Tân binh xuất sắc nhất 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Khuynh thành》 là bộ điện ảnh đại nữ chủ, kể về cuộc đời của nữ tác gia Hứa Khuynh Thành. Ở niên đại có tư tưởng tương đối lạc hậu, Hứa Khuynh Thành coi như là một trong những người phụ nữ đã thức tỉnh, một mình đấu tranh chống lại tư tưởng phong kiến, đại biểu ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Tiêu hủy hôn thư, sống với người mình yêu, viết sách và xuất bản tạp chí. Tuy nhiên, một mình cô tất nhiên là không đấu lại những tập tục đã tích lũy ngàn năm, vì thế mối tình đầu của cô, cũng là nam thứ trong bộ phim, Lý Thường Lỗi, đã vứt bỏ cô trở về gia tộc lập gia đình.

Thương tâm thất ý, Hứa Khuynh Thành đến thị trấn nhỏ Như Lan, gặp được chàng trai địa phương chính trực trẻ tuổi Tấn Tử, cũng chính là nam hai. Với sự quyến rũ câu dẫn có chủ đích của cô cùng sự tò mò mãnh liệt của Tấn Tử về thế giới bên ngoài, linh hồn cô độc cùng thân thể trẻ trung va chạm lẫn nhau, hai người nhanh chóng thân thiết nóng bỏng, cũng chính lúc này Hứa Khuynh Thành đã viết nên kiệt tác 《Khuynh thành》. Kết cục cũng không ngoại lệ, cuối cùng Tấn Tử ngốc nghếch có hiếu, dưới uy ép lấy cái chết để ép buộc của cha mẹ, cưới thanh mai trúc mã Thải Nguyệt làm vợ.

Mặc dù luôn bị vứt bỏ, Hứa Khuynh Thành vẫn không từ bỏ việc viết lách, dựa vào tiền nhuận bút trang trải cuộc sống, chỉ là tới lúc cuối đời vẫn lẻ loi một mình.

Ninh Uyển thay một kiện áo tắm dài quy củ, liếc nhìn kịch bản bày ra trước mặt thanh niên, hỏi hắn: "Có phải Lâm đạo lại chê kỹ thuật diễn của cậu quá mức tượng khí không?" Cô sở dĩ có thể đoán được, là bởi vì trong nguyên tác có đề cập qua, sau khi vượt qua trở ngại này, sự nghiệp của Chung Lãng sẽ phát triển đột phá.

Chung Lãng ngẩng đầu, trong con ngươi sáng ngời có vẻ mệt mỏi, rầu rĩ trả lời: "Đúng vậy, chị làm sao biết?"

Hắn vượt qua bao nhiêu tầng thử kính mới bắt được vai diễn này, vốn dĩ rất có tự tin, nhưng từ khi chụp cảnh tình cảm mãnh liệt với Ninh Uyển, đến những cảnh quay thường ngày với Liễu Âm Âm, vẫn chưa từng được đạo diễn khẳng định.

Ninh Uyển không để ý tới câu hỏi ngược lại của hắn, chỉ bày tỏ lý giải của mình: "Kỳ thật tượng khí chắc gì là tượng khí, chẳng qua là một cách nói chung chung. Cậu là từ chính quy ra, bản lĩnh thâm sâu, có nhiều kinh nghiệm hơn người khác, nhưng cũng không dễ dàng, không tự chủ được còn có thể làm diễn xuất trở nên công thức hóa. Chẳng hạn như thời điểm cười, khóe miệng cong lên; lúc phẫn nộ, mặt mày từ từ co lại. Khóc và cười có hàng nghìn hàng vạn cách thể hiện có phải không?"

"Ừm..."

"Cho nên, cậu phải hiểu sâu nhân vật mà cậu hóa thân, không phải diễn, mà là trở thành hắn. Hơn nữa cậu phải làm quen với việc bắt lấy ống kính, trước khi quay cậu yên lặng luyện tập vị trí, chờ khi bắt đầu quay phải quên đi sự tồn tại của máy ảnh. Cậu bây giờ ít thứ để quay, loại cảm ứng trước màn ảnh này chậm rãi luyện tốt là được. Quan trọng nhất là cậu phải tự tin vào diễn xuất của mình, không cần rụt rè, màn ảnh sẽ phóng đại ra được cảm xúc của cậu."

Theo giọng tường thuật lười biếng êm tai của Ninh Uyển, con ngươi của chàng trai từng tấc từng tấc sáng lên, ngẫu nhiên cau mày suy tư, cuối cùng hắn nở nụ cười rực rỡ như mặt trời mọc, khóe môi kiên nghị: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị! Thật không hổ là ảnh hậu."

Tuy rằng đối với nhân phẩm Ninh Uyển vẫn cần giữ thái độ, nhưng tu dưỡng chuyên nghiệp của cô vẫn làm hắn ấn tượng. Chẳng qua là hắn vẫn không hiểu được, nếu đánh giá một người là xem xét toàn diện về mọi mặt, chưa kể trái tim con người không phải máy móc, thì làm sao có thể tính toán chính xác là thích hay không.

Ninh Uyển đã trải qua nhiều thế giới, tâm tư tinh tế, tự nhiên nhạy bén phát hiện ra hắn không còn gọi mình là "chị Ninh", mà lại biệt nữu gọi "chị", ý xấu lại nổi lên, đứng dậy rót một cốc nước, sau đó ngồi xuống dựa gần thanh niên, ôm cánh tay hắn, dùng ngực làm hung khí cọ cọ, đôi môi tươi đẹp đột nhiên không kịp phòng ngừa ghé gần bên tai hắn: "Sao vậy, chẳng lẽ cậu cũng nghe tin đồn, cho rằng tất cả giải thưởng tôi có đều là ngủ với ban giám khảo sao?"

"A!" Chung Lãng đang mê mẩn nghiên cứu kịch bản, Ninh Uyển lớn mật đánh lén thế nhưng làm hắn sợ hãi kêu ra tiếng. Cánh tay truyền đến xúc cảm mềm mại, bên tai quanh quẩn hơi thở ngọt ngào, thân thể trẻ tuổi như có dòng điện quét qua, muốn đứng dậy nhưng lại sợ đánh ngã Ninh Uyển, lắp bắp nói: "Tôi không có, chị... chị đứng đắn một chút!"

Làn da lộ ra của Chung Lãng cũng màu lúa mì, hơn nữa các cơ bắp đẹp đẽ dưới ánh đèn vàng ấm áp trông giống như chocolate mềm mại, làm người ta muốn cắn một ngụm, chỉ có vành tai lúc này đã thẹn thùng chuyển sang hồng nhạt.

Thật đáng yêu.

Ninh Uyển lại nói: "Tôi và cậu đang nghiêm túc giảng diễn, cậu lại nghi ngờ tôi."

"Tôi, tôi thật không có!" Chung Lãng gấp đến độ liên tục biện giải, cánh tay thình lình đụng tới một viên quả cứng ngắc, hắn nỗ lực áp chế xao động trong thân thể, cảm giác sâu sắc không nên ở đây lâu. Rốt cuộc hạ quyết tâm, đặt đôi bàn tay to lớn lên bờ vai mịn màng trơn trượt của người phụ nữ, đột ngột đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, tôi xin phép."

Ninh Uyển che miệng cười khẽ, mắt thấy hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa phòng, còn làm ngã một ghế dựa, không quên bổ thêm một đao: "Nếu muốn tiếp tục làm xong sự tình ngày đó, hoan nghênh tùy thời tới tìm tôi nha, Chung Lãng~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro