Thợ săn trên núi 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lại mặt, Hoắc Vân Sơn tìm một cây đòn gánh, ở trên đó treo ba con gà rừng, hai con vịt béo, hai cái chân hươu, còn có con hoẵng mới săn được ngày hôm trước, cộng thêm một tấm da cáo chất lượng tốt săn ở mùa đông năm rồi.

Ninh Uyển ngạc nhiên nói: "Chàng dọn nhà đi đâu sao?"

Nam nhân thuần thục đem đồ cột chặt, không ngẩng đầu lên: "Nương thích ăn, ta mang thêm cho bà."

Ninh Uyển trong lòng buồn cười, hóa ra vì câu nói đùa "Bởi vì nương ta ăn hết sính lễ" của bản thân kia lại bị hắn coi thành thật, bất quá từ một khía cạnh khác cũng cho thấy, người đàn ông này đối với nàng cũng có chút để bụng. Lại đi tới hỏi hắn: "Rõ ràng là một cây đòn gánh, sao chàng chỉ buộc một đầu?"

Hoắc Vân Sơn thử giật giật sợi giây thừng: "Ai bảo thân thể nàng không tốt, bên kia còn đang chờ ngóng, bằng không trời tối cũng không đến được nhà nàng."

"Này, chân ta đã sớm khỏi từ lâu rồi!" Ninh Uyển vừa cáu vừa thẹn không phục, chính chỗ kia... sau khi được nam nhân bôi thuốc, trong một đêm đã khôi phục bình thường. Còn chưa kịp tranh luận đã thấy nam nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, cười đến lồng ngực chấn động, lúc này mới biết được bản thân bị lừa.

Hai người một đường cười nói đùa giỡn, đến giữa trưa mới đến nhà mẹ đẻ ở thôn Tây, Ninh mẫu đã sớm háo hức trông mong chờ ở cửa, khi nhìn thấy hai bóng người một cao một nhỏ, một trước một sau đi đến, mặt đầy nếp nhăn cũng nở tươi như hoa.

"Đã về rồi? Mang nhiều đồ như vậy, thật là khách khí quá."

Đối với con rể lưng hùm vai gấu có thể săn thú này, bà vạn phần vừa lòng. Bà tiến ra tiếp đón, định nhận lấy đòn gánh trong tay Hoắc Vân Sơn, tên ngốc kia lại coi là thật nhẹ buông tay, đôi tay quanh năm làm nghề thêu thùa của Ninh mẫu sao có thể trụ được, nhất thời đòn gánh treo thịt vịt đều rơi trên bùn đất.

Ninh Uyển nhíu mày một cái, khẽ nói: "Chàng ngốc sao? Nặng như vậy nương ta sao trụ được."

"Cái đứa con chết dầm kia, miệng sao ác như vậy, rơi trên đất thì nhặt lên không được sao. Vân Sơn đừng tức giận, là lão già này tay không có sức." Ninh mẫu thuận tay huých cùi chỏ vào nàng một cái, cùng với Hoắc Vân Sơn ngây ngô cười "ha ha", người này đập tro người kia buộc vịt.

Ninh Uyển bất mãn lẩm bẩm: "Nương, mới có vài ngày, sao khuỷu tay người đã hướng ra bên ngoài rồi!"

"Đều là người một nhà, nói cái gì mà bên ngoài với bên trong."

Hoắc Vân Sơn ở một góc Ninh mẫu không nhìn thấy, đá nheo lông mày đầy bỡn cợt với nàng, một đại hán to lớn lại ra vẻ đáng thương: "Đúng rồi, nương."

Sau bữa trưa, Hoắc Vân Sơn vội trước vội sau giúp Ninh mẫu chẻ củi, trói thành từng bó chất dưới mái hiên. Hắn cao lớn khỏe mạnh, cả người xài không hết sức lực, làm việc gì cũng nhanh nhẹn vô cùng, chẻ củi xong lại tiếp tục giúp mẫu thân nàng đi lấy nước ở giếng đầu thôn, tóm lại những việc gì cần thể lực đều bị hắn nhận thầu hết.

Còn Ninh mẫu thì kéo nàng vào trong phòng, mỗi người một cây kim thêu, trong tay không ngừng xâu chỉ, thấp giọng hỏi: "Này, hắn được không?"

"Người không phải rất hài lòng sao?" Ninh Uyển hừ một tiếng.

Ninh mẫu không vừa ý, hận không thể đâm kim may vào mặt nữ nhi nhà mình: "Con cái đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì đấy, với điều kiện này của con có thể tìm được người có ích như Vân Sơn cũng không tệ, còn đòi kén chọn."

"Chỉ có người luôn chê bai nữ nhi nhà mình lại đi khen ngợi cất nhắc con nhà người khác thôi."

"Đó là sự thật! Nhìn bộ dáng của hắn hẳn là người có năng lực hơn người trước, khi nào tính cho ta ôm cháu ngoại."

Ninh Uyển sợ mẫu thân nhắc tới chuyện này không dứt, lại nhớ tới Vương đại nương kia miệng chó không mọc được ngà voi, liền đổi chủ đề: "Hai ngày nay nương không nghe thấy người khác nói gì con chứ?"

"Không a, có thì cũng chỉ sợ là đố kị với con lấy được một hán tử đáng tin cậy."

Hừ, đúng là một kẻ chỉ bắt nạt người yếu. Hai người bàn thoại chuyện nhà, ngươi tới ta đi, thời gian trôi qua cũng mau, thỉnh thoảng bên ngoài truyền tới vài tiếng chó sủa, sắc trời đã sắp muộn.

Ninh Uyển cau mày: "Tên ngốc kia đang làm việc gì vậy?"

"Nhìn xem, con đây không phải rất khẩn trương sao. Tẩu tử Lý gia hôm qua nói sẽ cho ta một đống thân ngô để nhóm lửa trong mùa đông, Vân Sơn nói sẽ giúp ta khiêng về..." Ninh mẫu vốn là trêu ghẹo, Lý gia cũng cách không xa, qua lại hai chuyến hẳn đã dọn xong rồi, vì vậy cũng cau mày theo.

Thêu không nổi nữa, Ninh Uyển đem chiếc váy thêu một nửa hoa mẫu đơn ném vào trong giỏ, như một làn khói ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro