Tân binh xuất sắc nhất 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nhiên sau khi lần nữa phủ lên thân hình quyến rũ mê người kia, Chung Lãng vẫn không thể khống chế được mệnh căn của mình. Bắt chước chuyển động pít-tông, ngực và bụng không ngừng chạm vào bộ ngực sữa trắng mềm của người phụ nữ, Chung Lãng không dám kêu dừng lại lần nữa, trong lúc nhất thời máu dồn lên não, đem tất cả lý trí thẹn thùng cố kỵ đều vứt hết ra ngoài, tùy ý để xung động nguyên thủy nhất trong cơ thể hành động.

Ninh Uyển phối hợp lộ ra biểu tình vui thích, thỉnh thoảng duỗi bắp chân trắng nõn ra khỏi chăn. Bên gáy chàng trai tích đầy những giọt hồ hôi to như hạt đậu, mang theo độ ấm cùng với tinh thần phấn chấn nhỏ xuống. Thân thể cô cũng xúc động hơn, phải cố gắng hơn một chút, lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.

Vì thế dưới tấm chăn mà màn ảnh không nhìn thấy, Ninh Uyển thoáng cong eo, tách rộng bắp đùi, vật cứng luôn đè tại đùi cô thuận thế chọc vào khe hở giữa hai chân.

Ánh mắt Chung Lãng chợt sáng lên, thấy người phụ nữ dưới thân ánh mắt hàm xuân ướt nước, hàm răng cắn môi dưới phiếm ra sắc hồng đào, chóp mũi tinh xảo thấm ra từng chút mồ hôi. Đạo diễn vẫn chưa kêu dừng, Chung Lãng không dám giảm động tác, đành phải vững vàng lại thân thể, đưa dương vật lên xuống giữa khe hở no đủ kia.

Nhưng đáng chết là, dù cách một tầng vải dệt, cho dù không thực sự tiến vào, Chung Lãng lại nhịn không được càng ngày càng hưng phấn, máu toàn thân đều đổ về phía dưới thân, quy đầu không tự giác bắt đầu phác họa hình dạng chiếc màn thầu... Chắc chắn rất mập mạp nhiều nước...

Giây tiếp theo, cái đầu nấm gây chuyện bắt đầu cách một tầng vải vóc nhập vào miệng nhỏ chật hẹp...

"Ừ~" Vải dệt tuy mềm mại, nhưng cũng là bị dị vật xâm lấn, kích thích bất ngờ khiến Ninh Uyển không nhịn được rên nhẹ ra tiếng, camera bên ngoài chăn, đạo diễn vẫn còn ngồi trước màn ảnh, nào biết được phía dưới chăn thiếu chút nữa trình diễn một màn cảnh thật. Loại cảm xúc khẩn trương này làm tim hai người đập như nổi trống, phảng phất như có loại ăn ý ngầm nào đó, đầu nấm kia vẫn luôn ra vào nông cạn chợt nhanh chóng khảm vào...

Chiếc giường gỗ chống đỡ chất lượng không tốt lắm, phát ra từng tiếng kẽo kẹt nhỏ.

Bời vì khẩn trương nên càng thêm hưng phấn, cộng thêm phải khắc chế thân thể, cơ bắp chống bên sườn Ninh Uyển trở nên căng phồng, gân xanh nổi lên, ngón tay với khớp xương thô to bám chặt vào chăn bông.

"Cut!"

Sau khi đạo diễn kêu dừng, Chung Lãng không chỉ không cảm thấy được giải thoát, ngược lại còn cảm thấy chưa đã thèm... Rất là tiếc nuối, quy đầu đáng giận kia thậm chí còn cọ cọ lưu lại địa phương bị nó làm thấm ướt.

"Biểu cảm lần này tương đối thích hợp, xem như qua." Lâm đạo là một người đồng tính chính cống, đối mặt với cảnh hương diễm như vậy cũng chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn màn hình.

"Ha ha, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ ở đây làm thật." Phó đạo mím môi, mê đắm nhìn bộ dáng mê ly vui thích của Ninh Uyển trong màn ảnh. Vưu vật thế kia, thật muốn đoạt tới tay chơi một chút.

Chung Lãng đã sớm dịch thân thể sang một bên, làn da màu lúa mạch hoàn hảo che giấu xấu hổ cùng hổ thẹn của hắn, bộ dáng bây giờ của hắn làm sao có thể ra khỏi căn phòng này được...

"Lâm đạo, tôi cần sửa sang lại quần áo một chút, phiền mọi người đi ra ngoài trước." Vẫn là Ninh Uyển làm nũng mở miệng.

Lâm đạo đã hợp tác nhiều lần cùng Ninh Uyển, nghe vậy tất nhiên liền dẫn mấy người khác ra khỏi phòng, Chung Lãng còn tưởng rằng hôm nay mình không qua nổi, từ đáy lòng thập phần bội phục sự chuyên nghiệp cùng hy sinh của Ninh Uyển.

"Cảm ơn chị Ninh." Chung Lãng ồm ồm nói.

Ninh Uyển không để ý tới hắn, tự nhiên vén chăn lên, không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo. Sau đó vươn cánh tay thon dài nhặt chiếc sườn xám xanh thẫm được ném ở cuối giường lên, khom lưng, cúi người, điều chỉnh góc độ, cài nút khuy cuối cùng, đem dáng người lả lướt hấp dẫn trói buộc lại, lúc này mới quay đầu nhìn Chung Lãng vẫn đang tự mình hờn dỗi bản thân, ngữ khí ái muội mà ngả ngớn: "Này, cậu muốn tiếp tục sao?"

Lúc này Chung Lãng mới lục tục ôm chăn đứng dậy, luống cuống tay chân mặc tốt đại quái, nhặt giầy chạy chân trần ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro