TG8 Chương 22: Mỗi đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

Quả nhiên liên tiếp một tháng sau Ngụy Tư không đến, Lê Sân cũng không nhìn thấy thân ảnh anh.

Người này sẽ không từ bỏ thật chứ?

Lê Sân có hơi lo lắng, hay mình dự tính sai rồi, kỳ thật Ngụy Tư không thích mình như vậy?

Nhưng bây giờ nghĩ vớ vẩn cũng không có ích gì, cô chỉ có thể làm mình bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Biết đâu hệ thống gì đó: ...

Hai ngày sau vấn đề của Lê Sân đã được tháo gỡ. Rạng sáng, cô đột nhiên gặp một cơn ác mộng nên bừng tỉnh.

Cảm giác này không ổn chút nào, cô đứng dậy đi lấy một cốc nước, rồi đi đến ban công, muốn làm cho mình bình tĩnh lại.

Gió thổi mát mẻ. Cô ngẩng đầu lên liền thấy bầu trời ngập ánh sao.

Cảm giác phiền muộn trong ngực đã thư giải đi rất nhiều, cô liền dựa vào lan can, chống tay lên má nhìn xuống.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn xuống cô liền phát hiện một chiếc xe cực quen mắt. Nếu cô nhớ không lầm, người có thể đi chiếc xe này hơn nữa lại đúng lúc dừng ở trước cửa nhà cô cũng chỉ có một người.

Cô giật mình, vội vàng khoác áo khoác, chạy xuống lầu.

Khi mở cửa ra hơi lạnh ập vào mặt, cô nắm chặt áo khoác của mình, muốn đi xem chiếc xe kia là của ai.

Nhưng cô chưa đi xuống cầu thang, đã bị thân hình màu đen lẳng lặng ngồi ở cửa làm cho hoảng sợ.

"Anh... Ngụy, Ngụy Tư?!"
Sau khi thấy rõ ràng người ở trong bóng tối kia , Lê Sân không thể tin được nói:
"Sao anh lại ở chỗ này?!"

Bây giờ là ba giờ sáng, giờ này mà xuất hiện ở chỗ này, người này cũng quá quỷ dị rồi.

Ngụy Tư mặc một chiếc áo sơmi màu lam nhạt đơn bạc, tóc có chút hỗn độn. Anh lẳng lặng ngồi ở trên bậc cầu thang.

Nghe thấy Lê Sân hỏi chuyện, anh hơi mỉm cười:
"Không biết."

Không biết vì sao lại muốn đến nơi này, không biết vì sao vẫn luôn ngồi đây đến sáng, sau đó nhìn cô thức giấc.

Có đôi khi anh ngồi ở chỗ này chỉ lẳng lặng phát ngốc mà thôi.

"Anh nháo đủ chưa?"
Lê Sân nhăn mày lại, có vẻ không vui.

Có lẽ là quá tối, Lê Sân không nhìn thấy khóe miệng anh chua xót, cũng không nhìn thấy hốc mắt có chút sưng đỏ  cùng hai má hóp lại của anh.
Đây là lần thứ năm rồi.

"Đi về cùng anh đi."
Ngụy Tư như mất tiếng, giọng nói cũng khàn hơn trước kia rất nhiều.

"Không được sao?"
Anh hèn mọn cầu xin.

Lê Sân mím môi, dời tầm mắt đi:
"Tôi nói rồi, từ nay về sau tôi sẽ ở chỗ này."

Sườn mặt cô có chút lạnh nhạt, giống y như lúc mới gặp, tóc nhu thuận rũ ở trên lưng cô, Ngụy Tư theo bản năng muốn duỗi tay chạm vào, nhưng mà chỉ giơ tay ra một nửa, liền dừng lại.

Anh bất lực buông tay.
"Thật xin lỗi."

Đây là lần thứ hai anh nói những lời này.

Bóng đêm dày đặc che đậy ở mí mắt anh.  Giữa mày Ngụy Tư có một nếp nhăn thật sâu, khóe môi không khống chế được run rẩy.
"Đi về cùng anh được không?"

Nếu cẩn thận nghe, có thể nghe ra anh đang thống khổ:
"Thật xin lỗi."

Anh đứng thẳng phía sau Lê Sân , sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng ôm chặt cô, tựa như ôm một loại đồ sứ dễ vỡ.

Thân thể người đàn ông nóng đến lợi hại, hơi thở lời nói cơ bắp của anh đều làm cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi."
Hai tròng mắt anh nhắm chặt, thấp thỏm bất an.

Lê Sân thở dài một hơi.

Cô duỗi tay xoa cánh tay anh đang ôm chặt mình sau đó dùng sức.

"Đi về cùng anh đi, em."
Tay Ngụy Tư bị cô đẩy ra, cô không nhìn anh, đi vào trong nhà đóng cửa nhà lại.

Chỉ để lại một mình anh ngơ ngẩn tại chỗ, tựa như khóc tựa như cười.

Anh cũng muốn chạy đi, nhưng anh không bỏ xuống được.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro