Tổng tài đại thúc 24 (Đại kết cục)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ ~ chờ sang năm đi, em đi tắm." Ninh Uyển mặc kệ hắn, đứng dậy đi vào phòng ngủ một mình.

Tô Mộ Dương trong lòng ngọt tí tách, chờ sang năm... Nói cách khác, sau này mỗi năm cô đều sẽ tự mình làm mì cho hắn... Đều có cô bầu bạn, đây là sự tình tốt đẹp cỡ nào cơ chứ.

Hắn vốn bị lời nói của Tương Hân Hân làm ảnh hưởng, nhưng sau khi thấy cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một ít kiêu ngạo mà khi còn trẻ chưa từng có. Ai nói cô trưởng thành thì sẽ không yêu mình? Cả đời này đã định trước cô phải gắn chặt tương liên với mình.

Tầm mắt lướt qua địa phương cô vừa ngồi, một ly nước chanh mật ong lẳng lặng để ở đó.

Trong phòng ngủ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ninh Uyển nằm trên giường, chỉ mặc một bộ đồ ngủ giống như vải mỏng, bên trong lộ rõ ​​nội y ren màu đen, da thịt trắng hồng, thanh khiết lại cám dỗ.

Tròng mắt Tô Mộ Dương nhìn thấy một màn này, huyết mạch lập tức sôi trào. Chẳng qua bây giờ có chuyện trọng yếu hơn phải làm, hắn trịnh trọng nửa quỳ ở mép giường, nắm lấy bàn tay thon mảnh trắng nõn của Ninh Uyển, trầm giọng trang trọng nói: "Uyển Uyển, sau khi lớn lên gả cho anh nhé, được không?"

"Không được."

"Vì sao?" Tô Mộ Dương híp mắt lại.

Ninh Uyển vặn eo nhỏ, đôi tay chậm rãi lại ái muội leo lên cổ người đàn ông, áp đôi tuyết cầu căng phồng trên ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn liếm hôn chiếc cằm rắn chắc của hắn, thổ khí như lan* mà nói: "Bởi vì... Em không muốn gả cho một người đàn ông ở bên ngoài loạn truyền tin xấu."

*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

"Uyển Uyển!" Nghe cô rốt cục cũng nói ra, Tô Mộ Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại nhướng thân lên trên, thân thể hắn hoàn toàn không có sức chống cự với thiếu nữ, lại thở dài sốt ruột nói, "Này hết thảy đều là cô ta thiết kế, anh không có khả năng có liên quan gì với cô ta cả."

"Vậy... Chuyện bảy năm trước cô ấy là mối tình đầu của anh, không phải là cô ấy tự bịa đi?"

"Uyển Uyển, kia đều là chuyện cũ nhiều năm rồi, nếu có thể, anh tình nguyện chưa từng quen biết cô ta..."

"Tô Mộ Dương!"

Lời nói hắn còn chưa có nói xong, liền bị giọng nói đột nhiên cất cao của thiếu nữ đánh gãy, hơn nữa người vẫn luôn nhu thuận gọi hắn là chú, giờ lại hô thẳng tên hắn, gọi đến Tô Mộ Dương cũng sững sờ tại chỗ.

Ninh Uyển tức giận nói: "Chẳng lẽ anh cho rằng em vì chuyện mấy năm trước mà ăn giấm chua sao? Anh đến cùng có biết bản thân mình sai chỗ nào hay không!"

Tô Mộ Dương mờ mịt: "Uyển Uyển..."

"Nếu anh đã từng có đoạn chuyện cũ với cô ấy, tại sao sau khi gặp mặt ở phòng làm việc, anh không thẳng thắn nói thật cho em biết?"

Tô Mộ Dương cảm thấy bản thân thật ủy khuất, nhưng khí thế chung quy vẫn yếu đi mấy phần: "Anh chỉ muốn âm thầm cùng cô ta vạch rõ giới hạn, để tránh cô ta quấy rầy cuộc sống của chúng ta."

"Cho nên để cho em thông qua tin tức bát quái mới biết hai người bảy năm trước có bao nhiêu ân ái sao? Tô Mộ Dương, nếu anh coi em là người yêu muốn nắm tay đi cả đời, sẽ không cần vì bảo vệ danh nghĩa của em lừa em chẳng biết gì, có lẽ rất nhiều chuyện em không thể hỗ trợ được, nhưng ít ra hãy cho em biết. Em sẽ không đi gây trở ngại, thêm rắc rối cho anh, thay vào đó anh phải đợi cho đến khi em đủ mạnh mẽ sóng vai đi bên cạnh anh, mà không phải là vĩnh viễn để em ẩn nấp dưới cánh chim của anh, trở thành bông hoa trắng trưởng thành trong nhà kính." Con ngươi đen bóng của Ninh Uyển gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng của người đàn ông.

Có mấy lời, cô bây giờ phải nói rõ ràng. Nếu không, chênh lệch tuổi tác quá lớn giữa hai người sẽ dễ dàng tạo ra khoảng cách khác biệt trong quan niệm đối nhân xử thế, điều này sẽ tạo cơ hội cho người khác lợi dụng, hôm nay là Tương Hân Hân, ngày mai sẽ có Lý Hân Hân cùng Vương Hân Hân nữa không biết chừng.

Tô Mộ Dương trầm mặc hồi lâu, hắn lúc này mới ý thức được, bản thân tuy rằng hận không thể ôm cô đặt trong túi tùy ý mang theo người, nhưng hắn vẫn luôn coi cô như đứa nhỏ, hóa ra người không có lòng tin vào tương lai hai người lại chính là bản thân hắn.

"Uyển Uyển, là lỗi của anh. Sau này có chuyện gì, nhất định sẽ không dối gạt em." Hắn nỉ non, ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của cô gái, "Anh... anh yêu em."

Ninh Uyển tựa đầu vào hõm vai người đàn ông, thanh âm ôn nhu nói: "Chú, em có thứ muốn cho chú nghe."

Trong phòng ngủ ấm áp dịu nhẹ, vang lên một giọng nói cực kỳ không hài hòa ——

"Tôi đã điều tra qua, Tô Mộ Dương bảo hộ cô ta rất tốt, trừ người quen ra, ai cũng không tiếp cận được. Cậu đã từng làm gia sư cho cô ta hai tháng, cũng coi như có thể đến gần tiếp cận...."

"Đây là mị dược cùng thuốc mê mới nhất do Viện nghiên cứu ở Mỹ điều chế, chỉ cần cậu quay lại video cảnh cô ta tự nguyện vui vẻ cùng cậu, tiền bạc hay tương lai, tôi tùy cậu lựa chọn..."

Theo giọng nói khinh thường không dứt của người phụ nữ, sắc mặt Tô Mộ Dương trở lên tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức nện lên vách tường, thanh âm run rẩy: "Uyển Uyển, anh vạn lần không nghĩ tới cô ta lại là người ác độc như vậy..." Thế nhưng... Thế nhưng cô ta lại nhân cơ hội ra tay với Ninh Uyển, thật sự là tội không thể tha thứ, hắn âm thầm hạ quyết tâm.

Ninh Uyển tiến lên ôm lấy người đàn ông đang tức giận và hối hận kia, nhắm mắt lại, lần này chẳng qua chỉ là thất thần ngắn ngủi —— 【Hệ thống: Chúc mừng người chơi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ của nguyên thân, đạt được 20 điểm thuộc tính cùng 5000 xu nhiệm vụ. Tiếp theo sẽ lập tức xuyên tới nhiệm vụ kế tiếp, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng, đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1, bắt đầu truyền...】

-------------------------------

Một tháng sau, tổng tài tập đoàn An Bình - Tô Mộ Dương tổ chức mở buổi họp báo, tuyên bố hắn cùng nữ sĩ Tương Ngọc Linh ngay cả quan hệ bằng hữu* cũ cũng không phải, đồng thời ra lệnh cưỡng chế đối phương ngừng lại những hành vi sao tác scandal ác ý.

*Bằng hữu: bạn bè, người quen.

Bên quan hệ xã hội của đối phương cũng lập tức đáp trả, trong lời nói ám chỉ tra nam của tập đoàn An Bình đã lợi dụng danh tiếng nữ sĩ Tương Ngọc Linh để thổi phồng các hạng mục công ích và nâng cao danh tiếng của tập đoàn.

An Bình lại lần nữa tuyên bố, sẽ lập tức đình chỉ tất cả dự án phúc lợi công ích đã đầu tư vào 400 triệu ở giai đoạn đầu, đồng thời sẽ quyên góp thêm 400 triệu cho các tổ chức từ thiện, hung hăng vả mặt Tương Ngọc Linh.

Lần động thái này, dư luận đại chúng dần chuyển từ thảo phạt tra nam sang miệt thị hành vi hèn mọn dây dưa làm phiền cuộc sống người khác của Tương Ngọc Linh. Đời tư du học hỗn loạn của cô ta trước kia cũng bị khơi ra, khiến cho danh tiếng trong làng nhạc của cô ta bị dìm xuống đáy. Bây giờ ngay cả mỗi ngày ra cửa cũng sẽ bị những quần chúng vô danh bên ngoài ném trứng thối rau hư, làm cho Tương gia -  dòng dõi thư hương ở trong vòng luẩn quẩn này không ngóc đầu lên được, cha Tương cùng mẹ Tương không thèm để ý một bụng oán khí của cô ta, cưỡng ép mang người đưa ra nước ngoài.

-------------------

Đạm Y nữ sĩ: Thủ đoạn của Tương Hân Hân không phải là vấn đề đối với hai người, tôi vốn muốn bày tỏ một chút, rằng chuyện nam và nữ đối đãi với cùng một vấn đề sẽ xảy ra chút bất đồng, nếu như không dễ câu thông thì sẽ sinh ra hiểu lầm cùng hiềm khích.

Tỷ như, tôi có chuyện gì cũng thích than phiền với chồng, anh ấy vừa nghe thì cuống cuồng lo lắng, bận rộn muốn tìm cách giải quyết (thật ra thì tôi đơn thuần chỉ muốn than phiền thôi). Còn anh ấy, trong công tác gặp bất kỳ khó xử nào cũng không nói với tôi, bởi vì sợ tôi lo lắng... Nhưng có lúc từ trong miệng người khác biết chuyện này, tâm tình vẫn hơi chạnh lòng. Bây giờ mọi thứ đều câu thông tốt hơn nhiều rồi ~~

Bài viết này hành văn không được trôi chảy cho lắm, luôn có cảm giác ngòi bút không đủ vững vàng, nhưng cuối cùng cũng đi đến một kết thúc có hậu (trong mắt tôi là thành công)...

------------------

H: Tui để Ninh Uyển tức giận gọi anh em lun không xưng chú - em gì hết sất ( ಠ ಠ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro