Tổng tài đại thúc 14 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách một tầng quần lót mỏng manh, Tô Mộ Dương dùng ngón tay ấn vào cửa động nhỏ hẹp, lập tức dòng mật dịch phun ra nhiều hơn, hắn ghé sát vào bên tai thiếu nữ, khí tức nóng bỏng tà tứ: "Uyển Uyển đúng là tiểu tao hóa, sờ một chút thôi cũng nhiều nước như vậy."

"Đáng ghét..." Ninh Uyển cắn môi, tròng mắt ẩm ướt hơi híp lại, chịu đựng bủn rủn bên hông, xoay người cọ cọ côn thịt đã sớm dựng đứng của nam nhân, chọc cho hắn hô nhỏ một tiếng, mang theo giọng mũi dễ thương dụ hoặc nói: "Chú, không giống nhau, hừ~ a..."

"Chờ lát nữa đừng cầu xin tha."

Tô Mộ Dương bỗng nhiên ôm ngang Ninh Uyển lên, sải bước đi về phía vách kính thủy tinh, không nói lời nào, đặt cô vào tư thế quỳ rạp nâng cao mông. Chiếc váy kẻ sọc lập tức ngắn đến độ không che được phong cảnh bên trong.

Ý thức được hắn sắp làm gì, Ninh Uyển lúc này mới hoảng loạn lên, tầng 33 cao đến mức có thể nhìn thấy từng tòa nhà bê tông cốt thép dày đặc ngoài tường, còn có thể nhìn thấy rõ ràng tháp truyền hình cao vút cách đó không xa: "Chú... Không nên như vậy... Quá xấu hổ..."

"Uyển Uyển ngoan, chờ lát nữa anh đè Uyển Uyển trên vách kính thao ra nước." Tô Mộ Dương hiếm khi lộ ra bộ dáng cường ngạnh, lời nói trầm thấp lại dâm mĩ, bàn tay vén váy kẻ sọc lên chui vào trong quần lót màu trắng, bắt đầu mân mê khe hở ướt đẫm, ngón tay mau chóng tìm được tiểu hạch đã sưng tấy, nặng nề xoa nắn --

"A... Chú... Chú khi dễ người ta..."

Ninh Uyển ô ô nghẹn ngào, tiểu huyệt lại bởi những lời nói thô bỉ cùng ngón tay đùa bỡn mà chảy ra nước. Vì không nhìn thấy cảnh tượng phía sau nên xúc giác trên cơ thể cô ngày càng nhạy bén, cô cảm nhận được người đàn ông rút ngón tay ra, sau khi sột sột soạt soạt một hồi, vật cứng to lớn quen thuộc cách lớp quần lót ướt đẫm đỉnh vào nơi thẹn thùng kia...

Nam nhân đỡ côn thịt, dọc theo khe hở trượt lên trượt xuống, chà xát qua mọi khe rãnh nhỏ, đem vật cứng nóng nghiền ép tiểu hạnh hơi run rẩy, phủ người lên trên, áp bên tai cô cười xấu xa nói: "Uyển Uyển không muốn bị khi dễ sao? Không muốn bị côn thịt lớn khi dễ đến khóc hả?"

Đã sớm thực tủy biết vị, hoa huyệt sao còn chịu được loại kích thích này, lại cắn không được đầu nấm đầy ý xấu kia, Ninh Uyển gấp đến độ mông khẽ đung đưa đuổi theo nguồn vui sướng. Cuối cùng không cưỡng lại được ác ý thú vị của người đàn ông, mềm lòng năn nỉ.

"Chú... Mau cắm vào đi... A..."

Tô Mộ Dương chịu không nổi nữa, kéo quần lót ướt sũng dịch nhầy xuống, quy đầu to lớn rốt cục cũng hôn lên tiểu huyệt đói khát, thiếu nữ bị nóng ưm một tiếng, mông thịt hơi run rẩy...

"Anh tới."

Nam nhân gầm nhẹ, côn thịt "xì" một tiếng, toàn bộ đầu khấc nhập vào tiểu huyệt ướt át, hai người đều than thở lên tiếng, đau đớn xen lẫn ngứa ngáy truyền theo bộ vị ân ái hướng đến khớp xương tứ chi.

Tiểu huyệt non nớt nhanh chóng thích ứng được kích cỡ của Tô Mộ Dương, gian nan ngậm lấy cự vật xâm lấn, bên trong huyệt thịt tầng tầng bao bọc, khiến hắn chỉ muốn liều lĩnh va chạm, đĩnh hông một cái, côn thịt lại chôn vào một nửa.

"A... Chú... Căng quá ~ Rất trướng..." Ninh Uyển bị đỉnh đến khóe mắt phiếm lệ, ngẩng đầu quyến rũ kêu, cả một bầu trời xanh biếc đập vào đôi mắt mê ly của cô, thật như có loại ảo giác đang rơi giữa bầu trời xanh.

Tô Mộ Dương nhẹ nhàng chuyển động, chỉ chốc lát sau liền có nước chảy ra, trầm eo đẩy thắt lưng về phía trước, toàn cây lập tức đi vào, giống như muốn dùng côn thịt gắt gao ghim cô vào tường, hai luồng nhũ bên trong lớp áo đồng phục nhỏ bị đè ép sát lên tường kính, nhào nặn xoa nắn, gần như muốn xé rách lớp áo nhỏ.

"Toàn bộ đều vào rồi, Uyển Uyển." Tô Mộ Dương cúi người hôn cô, nuốt vào hơi thở run rẩy lo sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro