Chương 3:[TG1] Quân trường caca, moah!moah!(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:[TG1] Quân trường caca, moah!moah!(3)

Nguồn: wikidich.com

Editor: Sushi Cá Rán.

Tác giả: Đại Quả Lạp.

Sau khi Nguyễn Miên Miên tắm rửa xong, lại bị Thẩm Thanh Quân kêu lên xe.

Cô vẫn chưa sấy tóc, bọt nước nhỏ giọt xuống trước ngực, làm quần áo vừa mới thay lại bị ướt, lộ ra đại khái hình dáng của áo ngực.

Thẩm Thanh Quân: "Vì sao em không đem tóc lau khô đi?"

Nguyễn Miên Miên hừ nói: "Là anh nói chỉ cho em thời gian mười phút, mười phút chỉ đủ tắm rửa thay quần áo, không đủ làm khô tóc."

Đứa em gái không cùng huyết thống này của hắn, phần lớn thời điểm đều là bộ dạng phóng túng không có tiền đồ, nhưng ngẫu nhiên sẽ lộ bộ mặt giương nanh múa vuốt.

Thẩm Thanh Quân không biết được cái nào mới là tính cách thật sự của cô.
Hắn dẫn theo Nguyễn Miên Miên đi mua sắm, mua một bộ mắc đến mức hù chết người, sau đó dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng cơm Tây đắt tiền.

Nguyễn Miên Miên bị hành động của hắn làm cho khó hiểu: "Anh trai, anh muốn làm gì cứ việc nói thẳng đi."

Thẩm Thanh Quân thiếu chút nữa liền đem ba chữ "Muốn làm em" phun ra.

Hắn bưng chén rượu lên, ưu nhã mà uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Ta là muốn cho em hiểu rằng, mặc dù em không có được Hoắc Thịnh, nhưng em vẫn có thể sống thoải mái tự tại, không nhất thiết vì hắn mà giày xéo chính mình."

Nguyễn Miên Miên nhướng mày: "Cũng chỉ là vì cái này?"

"Bằng không em cho rằng còn vì cái gì?"

Bên trong cốt truyện miêu tả Thẩm Thanh Quân không nhiều, chỉ nói hắn tính cách độc lai độc vãng, không có bạn thân nào, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp thành công.

Nguyễn Miên Miên vẫn không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì, chỉ đành hàm hồ đáp: "Chuyện của em em có thể tự chịu trách nhiệm, không cần anh nhọc lòng."

Thẩm Thanh Quân: "Vì một thằng đàn ông không yêu mình mà em lại muốn chết muốn sống, đây là cái mà em gọi là có thể tự chịu trách nhiệm?"

Nguyễn Miên Miên buông dao nĩa, tức giận mà nói: "Loại người máu lạnh vô tình như anh, căn bản là không hiểu được cái gì gọi là tình yêu!"

"Vậy em hiểu được tình yêu là gì sao?"

"Tình cảm mà em dành cho Thịnh caca chính là tình yêu!"

Thẩm Thanh Quân cười lạnh: "Dục vọng chiếm giữ kia của em, càng không chiếm được càng muốn có được nó, em chính là muốn bản thân cùng Hoắc Thịnh phân cao thấp nhỉ!"

Nguyễn Miên Miên như một con mèo nhỏ bị dẫm đuôi, phẫn nộ kêu lên: "Anh nói bậy!"

Thẩm Thanh Quân làm lơ cô, vẫy tay gọi người phục vụ tới, tính tiền rồi chạy lấy người.

Hắn đi được vài bước, phát hiện không có ai đi theo, quay đầu lại nhìn cô còn đang ngồi ở trên ghế, gương mặt tức giận phồng phồng lên.

Thẩm Thanh Quân: "Em tính ở chỗ này qua đêm sao?"

Nguyễn Miên Miên trừng mắt với hắn: " Anh có thể đừng động đến em hay không ?!"

"Em là em gái của ta, ta quản em là thiên kinh địa nghĩa*¹ sự tình ."
Nguyễn Miên Miên nhỏ giọng nói thầm: "Qua nửa năm sau, ta liền không phải em gái của ngươi."

"Em nói cái gì?"

"Không có gì."

......

Nửa năm sau, Thẩm Thanh Quân chỉ cần có thời gian rảnh, liền sẽ mang Nguyễn Miên Miên ra ngoài.

Chỉ ăn cơm dạo phố xem phim thì chưa tính, sau này cô còn phải cùng hắn đi leo núi cắm trại ngoài trời.

Cô là loại người lười biếng, lười đến mức ngũ cốc còn không phân biệt được, leo núi đối với cô mà nói như muốn mạng cô vậy .

Thẩm Thanh Quân là lôi kéo cô mang lên đỉnh núi cao.

Hắn bắt Nguyễn Miên Miên phải cùng dựng lều trại.

Dựng lều xong còn muốn nhóm lửa nấu cơm.

Nguyễn Miên Miên mệt đến cơ hồ nửa chết nửa sống, Thẩm Thanh Quân lại không cho cô đi nghỉ ngơi, bắt buộc cô cùng nhau làm việc.

Thật vất vả mới đem cơm chiều nấu xong, bọn họ ăn uống no đủ.

Nguyễn Miên Miên cho rằng bản thân rốt cuộc cũng có thể đi ngủ, kết quả lại bị Thẩm Thanh Quân túm chặt không buông: "Em ngồi nơi này, bồi ta cùng nhau ngắm sao băng."

Nguyễn Miên Miên đặc biệt muốn khóc: "Em muốn ngủ!"

"Xem xong sao băng lại đi ngủ."

Nửa giờ sau, bọn họ không có chờ được sao băng, mà chờ được cơn mưa rào có sấm chớp.

Hai người bị nước mưa xối đến cả người ướt đẫm, chạy nhanh chui vào trong lều trại đục mưa.

Chỉ có một lều trại, hai người trưởng thành cuộn tròn ở bên trong, chân tay không thể không chạm vào nhau được, hơn nữa quần áo trên người bọn họ đều ướt đẫm, theo ánh đèn mờ nhạt, có thể thấy màu da giấu ở phía dưới quần áo.

Nguyễn Miên Miên cảm thấy quần áo nhão dính dính mà dán ở trên người rất khó chịu, trực tiếp một túm quần áo hướng lên trên, trực tiếp liền cởi xuống dưới.

Bên trong cô cũng chỉ mặc áo ngực.
Làn da trắng nõn non mềm , bộ ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh......

Thẩm Thanh Quân vẫn ngồi không nhúc, cơ bắp trên người banh đến gắt gao (ý nói ảnh đang gồng mình á, căng chặt), giống như một tòa thạch điêu( cứng người).

Hệ thống 233 hào trong đầu Nguyễn Miên Miên kêu to: "Sao tỷ lại cởi quần áo trước mặt nam nhân, tỷ không sợ xảy ra chuyện gì sao?!"

Nguyễn Miên Miên: "Không có việc gì, Thẩm Thanh Quân sẽ không làm thế đối với ta."

"Vì cái gì?"

"Ngươi đã quên sao? Có một đoạn cốt truyện là nữ chủ bị người hạ dược, Thẩm Thanh Quân ra tay cứu nữ chủ, lúc ấy nữ chủ chính là nếu cần ta thì hãy chiếm lấy, đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy, Thẩm Thanh Quân đều thờ ơ, thuyết minh này khẳng định hắn là nam nhân tốt không gần nữ sắc."

Hệ thống 233 hào: "Hắn cùng nữ chủ chính là anh em ruột!"

"Nhưng khi đó hắn còn không biết bản thân cùng nữ chủ là anh em ruột a."

Hệ thống 233 hào không còn gì để nói nữa.

Nguyễn Miên Miên: "Yên tâm, nữ chủ lớn lên so với ta xinh đẹp hơn nhiều, Thẩm Thanh Quân còn chưa coi trọng nữ chủ, không nên đề cao ta quá

Hệ thống 233 hào cảm thấy logic của cô có vấn đề, nhưng lại không biết có vấn đề gì, đành phải hậm hực ngậm miệng lại.

Nguyễn Miên Miên cởi áo xong lại cởi quần, sau đó lấy ra áo ngủ, mặc lên trên người.

Sau khi cô đổi xong quần áo, bắt đầu lau tóc, trong miệng hỏi: "Anh trai, sao anh lại ngồi yên như thế? Nhanh thay quần áo đi a."

Xương khớp Thẩm Thanh Quân như bị gỉ(sét), mỗi động tác đều rất cứng nhắc.

Hắn chậm rãi cởi ra áo, thân hình rèn luyện hằng năm phá lệ rắn chắc, mỗi khối cơ bắp đều tràn ngập sức mạnh.

Nguyễn Miên Miên một bên lau tóc, một bên nhìn lén hắn, nghĩ thầm dáng người nam phụ đều tốt như vậy, dáng người nam chủ nhất định càng tốt!

Thật hâm mộ nữ chủ, diễm phúc không cạn a ~

Thẩm Thanh Quân thường xuyên tham gia huấn luyện ẩn nấp ngoài trời, trình độ nhạy bén rất cao.

Hắn lập tức liền nhận ra tầm mắt của Nguyễn Miên Miên.

Cô nhìn lén hắn.

Thẩm Thanh Quân càng khẩn trương.

Hắn trước kia cảm thấy tiểu nam sinh cố ý ở trước mặt nữ sinh làm ầm ĩ(khoe khoang, làm to chuyện) thật ấu trĩ, nhưng lúc này hắn cũng giống tiểu nam sinh đó, hận không thể ở trước mặt Nguyễn Miên Miên xòe đuôi khổng tước.

Sau khi lau khô tóc, Nguyễn Miên Miên nằm xuống ngủ.

Nửa đêm, cô bỗng nhiên sốt cao.

Cơ thể cô nóng đến dọa người, nhưng vẫn run, trong miệng còn kêu lạnh.

Thẩm Thanh Quân dùng khăn lông ướt lau người cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực, không ngừng xoa nắn thân thể của cô, hy vọng giúp cô tìm về nhiệt độ cơ thể.

Nguyễn Miên Miên bị nóng đến mơ mơ màng màng, trong miệng không ngừng kêu: "Ca......"

Thẩm Thanh Quân trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù: "Anh ở đây, Anh vẫn luôn ở đây."

"Thịnh ca ca......"

Thẩm Thanh Quân giống như là từ trong bếp lò,bị người ta đẩy mạnh vào động băng, trong lòng tức khắc liền lạnh hơn một nửa.

Cô nằm mơ liền kêu tên của người đàn ông khác.

Tạch một tiếng, một ngọn lửa nghẹn trong cổ liền trào ra ngoài.

Thẩm Thanh Quân nắm cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Hắn gằn từng tiếng nhấn mạnh: "Em nhìn cho rõ, anh là Thẩm Thanh Quân, không phải Hoắc Thịnh!"

"Thịnh ca ca......"

Thẩm Thanh Quân tăng thêm sức lực: "Gọi tên của ta, gọi Thanh Quân!"

Cằm của Nguyễn Miên Miên bị nhéo đỏ.

Cô đau đến nhíu mày, mơ màng đáp: "Thanh...... Thanh quân......"

................................

Sushi: Chương này tớ edit bằng lap, tốc độ chậm hơn so với điện thoại nhiều huhu. Đã thế còn không dám bật điện trong phòng, chỉ lấy cái đèn nhỏ nhỏ soi bàn phím. Thật mệt mỏi a~~ Thế nên vote ủng hộ mình đi nào các thiên thần nhỏ ơi ~ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro