[Chương khen thưởng] Xích đu H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Túc Lưu Vân hiện lên tia nhu tình: "Uyển Nhi, nàng không cảm thấy trong phòng rất bức bối sao? Vi phu mang nàng đi sau hoa viên chơi xích đu!"

Ninh Uyển rục rịch, xích đu sao, nàng trước kia rất ít chơi xích đu, có vẻ rất thú vị, nhưng hắn có lòng hảo tâm như vậy sao? Nghi ngờ nhìn hắn: "Thật?"

"Vi phu lúc nào đã dối nàng, đi thôi đi thôi."

Lần đầu tiên tới sau hoa viên, Ninh Uyển sợ đến ngây người, đủ loại cây cối cao thấp sắp xếp chỉnh tề, thỉnh thoảng điểm xuyết vài bông hoa màu sắc rực rỡ, có gió thổi, có hoa thơm, có chim hót, thật tao nhã.

Hai bên xích đu được làm bằng dây leo còn mang lá, Ninh Uyển vui vẻ ngồi lên đó, hướng Túc Lưu Vân chào gọi: "Mau, tới đẩy một chút."

"Cao hơn một chút! Bay cao hơn chút nữa! Hô~ thấy được nóc phòng ngủ kìa." Ninh Uyển chơi rất vui, loại nghịch gió cảm giác hẳn, không quá dễ chịu.

"Nắm chặt." Túc Lưu Vân đứng ở khoảng đất trống sau lưng Ninh Uyển, chờ nàng đưa tới, hai tay vịn lấy eo thon nhẹ nhàng đẩy một cái, xích đu đung đưa vung cao. Cảm giác thật không tệ, mặc dù cách lớp y phục mỏng vẫn cảm nhận được da thịt ấm áp trơn nhẵn, đẩy đẩy vài cái, thân thể hắn cũng nóng bừng, trong lòng cũng ngứa ngáy.

Đu lần nữa trở lại, hắn nắm chặt không buông tay, mập mờ trên dưới sờ soạng một cái, Ninh Uyển kỳ quái hỏi: "Làm sao không đẩy?"

"Nàng chơi cũng đã rồi, đến lượt ta đi."

"Nhưng mà.. xích đu này quá ngắn, chàng trời sinh cao lớn uy mãnh, ngồi sẽ không thoải mái chứ?" Ninh Uyển nhận ra được có gì đó không đúng.

Túc Lưu Vân hô hấp nóng bỏng: "Sẽ không đâu, chúng ta hai người vừa vặn."

Thời điểm Túc Lưu Vân ngồi lên xích đu, hai chân vừa vặn chạm đất, nhấc người trước lồi sau vểnh kia ôm lên trên chân mình, để hai tay nàng nắm chặt dây leo, hai chân hắn đẩy bay lên không trung làm Ninh Uyển khẩn trương nghe lời nắm chặt.

Mập mờ cắn vành tai xinh xắn, hai chân trên mặt đất dừng một nhịp: "Chuẩn bị xong chưa? Bay nào."

"Không... Ta muốn đi xuống..." Cả người Ninh Uyển run lên, thân thể tê dại khác thường bay lên không trung, "A... Ta muốn đi xuống..."

Túc Lưu Vân tiếp tục vùi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng, bàn tay to cũng không nhàn rỗi, một tay lúc nặng lúc nhẹ nhéo nhéo bộ ngực đầy đặn, một tay vòng qua eo thon của nàng, hướng về nơi đào nguyên mềm mại bí ẩn đưa tới.

"Ư..." Nàng nơm nớp lo sợ, run rẩy ngồi trên ba cái chân, trong đó một cái còn nóng như lửa đốt, Ninh Uyển khó nhịn uốn éo thân thể, "Ta muốn đi xuống.... Ô ô...."

Trả lời lại nàng là cái điểm chân của Túc Lưu Vân, lần nữa xích đu lại vung cao bay lên trời.

"A... Sắp ngã xuống rồi..." Dưới tác dụng lực ly tâm, cảm giác không trọng lực khiến thần kinh Ninh Uyển khẩn trương cao độ, hai tay nàng nắm chặt dây leo, bị đôi tay to lớn tác quái đốt lên từng chùm dục vọng, nơi bị hắn mơn trớn qua tê dại ửng hồng. Sợ hãi mang tới kích thích khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, tâm thần rung động, bụng dưới nóng lên, một dòng nước lặng lẽ chảy xuống.

"Tin tưởng ta, sẽ không rơi xuống." Dù gì công phu Túc Lưu Vân cũng cao cường, ngón tay thô ráp mò tới nơi ấm áp kia, hạ thân lại căng cứng mấy phần .

Khi một lần nữa tiếp đất, cả người Ninh Uyển đã mềm nhũn, khí tức không thuận, bị Túc Lưu Vân thuần thục lật người lại, hai chân vòng qua eo gầy của hắn, hắn ôm nàng thật chặt, hạ xuống từng nụ hôn cuồng nhiệt.

"Ưm..." Ninh Uyển sắc mặt đỏ bừng, sau khi hô hấp bị cướp đoạt, nàng tựa như có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở quyện vào nhau, "đông đông" không ngừng nghỉ, làm nàng như lạc vào trong đó.

Bất ngờ không kịp đề phòng, tiết khố bị xé toạc khỏi người, hơi nóng như thiêu đốt quen cửa quen nẻo vọt vào, xảy ra kích thích bất ngờ khiến hai người kinh hô thành tiếng.

Lại là một nụ hôn sâu đến nghẹt thở, Túc Lưu Vân quyến luyến buông ra đôi môi đỏ mọng của nàng, dán sát bên tai nàng, khàn giọng nói: "Ôm chặt ta."

Ninh Uyển vốn đã động tình, ngoan ngoãn ôm chặt cổ nam nhân. Ngay sau đó bàn tay Túc Lưu Vân nắm chặt hai bên dây leo, hai chân dùng sức đẩy một cái, xích đu mang hai người vung cao ra ngoài --

"A a... Ta.... sắp... bị văng ra ngoài.... A..." Ninh Uyển bị kích thích kinh thanh hét lên, nam nhân tựa hồ cùng xích đu hòa làm một thể, thời điểm khi xích đu đung đưa lên, thân thể nàng bay ra khỏi côn thịt, khi nó hạ xuống, lại sâu sắc tiến sâu vào, quy đầu to lớn vẽ vài vòng nghiền nát hoa tâm. Độ cắm sâu dưới tác động của ngoại lực làm Ninh Uyển có ảo giác không rút ra được nữa, một luồng điện cực mạnh nhanh chóng lan truyền đến tứ chi và xương cốt của nàng, khiến hồn phách của nàng muốn bay ra khỏi cơ thể.

Gân xanh trên trán Túc Lưu Vân không ngừng nhảy, tay chân phối hợp khống chế tiết tấu xích đu, mỗi lần đâm vào đều nhập sâu cả cây, khi xích đu lên đến đỉnh, tiểu huyệt gắt gao cắn chặt đầu nấm, mở ra rồi lại đóng chặt, sảng khoái khó tả làm Túc Lưu Vân kêu rên lên tiếng: "Thoải mái không... Hử?"

"A... Sắp hư... Ô ô... A a... Ta sắp rớt xuống... Sắp tới rồi..." Hai gò má Ninh Uyển đỏ gay, khóe mắt rưng rưng, toàn thân tê dại khiến nàng không nói nên lời.

"Làm sao có thể, Uyển Nhi chịu đựng giỏi nhất... Có phải hay không?" Hai chân Túc Lưu Vân càng dùng sức đẩy, xích đu mang theo sức nặng hai người bay cao, dây leo gần như duỗi thẳng, hoa cỏ cây cối trong mắt Ninh Uyển dựng ngược lên, độ cao trước đó chưa từng có mang tới làm Ninh Uyển choáng váng thét lên vui sướng...

Không biết bị lừa bao nhiêu hồi, Ninh Uyển mơ màng trầm trầm nghĩ... Ta không muốn chơi xích đu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro