Tổng tài đại thúc 9 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"'A nha...."

Miệng huyệt mềm mại rốt cuộc quá chặt, Tô Mộ Dương vững eo gắt gao xâm nhập quy đầu vào trong, mồ hôi hai người chảy ra đầm đìa. Hắn chỉ cảm thấy quy đầu như bị một vòng dây quấn lại, xoắn hắn đến suýt chút nữa nộp vũ khí đầu hàng.

Biết cô gái nằm dưới thân mình cũng không thoải mái, Tô Mộ Dương nhịn không nổi xúc động muốn rong ruổi, ôm cô vào trong ngực, hôn lên bộ ngực hồng hào bóng lộn, thỉnh thoảng liếm lên quả anh đào phía trước. Cuối cùng đôi chân căng cứng của cô cũng buông bỏ khí lực, trong khoang mũi tràn ra từng đợt âm tiết ngọt ngào, Tô Mộ Dương thừa dip toàn lực đẩy vào, côn thịt tách mở ra ngọc đạo trơn ẩm khít khao, cảm nhận được từng đợt trở ngại không ngừng, cứ vậy lao đi...

"A ~! Đau! Chú! Không cần nữa, chú mau rút ra đi...ô ô" Hạ thân truyền đến từng trận đau thấu tim, lan truyền đến khắp các đầu dây thần kinh, hai chân Ninh Uyển vô lực mềm nhũn, cả người co rút run nhẹ.

"Uyển Uyển..." Tô Mộ Dương đau lòng hôn bảo bối trong ngực, liếm đi những giọt nước mắt mà cô không tự chủ rơi xuống, rút ​​ra lúc này đồng nghĩa với cơn đau vừa rồi sẽ lại ập đến, hắn cố nén dục vọng lại, ở bộ phận nhạy cảm của Ninh Uyển nhẹ nhàng bóp nhẹ, kích thích tình triều từng chút một.

Dây dưa kéo dài, Ninh Uyển trong lòng không khỏi thầm mắng chửi hệ thống, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải khổ sở như vậy, quả thực tạo nghiệt mà. Động tác của người đàn ông vừa thương tiếc lại thâm tình, lay động tiếng lòng cô, dần dần, tiểu huyệt khẽ mấp máy, hư không khó nhịn... Cô hơi hơi nhúc nhích mông, thanh âm như muỗi kêu: "Chú, có thể..."

Cơ bụng Tô Mộ Dương căng chặt, thắt lưng eo hẹp chậm đẩy về phía trước. Mặc dù hạ thân hắn đã cứng rắn đến mạch động bừng bừng, nhưng cô gái còn chưa hoàn toàn phát dục, hắn quả thực không đành lòng làm cô bị thương, vì thế động tác xâm nhập chậm rãi mà ôn nhu, mỗi lần tiến vào hai phân liền lui về phía sau một phần. Dù là như thế, nhưng nơi mất hồn kia vẫn siết chặt khít khao làm hắn sảng khoái muốn kêu rên.

"Uyển Uyển, thoải mái sao?" Lúc côn thịt lướt qua một điểm nào đó, thiếu nữ dưới người run rẩy như bị đạp vào đuôi mèo, Tô Mộ Dương trong bụng sáng tỏ, quy đầu cực đại qua lại nơi đó cọ xát giày vò.

"A! Chú... Nơi đó kỳ lạ quá, chú... chú đừng... chú... đừng sờ... a a..." Ninh Uyển bỗng cảm thấy có từng đợt sóng nhiệt chưa từng có theo điểm kia truyền đến xương cốt tứ chi, hòa tan từng tấc xương thịt, như pháo hoa nở rộ, như mây mù rủ xuống.

Tô Mộ Dương dần dần tăng nhanh tốc độ trừu đưa, mỗi lần ra vào đều nghiền qua điểm nhỏ, bất tri bất giác côn thịt tráng kiện đã xuyên vào được hơn phân nửa, chỉ còn lại một tấc cọ sát vào hoa môi căng mọng. Mấy ngày qua tự tra tấn cùng áy náy, tưởng tượng sau khi cô lớn lên rời khỏi mình, tim hắn như bị dao cắt, vào giờ phút này tất cả đều hóa thành xung động nguyên thủy, giữa tiếng rên rỉ ngày càng kéo dài của Ninh Uyển, hắn dùng lực đỉnh lui thân thể thiếu nữ về phía sau, nhưng lại được bàn tay to lớn của hắn giữ lấy, cô nghênh hợp thân mình gắng gượng chịu đựng.

"Chú... Ô ô ~ quá nhanh chú..." Ninh Uyển lung tung lắc lắc đầu, mông cọ vào mặt bàn lạnh lẽo, phía trước lại có một cỗ nóng bỏng va chạm, xúc cảm vừa nóng vừa lạnh khiến cho cô cảm nhận rõ ràng sự tê dại do hắn mang tới. Mật dịch từ trong hộ khẩu róc rách trào ra, làm ướt túi thịt căng phồng của nam nhân, lại dọc theo mông chảy xuống bàn học...

Cô ấy là của mình...cô ấy mãi mãi là của mình, từ trong ra ngoài đều là của mình. Khoái cảm to lớn khiến huyết dịch Tô Mộ Dương sôi trào, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói ấy... Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn chiếm hữu được bông hồng nhỏ bé này, ấn mông cô lên nghênh hợp với sự va chạm của mình, côn thịt không biết từ khi nào đã toàn cây nhập vào, túi thịt vỗ lên cánh hoa môi mềm mại phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập "Ba ba".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro