Tân binh xuất sắc nhất 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Khuynh thành》 chiếu, doanh thu phòng vé vượt 100 triệu trong ngày đầu tiên, phá vỡ nhiều kỷ lục điện ảnh nước S, trái ngược với tình hình thị trường văn nghệ ế ẩm trong nước. Nhưng cái này cũng khó trách, từ đạo diễn nổi danh quốc tế, nam nữ chính đều là ảnh đế ảnh hậu xuất sắc, vai phụ đều là diễn viên gạo cội, thậm chí nam nữ hai cũng là người mới có kỹ năng diễn xuất tốt, hơn nữa công ty thực hiện hậu kỳ chế tác nhiều lần đoạt giải, một dàn yếu tố như thế tự nhiên sẽ đạt được danh tiếng và doanh thu phòng bán vé.

Hai tháng sau 《Khuynh thành》 nhận được năm hạng đề cử tại giải thưởng "Kim Ảnh" tối cao nhất nước S.

Chung Lãng gặp lại Ninh Uyển tại lễ trao giải Kim Ảnh. Năm tháng tựa hồ đặc biệt ưu đãi cô, một bộ lễ phục thuần trắng định chế cao cấp tôn lên thân hình nóng bỏng gợi cảm, mái tóc tạo hình xoăn tùy ý rối tung xõa trên vai tản mát ra khí chất ưu nhã mê người. Cùng Lê Chính Vũ xuất hiện, nháy mắt gạ gục vô số cuộn phim, đèn flash lóa mắt không ngừng nhấp nháy, làm Chung Lãng sinh ra một loại cảm giác khó có thể tiếp cận.

"Sư ca?"

Giọng nữ mềm ngọt lọt vào tai, Chung Lãng mới hoàn hồn lại: "Ừ... Âm Âm."

Liễu Âm Âm đồng dạng mặc lễ phục thuần trắng, tươi mát kiều diễm như hoa bách hợp, duy trì nụ cười ngọt ngào: "Chúng ta nên vào thôi."

Kỳ thật vừa rồi Liễu Âm Âm cũng không thể rời mắt khỏi Ninh Uyển, thấy cô bị phóng viên cầm máy quay truy đuổi, lại ứng đối tự nhiên, thành thạo, trong lòng Liễu Âm Âm dâng lên một cảm xúc khó tả là hâm mộ không nói nên lời hay vẫn là cảm xúc đố kỵ.

Vì cái gì mà nam nhân thấy cô ấy đều như bị câu hồn vía đi mất?

Trong đầu không khỏi nhớ tới ban đêm tại trấn Khánh Phong, sau khi Ninh Uyển chọc cho cả một bàn nam nhân ai nấy đều tâm ngứa ngáy khó nhịn, liền thong thả ung dung rời đi. Tô Vân Khuê, lão già không biết xấu hổ kia lại tiếp tục lừa mình đưa hắn về khách sạn. Lão sắc quỷ ở thang máy không nhịn được động tay động chân, ra ngoài thang máy gặp được Ninh Uyển, nhân cơ hội cầu cứu cô ấy xin giúp đỡ, cô lại làm như không thấy, thế nên thân thể thanh thanh bạch bạch của mình đã bị lão già háo sắc kia hủy hoại.

May mắn là lão già háo sắc kia không có ăn không.

Liễu Âm Âm trong lòng thầm thề, mình nhất định phải hồng*, vô cùng hồng. Như vậy mới có quyền lên tiếng trong cái vòng này, mới có được nhân quyền.

*Hồng: trở nên nổi tiếng

Lúc này Liễu Âm Âm còn chưa ý thức được, từ lúc mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, tâm tính cô cũng phát sinh biến hóa. Lúc đó cô muốn từ chối Tô Vân Khuê cũng không phải không thể, Tô Vân Khuê cũng coi là một lão thân sĩ, sẽ không cưỡng bách người làm sự tình không muốn. Chỉ là bản thân Liễu Âm Âm tạm thời không thể chấp nhận việc mình "Vì hồng mà chủ động bị tiềm quy tắc", cho nên trách tội lên đầu Ninh Uyển, như vậy cô mới có thể tiếp tục làm bạch liên hoa.

Dù được rất ít người chụp, nhưng hai người có các loại tâm sự riêng vẫn bày ra nụ cười thỏa đáng nhất, tư thái ưu nhã bước vào địa điểm tổ chức.

Đoàn phim 《Khuynh thành》 tự nhiên được xếp ở hàng ghế đầu, khi hai người bước tới, phần lớn đại bộ phận đã được nhân viên chỉ định chỗ ngồi, liền chuẩn bị tùy tiện ở bên cạnh tìm một chỗ ngồi. Không nghĩ tới Lâm Thụy Văn giơ tay hướng Chung Lãng vẫy vẫy: "Tiểu Chung lại đây ngồi."

"Tôi sao?" Chung Lãng trong lòng nghi hoặc.

"Đúng, cậu." Lâm đạo lại quay đầu cùng ảnh đế Lê Chính Vũ trò chuyện vui vẻ.

Liễu Âm Âm trong lòng chua chết, bề ngoài vẫn hào phóng đẩy Chung Lãng: "Mau qua đi sư ca, có lẽ là bởi vì anh được lọt vào đề cử nam diễn viên mới xuất sắc nhất đấy."

Chung Lãng càng đến gần đạo thân ảnh yểu điệu kia, tim càng đập càng nhanh.

Chỉ còn vị trí bên người Ninh Uyển, cô tươi cười hào phóng, khóe môi nhếch lên: "Đã lâu không gặp, Chung Lãng~"

"Ừm.." Hắn tận lực ức chế giọng nói mình không run rẩy. Phát hiện ra chính mình so trong tưởng tượng càng muốn cô hơn, mỗi ngày hắn đều dùng công việc làm tê liệt mình, chỉ khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong đầu mới xuất hiện nụ cười của cô. Bây giờ cô đang thướt tha ngồi cạnh hắn, làm sao có thể bình tĩnh được.

Lê Chính Vũ nghe tiếng cũng nghiêng đầu, cười trêu ghẹo: "Tiểu Chung rất khẩn trương nha."

"Ha ha, Chính Vũ, anh đừng trêu ghẹo cậu ấy." Ninh Uyển cười đến đuôi mắt nhếch lên, bàn tay như củ hành đưa ra vỗ nhẹ vào đôi tay đang giao điệp của hắn, "Chung Lãng của chúng ta rất thẹn thùng."

Chung Lãng thiếu chút nữa rên ra tiếng.

Bởi vì khi bàn tay nhỏ tác loạn kia rút về, lơ đãng gãi vào đùi hắn.

Sau phần đọc diễn văn mở màn của người chủ trì, đèn toàn trường được tắt để chuẩn bị cho phần tiết mục mở đầu.

Trong bóng tối, những ngón tay mềm mại lại lần nữa bao phủ lại đây, nhẹ nhàng nhéo vật đang ngủ đông giữa hai chân hắn, thanh âm nhẹ nhàng xa xăm mà lại nhịp nhàng ăn khớp: "Xong việc ở gara B3 chờ tôi."

Trong đầu ong một tiếng, trở nên hỗn loạn.

--------

Đạm Y nữ sĩ: Sửa chữa về nhân vật Liễu Âm Âm một chút, tôi lựa chọn dùng thị giác thượng đế để mọi người hiểu được giả thiết của tôi, ha ha ~ tôi muốn nói là Ninh Uyển cũng không có khả năng cứu cô ấy đâu, cô một là cho rằng Liễu Âm Âm tự nguyện, hai là nếu mà cô cứu thì chẳng lẽ lại tự đưa mình vào trong lồng ngực Tô Vân Khuê sao~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro