Dị thế long quân 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dần dần Thanh Long không né tránh tia chớp tím nữa. Tiếng sấm ầm vang không còn chấn động núi đá, mỗi một đạo ánh sáng đánh vào thân rồng, những chiếc vảy rồng lật ngược đầy máu trước đó thế nhưng đang hồi phục lại như cũ. Tiếng gầm của Thanh Long cũng chuyển từ thê lương chói tai sang uy nghiêm kéo dài.

Ánh mắt ban đầu từ phẫn nộ, thống khổ, giãy giụa, dần dần chuyển thành thâm thúy, tàn nhẫn và kiên định.

Tộc nhân tộc săn rồng đang phủ phục trên mặt đất lần đầu tiên trải qua sự tình kinh hoàng như vậy, vì cứu vớt mạng nhỏ của chính mình, dù là hiếu kỳ với tiếng gầm thê lương của Thanh Long, sau đó là tiếng rên rỉ nam nữ giao hoan, cũng không dám cử động. Lúc này, áp lực dần giảm xuống, mới có người lặng lẽ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng một con Thanh Long toàn thân ẩn hiện kim quang —— cùng một nữ tử tuyệt sắc hòa quyện vào nhau.

Nó bay lên càng thêm tự do, tựa như sấm sét ầm ầm chỉ là lễ ban ân rửa tội của tạo hóa.

"Kim thể phục lại..." Tuy Ninh Ngọc đã sống cả đời, nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, "Thanh Long... Thanh Long sắp thăng thiên..." Trong lòng biết chuyện này đã không thể quay lại, lúc tầm mắt hắn chậm rãi dịch chuyển qua nữ tử trắng như tuyết trên đuôi rồng, đôi mắt trợn trừng to. Bất chấp núi đá bấp bênh, đứng dậy hô lớn: "Ninh Ninh... Ninh Ninh! Làm sao có thể! Con mau xuống dưới!"

Đồng thời đứng dậy cùng hắn còn có Cốc Anh Hoa. Lúc này hai mắt Cốc Anh Hoa đỏ đậm, hai tay giương lên kéo cung tủy rồng, gân xanh trên cánh tay nổi lên, tuy trên dây không có mũi tên nhưng nguồn năng lượng chứa oán giận vô biên dường như không thể khinh thường.

"Anh Hoa, ngươi muốn làm gì! Thanh Long thăng thiên đã là việc không thể xoay chuyển, mau chóng nghĩ cách cứu Ninh Ninh mới là quan trọng!" Ninh Ngọc cho là hắn ngoan cố muốn chiến đấu với con thú kia, không khỏi hô to.

Cốc Anh Hoa hàm răng cắn chặt: "Nhị thúc, người còn không nhìn ra sao? Ninh Uyển, tiện nhân này là phản đồ của tộc săn rồng!"

"Cái... Cái gì?" Hắn không thể tin được nhìn Cốc Anh Hoa, người một mực ái mộ Ninh Uyển, thế nhưng sẽ thốt ra những lời như vậy sao.

"Hừ! Nếu không thì làm sao lại dẫn theo Thanh Long biến thành hình người, Mai Thanh Lộng kia ẩn núp trong nội bộ chúng ta. Lại trộm hương dẫn rồng, mượn cơ hội tăng tu vi Thanh Long lên, dẫn tới thiên kiếp!" Cốc Anh Hoa càng nói càng tức giận, tất cả những chuyện đã qua hiện lên trong đầu, cảm giác bị lừa dối, bị coi khinh bóp chặt trong lòng hắn, mũi tên mang theo khí thế càng ngày càng mạnh, đã ngưng tụ thành thực thể.

Ninh Ngọc lảo lảo chạy về phía Cốc Anh Hoa, muốn ngăn cảnh hành động điên cuồng của hắn: "Làm càn! Ngươi sao có thể bịa đặt sư muội ngươi như thế! Nàng nhất định là bị yêu long mê hoặc!"

Nhưng mà không còn kịp rồi.

"Tiện nhân! Đi tìm chết đi!!" Tay phải Cốc Anh Hoa buông lỏng, một đoàn khí đen lao thẳng về phía một người một rồng trên không trung...

Khi cả hai song song đạt tới cao trào, trên không trung tựa hồ như nở đầy pháo hoa rực rỡ. Cuối cùng một đạo tia chớp rơi xuống, Thanh Long bỗng nhiên mở to cặp mắt lớn, trong mắt là một mảnh thanh minh (trong suốt), không yêu không hận. Trên đầu hắn đột nhiên có một luồng sáng rõ, một cảnh giới mới, tráng lệ và thuần khiết từ từ mở ra trước mắt hắn.

"A... " Ninh Uyển đang hết sức mệt mỏi, đột nhiên giữa lưng chợt kịch liệt đau nhức, là cái loại đau đớn xuyên thấu thân thể nàng, lan đến tứ chi khắp người. Thân thể giống như hộp gỗ rỗng không ào ào rung động, tứ chi ôm không được thân rồng ẩn hiện kim quang, trực tiếp rơi từ không trung xuống...

Bên tai vang lên từng câu tụng kinh tiếng phạn, nhạc tiên trỗi lên, tựa hồ hoan nghênh hắn rốt cuộc vượt qua thiên kiếp, trở thành bất tử. Long vương thăng thiên, mưa thuận gió hòa, vạn vật phát triển. Chuyện cũ đã qua như khói bụi trước mặt, núi Tê Hà khôi phục yên lặng, kim long cũng theo sấm sét cùng nhau biến mất.

Chẳng qua trước khi biến mất, chẳng biết tại sao, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi trượt xuống từ cặp mắt thanh lãnh của kim long kia.

Nghe thấy thanh âm hoa nở, rốt cuộc cũng thành công. Ninh Uyển vẫn đang gia tốc rơi xuống khe núi thâm sâu lạnh lẽo, đây hóa ra là nơi hắn đã tu luyện 9000 năm.

Một khắc cuối cùng, nàng tức giận nghĩ: Dù ở thế giới nào đi nữa, con mẹ nó thánh mẫu cũng không làm được điều như này!

------------------

Đạm Y nữ sĩ: Cuối cùng đã thăng thiên!

Nói rõ một chút, Ninh Uyển chắc chắn không có tội, sẽ có phần kết sau này. Ý định ban đầu là muốn ngược nam chính một chút, bởi vì hắn đến một khắc cuối cùng cũng chưa từng từ bỏ ý định trả thù. Chuyện của tộc săn rồng coi như đã kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro