Tân binh xuất sắc nhất 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu hình kết thúc.

Trợ lý thu dọn hành lý, Liễu Âm Âm ngồi trong xe bảo mẫu chờ câu trả lời từ truyền thông...

Cô còn bổ sung thêm những tin đồn bát quát về Ninh Uyển mà mình đã nghe được từ khi mới vào nghề đến giờ, nào là ngủ trên phim trường, nào là ngủ với đàn ông, không có đàn ông sẽ chết, v.v, toàn bộ nội dung đều thêm mắm thêm muối một phen, rồi gửi lên weibo có hơn 5 triệu người theo dõi.

"Cốc cốc..."

Có người gõ kính xe bảo mẫu, Liễu Âm Âm duỗi tay gạt xuống, thấy là Chung Lãng, không tự chủ được vui vẻ cười: "Sư ca, anh tới chào tạm biệt em à?"

"Đừng gửi." Thanh âm Chung Lãng lạnh như băng.

"A?"

"Những thứ lung tung vớ vẩn kia, đừng gửi đi." Chung Lãng hoàn toàn không hiểu được, cô gái tốt đẹp lúc trước sao lại thành ra thế này.

Liễu Âm Âm nghe hắn nói tới tin tức đen của Ninh Uyển, khuôn mặt đẹp cũng lạnh xuống: "Hừ, đã gửi rồi thì thế nào?"

Không biết nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên hất cằm lên, thần sắc âm trầm, cười hết sức ác độc, cô nói: "Chung Lãng, anh ra vẻ thanh cao cái gì? Tôi ngủ với Tô tổng, anh ngủ với Ninh Uyển, chúng ta khác gì nhau?"

Nghe vậy biểu tình Chung Lãng là lạ, như là nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, cổ quái lắc đầu: "Niệm tình đồng môn, anh chỉ muốn nhắc nhở em, mặt khác cũng muốn nói với em, từ hôm nay trở đi, em với anh coi như không quen biết nhau."

Sau đó xoay người rời đi.

"A!" Liễu Âm Âm điên cuồng lay kính, hét lớn. Lại tay đấm chân đá đồ vật bên cạnh ghế ngồi, lung tung rối loạn, "Các người là cái thá gì! Đều dám khi dễ tôi! Tôi nhất định sẽ hắc đen các người!"

"Đinh" một tiếng, tin nhắn nhắc nhở. Liễu Âm Âm mừng như điên click mở tin nhắn, là tin nhắn phản hồi từ truyền thông, nội dung viết: Thưa cô, một lời nhắc nhở hữu nghị, ngôn luận của cô đã vi phạm quy tắc dân sự, nếu tiếp tục tung tin đồn, cô sẽ nhận được lá thư từ luật sư.

"A a a a a a!"

"Bang", điện thoại đáng thương đã hy sinh.

Lúc này trong chiếc xe bảo mẫu sang trọng cách đó không xa, Ninh Uyển nhắm mắt dưỡng thần, dù sao tối hôm qua cô ngủ chưa đủ.

JOJO tỷ một bên đọc tin tức trên máy tính bảng, trông có vẻ giỏi giang lại oai nghiêm, âm thanh tin nhắn vang lên, chị nhìn thoáng qua sau đó phụt cười ra tiếng: "Ninh, có người muốn vạch trần đời tư của em à?"

Lông mi Ninh Uyển cũng không thèm động, khi tin tức truyền tới JOJO, hiển nhiên đã thành công bị chặn lại. Nhưng nếu JOJO đã mở miệng, mặc dù không hứng thú nhưng cô vẫn hỏi lại: "Ai?"

"Một cái weibo tên là "cô gái ghét ác như thù", nội dung hư hư thực thực, ngược lại thật giống như người bên cạnh mình."

Ồ, cô nhớ tới trong nguyên tác từng đề cập qua tài khoản weibo của Liễu Âm Âm, đúng là cái tên này, cô vô cớ cảm thấy buồn cười, liền bật cười thành tiếng.

JOJO thích nhìn bộ dáng không kiêng nể gì được mình che chở của cô, dùng ngón tay điểm điểm trán Ninh Uyển: "Em đấy!"

"Em làm sao?" Ninh Uyển mở mắt ra, con ngươi linh động sáng ngời, sóng sánh ánh nước, chớp chớp mắt nhìn JOJO, "Em thích nhìn dáng vẻ cô ta chán ghét em, nhưng không thể làm được gì."

"Xem ra mấy năm nay chị chiều hư em rồi." JOJO cũng bật cười.

Vừa dứt lời, Ninh Uyển đột nhiên thu lại thần sắc ngả ngớn, đứng đắn nói: "Mấy năm nay, cảm ơn JOJO tỷ."

Sau khi ghi hình xong, cô có ý định lui vòng. Nguyên thân từ năm mười sáu tuổi đã xuất đạo, lại được JOJO dẫn dắt, hai người nâng đỡ hỗ trợ nhau, trong gần hai mươi năm đã tích lũy được nhiều nhân mạch cùng danh khí, tình nghĩa đương nhiên không giống bình thường.

JOJO trầm mặc.

Ninh Uyển cũng không lên tiếng.

Thật lâu sau, lồng ngực JOJO hơi phập phồng, môi giật giật, cuối cùng không chịu từ bỏ ý định khuyên nhủ: "Ninh, có chị ở đây, em muốn tiếp tục ở trên đỉnh cao này mười năm nữa cũng không thành vấn đề..."

"JOJO!" Ninh Uyển ngắt lời chị ấy, "Không cần nói nữa, ý em đã quyết. Mấy năm nay, những vai diễn em muốn đóng đều đã lấy được giải thưởng, người muốn ngủ cũng đã ngủ qua, muốn kiếm tiền cũng kiếm đủ rồi, em không thể ích kỷ bá chiếm phần đời còn lại của chị được."

Trước mắt JOJO như nổi lên sương mù, nước mắt chưa chảy ra khỏi hốc mắt đã bị chị nhịn ngược về.

"Huống chi, em tìm được người muốn nuôi em cả đời nha~" Ninh Uyển không thích thương xuân thu buồn*, cô hạ giọng, thần bí nói, "Sáng nay người nọ nói, về sau em ở phương diện kia có nhu cầu, có thể tìm hắn, kỳ hạn cả đời."

"Nha đầu chết tiệt kia, thật không đứng đắn." JOJO cũng thu liễm cảm xúc, tập trung tinh lực vào chuyện Ninh Uyển muốn lui về ở ẩn, chị muốn đánh tốt một trận cuối cùng này.

*Thương xuân thu buồn– 伤春悲秋 – shāng chūn bēi qiū (tóm lại là vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro