Thư sinh cấm dục 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nguyên Khê thần sắc lạnh lùng, bước ra ngoài cửa.

Đập vào mắt chính là gã sai vặt đã đi mà lại quay lại, A Nặc, đang quỳ trên mặt đất run cầm cập, bên chân hắn là nấm hương mà Ninh Nhi hái rơi đầy đất.

Trong lòng nhất thời nổi giận, vừa nghĩ tới hắn có thể nhìn thấy hình ảnh Ninh Nhi mị hoặc câu hồn nhiếp phách kia, liền nổi nóng không thôi.

"Đứng lên nói chuyện."

"Tiểu nhân... Tiểu nhân làm thiếu gia bực mình, tiểu nhân thực không dám...." A Nặc sợ hãi lắp bắp nói.

"Ngươi, thanh âm nhỏ chút, đừng làm người khác giật mình, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói xem nào."

Người khác..... Tiểu thiếu gia có.... người khác từ khi nào? Tuy nhiên A Nặc cũng không dám hỏi, chỉ cúi đầu thấp giọng giải thích: "Tiểu nhân đi đến chân núi, chợt nhớ tới đã quên báo cho thiếu gia biết tiết thanh minh cần phải trở về nhà một chuyến, cho nên lại quay lại lên núi, một lòng muốn nhanh chóng bẩm báo cho thiếu gia, dưới tình thế cấp bách đá ngã cái sọt... Mong thiếu gia trách phạt."

Nhưng mà hồi lâu sau, đều không nghe được lời đáp lại, A Nặc thầm hận mình bị yêu ma ám ảnh, sự sợ hãi đối với vị thiếu gia mặt than thanh lãnh này, càng thêm e sợ mấy phần.

Lâm Nguyên Khê trầm ngâm nói: "Quả thực như vậy?"

"Tiểu nhân tuyệt không nửa câu nói dối..."

"Nếu như thế, ta đã biết, ngươi lại tự xuống núi đi. Bất luận hôm nay ngươi thấy được cái gì, nghe được cái gì cũng không cho phép ở trước mặt mẫu thân ta hồ ngôn loạn ngữ, chuyện này ta tự có chủ trương."

"Vâng... Tiểu nhân đa tạ thiếu gia..." A Nặc như được đại xá, nhưng lại không dám đứng thẳng người lên để thiếu gia nhìn ra manh mối, liền cứ vậy quỳ gối lùi về phía sau....

Lâm Nguyên Khê trầm tư nhìn chằm chằm bóng dáng chạy trối chết của gã sai vặt, hắn cũng không thực sự tin tưởng lời hắn ta nói, chẳng qua vì việc này mà muốn đánh chết một người hầu, hắn có lòng cũng không đành.

Không biết từ khi nào Ninh Uyển đã lặng lẽ đứng cạnh cửa, giống như hắn cũng đăm chiêu suy tư, nàng cố gắng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, vì sao tiết thanh minh cần phải trở về nhà một chuyến nhưng lại không có thu hoạch gì.

Đột nhiên nhớ tới nguyên tác có mịt mờ nhắc tới, ngoại tổ mẫu của nữ chính cùng Lâm gia lão phu nhân là quan hệ tỷ muội bà con xa.

Chẳng lẽ trong nguyên tác lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau không phải ở vùng núi ôn tuyền? Ninh Uyển nắm chặt tay, xem ra Lâm phủ lần này, nhất định phải đi một chuyến.

Đảo mắt một cái, âm thanh trời sắp mưa, dương liễu rủ bóng, thanh minh đã tới.

Trên đường mòn giữa núi, một thư sinh vóc người cao lớn đang rảo bước đi, khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh như trích tiên, môi mỏng nhẹ nhàng mím.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai bàn tay to lớn của hắn đang dè dặt cẩn trọng ôm lấy một tiểu hồ ly trắng như tuyết, hai chân trước của tiểu hồ ly khoát trên ngực thư sinh, ngủ ngon lành.

Ninh Uyển yên tâm thoải mái tựa vào ngực nam nhân, đã sớm ước hẹn hôm nay cùng nhau xuống núi, đêm qua nam nhân còn đem bản thân lăn qua lộn lại, điên cuồng làm, làm hại nàng còn ngủ chưa đủ.

Quả nhiên, nam tử thường xuyên rèn luyện, tinh lực cũng quá thịnh vượng.

Đang lúc oán thầm, Ninh Uyển chống mí mắt lên vừa thấy, một người một hồ đã đi tới một nơi u tĩnh, bên đường có hai hàng cây hạnh đối nhau nở rộ tươi đẹp tao nhã, trên gốc còn có hai viên bạch ngọc nằm ở đó.

Đợi chút.... Mô tả quen thuộc này, đi qua hàng cây hạnh này, không phải là nơi ôn tuyền nguyên nam nữ chính gặp nhau hay sao?

Lúc bọn họ gặp nhau đã là mùa hè, cây hạnh cành lá xanh tốt, quả xanh tươi, nhưng vị trí sẽ không sai.

Nghĩ đến cảnh nam chính đẩy nữ chính vào vách tường đá trong ôn tuyền, hung hãn thao làm, Ninh Uyển liền ẩn ẩn có chút lo lắng chính mình không hoàn thành được nhiệm vụ.

Nảy ra ý hay, tiểu hồ ly híp mắt, con ngươi chuyển động một cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt, ngoắc ngoắc cái đuôi lập tức hóa thành nữ tử, tứ chi gắt gao quấn chặt lấy thư sinh.

"Nguyên Khê, thời gian còn sớm, ta muốn đi ngâm ôn tuyền, chàng bồi ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro