?

Tự nhiên là phải vì bọn họ báo thù!

“Cậu cẩn thận!” Trì Kiêu Dương đã ôm chầm eo cô, đem cô hộ ở sau người.

“Giết hắn cho tôi, báo thù cho các huynh đệ đã mất!” Từ Như Ý hung hăng nói.

Này một địa bàn, cô muốn định rồi!

Hai bên nhân mã đang hỗn chiến, bên ngoài lại truyền đến một trận còi cảnh sát.

“Cảnh sát tới!” Có người hô.

Trì Kiêu Dương trong lòng cả kinh.

Hắn cũng không đem tin tức này để lộ ra ngoài? Chẳng lẽ, còn có người cũng giống hắn, là ẩn núp ở chỗ này nằm vùng?

“Kiêu Dương, cậu mang các huynh đệ từ phía sau rời đi!” Từ Như Ý đánh gãy ý nghĩ của hắn.

“Không được! Chức trách của tôi, là bảo hộ cậu an toàn!” Trì Kiêu Dương lạnh lùng nói, “Huynh đệ bên kia, bọn họ tự nhiên biết như thế nào làm.”

“Không, tôi hiện tại còn không thể rời đi…… Uy, Kiêu Dương, cậu làm gì?”

Trì Kiêu Dương một phen khiêng cô trên vai. Khom lưng, từ cửa sau chạy ra.

Từ Như Ý giãy giụa một lát, liền thực thuận theo mà mặc hắn khiêng lấy.

Cô nghĩ kia một khắc, bộ dáng người nam nhân khí phách như vậy mà đem cô hướng trên vai khiêng liền chạy, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

“Kiêu Dương, cậu rất đẹp trai nga……” Từ Như Ý nhỏ giọng mà nói.

Trì Kiêu Dương dưới chân bước chân dừng một chút, có chút mặt đỏ mà tiếp tục chạy.

Trên vai người thực nhẹ, hắn cơ hồ không cần tốn nhiều sức liền có thể khiêng đi cô.

Một đường né đạn cùng cảnh sát truy kích, Trì Kiêu Dương rốt cuộc đem cô mang ra tới.

42.1598

“Kiêu Dương, cậu để tôi xuống.” Từ Như Ý kêu lên.

Trì Kiêu Dương tiểu tâm bỏ cô xuống, vẻ mặt lo lắng: “Cậu có khỏe không? Có hay không nơi nào bị thương?”

“Không có việc gì.” Cô thở nhẹ một hơi.

Bởi vì đầu cô khiêng hướng xuống, nên tạm thời có chút choáng váng. Một cái không ổn, thiếu chút nữa té ngã.

Trì Kiêu Dương chạy nhanh đỡ lấy cô, “Làm sao vậy?”

Từ Như Ý dựa vào trong lòng ngực hắn nhẹ suyễn khẩu khí, “Kiêu Dương. Chúng ta trước rời đi nơi này.”

“Được.” Trì Kiêu Dương mang theo cô, hai người trấn định đi vòng trở về phía trước.

Ngồi trên xe, Từ Như Ý mới chậm rãi thở ra một hơi dài.

Cô hai mắt híp lại, trầm giọng nói: “Chúng ta có nội gián.”

Trì Kiêu Dương tâm bất an nhảy lên hai cái.

Hắn nắm thật chặt tay lái, tự nhiên hồi đáp: “Tôi đã hoài nghi như vậy từ lâu.”

“Vậy cậu có thấy khả nghi người nào không?” Từ Như Ý dựa ngồi ở lưng ghế.

“Tạm thời không có phát hiện.” Hắn lắc đầu. Dưới chân nhẹ điểm, gia tốc đi trước.

“Đáng chết, lần này không thể giết hắn!”

“Thiếu chủ, muốn tôi đi ám sát hắn không?” Hắn mở miệng.

Từ Như Ý ngồi ở ghế sau, từ kính chiếu hậu chính giữa nhìn hắn.

Góc độ này, chỉ có thể mơ hồ thấy phía trước nam nhân non nửa khuôn mặt.

Hắn biểu tình trấn định tự nhiên, nhẹ nhấp môi tựa hồ cũng ở suy tư.

Từ Như Ý trong lòng an tâm.

Không phải hắn.

Xem ra, còn có người ẩn núp tiến vào…… Hoặc là, là ở Hắc Long Bang bên kia?

Bởi vì, Trì Kiêu Dương láu cá như vậy cô còn đoán được hắn nằm vùng, sẽ không thể có người thứ hai còn so hắn càng xuất sắc, còn có thể bình yên vô sự ngốc tại bang hội.

“Việc kế tiếp, Cảnh Hạo trở về lại nói.” Từ Như Ý nhàn nhạt mở miệng.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng kéo ra tây trang một góc.

Miệng vết thương lúc trước giống như có chút nứt toạc, lúc này lại bắt đầu ẩn ẩn làm đau.

Từ Như Ý giữa mày nhíu lại, duỗi tay đè lại miệng vết thương.

“Làm sao vậy?” Phía trước người mở miệng.

“Không có việc gì.”

Trì Kiêu Dương chọn một địa phương vắng lặng dừng xe.

Hắn xuống dưới, kéo ra cửa xe, “Để tôi nhìn xem.”

“Thật sự không có việc gì.”

“Cho tôi xem.” Hắn thực kiên trì.

Trì Kiêu Dương câu vòng eo, cao lớn thân hình tễ ở phía sau cửa xe.

Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng kéo ra chỗ bị cô che lại.

Có nhợt nhạt vết máu thấu ra tới, nhiễm hồng áo sơmi trắng của cô.

“A……” Hắn từ trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp thanh âm.

Trì Kiêu Dương đang xem đến miệng vết thương của cô nứt toạc kia một khắc, đáy lòng sinh ra một tia độn đau tới.

“Đáng chết…… Cũng dám làm cậu lại lần nữa bị thương!” Hắn cắn răng.

“Điểm này tiểu thương, cùng so sánh với các huynh đệ đã mất, không coi là cái gì.”

“Nhưng mà……” Trì Kiêu Dương nhịn không được tức giận.

Nhưng mà trái tim hắn sẽ đau a!

Giờ khắc này, hắn che dấu không được sự quan tâm, thần sắc trong mắt lo lắng, sẽ không làm giả được.

Từ Như Ý trong lòng ấm áp, nắm lấy tay hắn, “Kiêu Dương.”

Hắn theo bản năng nắm lấy tay cô, giúp đôi tay lạnh lẽo của cô sưởi ấm, “Thực xin lỗi, là tôi bảo hộ bất lực.”

“Không có. Cậu đã làm được thực tốt.” Từ Như Ý nhẹ nhàng cười, “Giờ mang tôi trở về.”

Lần này hắn không có hướng tổ chức tiết lộ, trái với cấp trên mệnh lệnh, điều này đã đủ tốt.

Trì Kiêu Dương phủng tay cô, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, “Tôi sẽ không lại làm cậu bị thương.”

“Ân.” Từ Như Ý rút về tay cô, đóng mắt dựa ngồi trở về.

Trì Kiêu Dương một lần nữa trở lại ghế điều khiển, một đường bay nhanh mà hồi.

Tới trước biệt thự, hắn xuống xe. Nhẹ nhàng từ hậu tòa ôm cô ra.

Từ Như Ý đôi tay treo trên cổ hắn, vẻ mặt nhàn dật nhìn hắn.

43.1599

Trì Kiêu Dương tràn đầy băng sương trên mặt, có một tia phẫn nộ.

Đại khái, là đang trách cứ tổ chức bên kia hành động lại không thông tri hắn đi?

Cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng ngực hắn.

Trì Kiêu Dương một đường ôm cô trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng phóng cô ở trên giường.

“Thương thế của cậu, làm sao bây giờ?” Hắn hỏi.

Cảnh Hạo còn không có trở về, ai tới giúp cô xử lý miệng vết thương?

Từ Như Ý chỉ chỉ bên kia, “Ngăn kéo tủ thứ ba có dược. Kiêu Dương, cậu giúp tôi thượng dược.”

“Tôi?” Trì Kiêu Dương ngẩn người.

“Đúng vậy.”

“Được.” Hắn gật đầu.

Chính mình trước kia cũng thường xuyên bị thương, thượng dược, băng bó kỳ thật rất đơn giản.

Trì Kiêu Dương tưởng chính là, nếu muốn thay dược, liền yêu cầu cởi ra quần áo.

Khi cô ăn mặc chỉnh tề, đã đủ làm tim hắn chạy loạn xạ, nên hắn có chút sợ, đến lúc đó tay chân chạy loạn.

Trong lúc tự hỏi, hắn đã tìm được hòm thuốc, rồi đi tới.

Mở ra, bên trong công cụ đầy đủ hết. Bày biện đến chỉnh chỉnh tề tề.

Từ Như Ý nửa căng thân mình, cởi ra áo khoác. cô vén lên áo sơmi, lộ ra bụng.

Trì Kiêu Dương tầm mắt vẫn là nhịn không được di qua đi.

Làn da trắng nõn như tuyết, cái bụng nhỏ bình thản không có lấy một tia thịt thừa.

Cô chỉ kéo ra một góc, cho nên xem không hoàn chỉnh, nhưng này một chỗ, liền đủ làm người miên man bất định.

“Kiêu Dương, giúp tôi thượng dược đi.” Từ Như Ý mở miệng.

“Được.”

Trì Kiêu Dương hoàn hồn, trấn định giúp cô thượng dược.

Cầm băng gạc một lần nữa quấn lên, cuối cùng quy củ đánh cái kết.

Hắn thở ra một cái: “Được rồi. Gần nhất một đoạn thời gian, trước nằm trên giường nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.” Từ Như Ý gật đầu, “Cậu đi kiểm kê một chút, các huynh đệ đều đã trở lại chưa?”

“Được.” Trì Kiêu Dương đi ra ngoài.

Sau đó, lại có chút không quá yên tâm nhìn nhìn cô trong phòng, “Có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi.”

“Đã biết. Cậu đi đi.”

Chờ Trì Kiêu Dương trở về thời điểm, cô đã ngủ rồi.

Có lẽ miệng vết thương còn có chút đau, lông mày tú khí của cô hơi hơi nhíu lại. Còn đôi môi thủy nhuận nhẹ nhấp, có vẻ có vài phần nóng nảy.

Trì Kiêu Dương ngồi ở mép giường. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng giúp cô vuốt phẳng hàng mi.

Hắn ngón tay vừa mới đụng vào, liền nhìn đến cô hòa hoãn biểu tình, chậm rãi ngủ đến an ổn.

Này một cái hành động nho nhỏ, làm Trì Kiêu Dương trong lòng ấm áp.

Cô là như thế ỷ lại hắn.

Cho dù trong lúc ngủ mơ, cũng bởi vì có hắn trở nên bình thản lên.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +10, trước mắt đối ký chủ độ hảo cảm là 50, đối Đinh Thiến độ hảo cảm là 30. Ký chủ cố lên, nam chủ ấm áp quá đi. ]

Trì Kiêu Dương vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, thủ hộ cô ngủ.

Hắn thật lâu chăm chú nhìn dung nhan của, luyến tiếc dời đi tầm mắt.

Chỉ có lúc này, hắn mới có thể nghiêm túc và chuyên chú, không kiêng nể gì mà đánh giá cô.

Không biết qua bao lâu, mới nghe được một cái thanh âm vội vã.

Cảnh Hạo đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ vọt vào tới, một phen nắm hắn cổ áo. Hắn hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trì Kiêu Dương! Trước lúc tao đi, mày bảo đảm qua, sẽ chiếu cố tốt cậu ấy!”

Dứt lời, hắn một quyền đánh đi lên.

Trì Kiêu Dương không trốn cũng không tránh, ăn ngay một quyền.

Hắn sườn mặt, biểu tình bình tĩnh.

“Thực xin lỗi.”

Là hắn sai, làm cô lại lần nữa bị thương. Này một quyền, hắn không cảm thấy đánh sai.

Cảnh Hạo rất muốn lại tấu hắn một trận, chính là nhìn đến người nằm bên kia, vẫn là buông tha hắn.

Hắn đi lại gần, nửa ngồi xổm mép giường.

Kéo tay cô, tầm mắt chuyển qua nơi cô bị thương.

“Đi ra ngoài.” Cảnh Hạo chịu đựng tức giận nói.

44.1600

Trì Kiêu Dương đứng không nhúc nhích.

“Tao kêu mày đi ra ngoài!” Cảnh Hạo trầm thấp tiếng nói, như là uấn mãn mưa rền gió dữ.
Trì Kiêu Dương chậm vài giây, vẫn là đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng, Cảnh Hạo liền nhẹ nhàng kéo ra quần áo của cô.

Miệng vết thương phía trước khâu lại tốt, có một tia vỡ ra. Tuy rằng thượng quá dược, nhưng vẫn là có thể nhìn đến nhè nhẹ vết máu.

Hắn đóng mắt, chậm rãi hút một hơi.

Nếu không nhớ lời cô, Cảnh Hạo rất có thể lao đi ra ngoài đem người đang đứng bên ngoài giết chết.

Một lần nữa chuyên nghiệp giúp cô băng bó miệng vết thương, Cảnh Hạo giúp cô sửa lại quần áo, đắp lên chăn mỏng.

Hắn đi ra thời điểm, trên mặt đã bình thản.

Trì Kiêu Dương đôi tay đang cắm trong túi, dựa nghiêng ở ven tường. Hắn cúi đầu, ngữ khí nhàn nhạt: “Muốn đánh một trận không?”

“A, tao hận không thể giết mày!”

“Nổ súng đi.”

Cảnh Hạo xoay người, lạnh lùng nhìn hắn, “Mày nghĩ tao không dám?”

“……” Lần này, Trì Kiêu Dương khó được không cùng hắn cãi nhau.

Hắn xoay người, đi đến phòng bếp. Tìm kiếm thức ăn trong tủ lạnh.

Cô tỉnh lại nhất định đói bụng, đến lúc đó yêu cầu thức ăn lỏng đở đói.

……

Từ Như Ý kỳ thật cũng không có bọn họ tưởng như vậy mảnh mai.

Chỉ là Cảnh Hạo quá để ý cô, mỗi lần luôn là đem cô thương tình khuếch đại.

Cảm xúc của hắn, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến người bên cạnh.

Cô tỉnh thời điểm, Trì Kiêu Dương đang đứng ở bên cửa sổ.

Nhàn nhạt ánh mặt trời chiếu vào, bên kia cao lớn nam nhân càng có vẻ vĩ ngạn đĩnh bạt.

Nghe được động tĩnh, hắn xoay người. Bước nhanh đi tới, “Đỡ chút nào không?”

“Tôi nói không có việc gì, các cậu quá khẩn trương mà thôi. Cảnh Hạo đã trở về à?” Cô hỏi.

“Ừm. Đang ở phòng khách dưới lầu…… Muốn kêu hắn đi lên không?”

Từ Như Ý nhìn hắn, “Kiêu Dương, tôi muốn cùng cậu ngốc trong chốc lát.”

Những lời này, làm người bên kia sửng sốt.

Trì Kiêu Dương không thể tin được mà nhìn cô, “Tôi?”

“Lại đây.”

“Thiếu chủ…… Cậu, có chuyện gì sao?”

“Tôi kêu cậu lại đây a!” Cô có chút không kiên nhẫn mà nói.

Trì Kiêu Dương dịch bước chân đi qua.

Cô vừa rồi nói, là có ý tứ gì? Mang theo thấp thỏm tâm tình, Trì Kiêu Dương đi đến bên người cô.

“Bộ dáng của cậu làm gì giống như tôi muốn ăn thịt cậu vậy đó?”

“Tôi chỉ là thấy kì quái, vì sao cậu không kêu hắn lại đây bồi  cậu?” Trì Kiêu Dương mở miệng.

Hắn nghĩ, trong lòng cô, Cảnh Hạo mãi mãi đứng thứ nhất?

“Tôi muốn gọi ai kêu ai, cậu quản như vậy nhiều làm gì?” Từ Như Ý trừng hắn một cái, “Cậu không muốn bồi tôi?”

“Muốn. Đương nhiên muốn.” Trì Kiêu Dương vội vàng nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác có chút không đúng. Hắn quá để ý, thế cho nên biểu lộ tiếng lòng.

Hắn ửng đỏ mặt, giải thích: “Cậu đã nói, chúng ta là huynh đệ. Tôi ở chỗ này, cậu đối tôi tốt nhất. Cho nên, tôi mới muốn bồi cậu.”

“Đỡ tôi lên.” Từ Như Ý nhẹ giọng nói.

Trì Kiêu Dương tiến lên, nửa ôm vòng eo của cô, làm cô càng phương tiện mà dựa ngồi.

“Có đói bụng không? Tôi đã nấu cháo cho cậu, để ở kia, độ ấm vừa vặn tốt.”

“Ừm, cậu uy tôi đi.”

“Được.” Trì Kiêu Dương gật đầu.

Hắn đi qua, lấy cháo.

Từ Như Ý ngồi ở đó nhìn hắn cẩn thận ở bên miệng thử độ ấm, lúc này mới yên tâm uy đến miệng cô.

Cái miệng nhỏ xinh của cô ăn.

Trong lúc đó, hai người đều không có nói chuyện. Không khí có chút an tĩnh, lại rất ấm áp.

Trì Kiêu Dương thực thích xem bộ dáng cô khi ăn.

Đặc biệt là, lúc hắn uy thức ăn cho cô.

Bởi vì cô ăn ít, mỗi lần ăn không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần hắn uy, cô liền cho mặt mũi mà ăn sạch.

Điểm này làm hắn có cảm giác phi thường thành tựu.

45.1601

“Còn muốn ăn nữa không?” Trì Kiêu Dương nhẹ giọng hỏi.

“No rồi.” Từ Như Ý vỗ vỗ cái bụng nhỏ, sung sướng mà nói.

Cô một cái thoả mãn biểu tình, làm hắn một trận ấm áp.

Trì Kiêu Dương nhìn mép miệng cô tràn ra tới một chút nước canh. Hắn duỗi tay, muốn giúp cô lau khô.

Từ Như Ý nhân cơ hội bắt lấy, nắm ở trong tay.

Hắn ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô. Có chút không rõ nguyên do.

“Thiếu chủ……”

Từ Như Ý cánh tay chụp tới, câu lấy cổ hắn. Đem hắn hướng chính mình bên người, liền tiến đến trước mặt hắn.

Trì Kiêu Dương hô hấp trở nên có chút loạn, hắn khẩn trương nhìn người ly chính mình gang tấc.

“Kiêu Dương.” Từ Như Ý nhẹ giọng mở miệng. Mang theo nóng rực hơi thở, tất cả phun ở trên mặt hắn.

“Chuyện gì?” Trì Kiêu Dương nỗ lực làm chính mình có vẻ bình tĩnh.

Nhưng kia một viên trái tim “Bang bang” nhảy lên, lại như thế nào cũng vô pháp trấn an xuống dưới.

Hắn chỉ cảm thấy một gương mặt tuấn tiếu ly chính mình càng gần, cơ hồ muốn chạm vào chóp mũi của cô.

Trì Kiêu Dương không biết cô muốn làm cái gì, lại ở trong lòng ẩn ẩn có một tia chờ mong.

Hắn ngừng thở, bất an mà khẽ nhếch miệng, bình tĩnh cảm xúc chính mình.

Giây tiếp theo, Từ Như Ý chạm hắn môi, nhẹ nhàng hôn lên.

Hắn chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, cái gì cũng không biết.

Trì Kiêu Dương trợn lên mắt như thế nào cũng không thể di chuyển dường như, hoàn toàn ngốc tại nơi đó.

Cô…… Cô thế nhưng hôn hắn?

Cánh môi mềm mại cùng chính mình dính sát vào nhau, mang theo hơi thở ướt nóng tiến vào khoang miệng hắn.

Tựa hồ còn tàn lưu chút cháo với mùi thơm ngào ngạt, có chút ngọt, có chút nhu.

Làm người…… Dư vị vô cùng.

Trái tim hắn đều sắp nhảy ra lồng ngực. Trì Kiêu Dương không thể không đem miệng mở đến lớn hơn một ít, phương tiện hô hấp thông thuận.

Nhưng mà vô dụng.

Cánh môi mềm ấm của cô kề sát, đang cùng hắn gắn bó như môi với răng, vẫn còn đang tiếp tục thâm nhập.

Trì Kiêu Dương rốt cuộc vô pháp khắc chế chính mình, hắn duỗi tay ôm cô từ phía sau lưng, dễ phương tiện hai người thân mật khăng khít.

Một cái tay khác gắt gao phủng mặt cô, cùng cô thâm tình hôn môi.

Tựa hồ, hắn đã sớm muốn làm như vậy.

“Ân……”

Một lát sau, Từ Như Ý phát ra một tiếng rên rỉ.

Đại khái là hắn quá mức đầu nhập, đụng tới miệng vết thương của cô. Làm cô nhịn không được khẽ hừ một tiếng.

Trì Kiêu Dương lúc này mới giống như bị điện dựt văng ra, không thể tưởng tượng nhìn cô.

Người ở mép giường quần áo có chút hỗn độn, đôi môi bị hắn mạnh mẽ hôn đến sưng đỏ kiều diễm.

Ngực hắn trên dưới phập phồng, hồi tưởng vừa rồi sự việc phát sinh.

Hai người bọn họ, thế nhưng…… Hôn môi?

Trì Kiêu Dương thở hổn hển. Vài lần động động môi, lại không biết nên nói cái gì.

Vì sao, vì sao lại như vậy?

Hắn cư nhiên, cùng một người đàn ông hôn môi?

TRỜI Ạ. Trì Kiêu Dương chính mình đều bị hoảng sợ.

“Xin, xin lỗi……” Hắn xoay người liền chạy, một đường lao xuống cầu thang.

Cảnh Hạo dưới lầu nhìn đến bóng dáng hắn chạy trốn, nhịn không được siết chặt nắm tay.

Hắn đứng dậy, lúc đứng lên dừng lại.

Như Ý của hắn, trước nay đều rất độc lập. Luôn biết chính mình muốn là cái gì.

Cô thích Trì Kiêu Dương, như vậy sẽ dùng hết thảy phương pháp để có được hắn đi?

Cảnh Hạo chỉ cảm thấy ngực cứng lại, cái loại này đau đên vô pháp hô hấp, làm hắn cúi xuống vòng eo.

Hắn đi lên xem xét lại có thể như thế nào? Nhiều nhất là làm chính mình càng thống khổ thêm mà thôi.

Nhưng, trong đầu trong mắt chỉ còn lại những hình ảnh của bọn họ ở bên nhau cười nói doanh doanh.

Ở lúc hắn rời đi, này hai người cảm tình cũng đã thăng ôn đi?

Nhớ trước đây, lúc hắn cùng cô gọi điện thoại, liền nghe ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro