Tổng tài đại thúc (phiên ngoại phòng tập thể hình)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt Ninh Uyển đã tốt nghiệp đại học, cô không thích gò bó nên trở thành một họa sĩ tự do.

Tuy nói là tự do, nhưng cô cũng có chút danh tiếng, trên tay đã có một số bản thảo ước định cùng các đài truyền hình và tạp chí nổi tiếng. Ngày thường ngoại trừ thiết kế vẽ tranh, cô còn thích nấu ăn và làm mấy đồ thủ công mỹ nghệ, cuộc sống thoải mái mà yên tĩnh. Cuộc sống cùng Tô Mộ Dương vẫn là ngọt ngào trước sau như một, vợ chồng hòa hợp.

Nhưng mà gần đây Tô Mộ Dương có chút kỳ lạ. Trước đây, sau khi tan tầm về nhà, hai người cùng nhau ăn tối, ôm nhau cùng xem tivi, hoặc là lật xem các tác phẩm cô vẽ lung tung nguệch ngoạc, tất nhiên sau đó sẽ làm chuyện ân ái tình cảm. Bây giờ hắn lại luôn dành nửa thời gian cắm rễ trong phòng tập thể hình, ngày ngày luyện tập đến nỗi mồ hôi đầy đầu, cả người như vừa mới được tắm qua.

Trong lòng cô chỉ muốn nói... Này chú, dáng người chú đã đủ tốt rồi, chẳng lẽ lại muốn luyện thành vận động viên thể hình sao?

Ninh Uyển đã từng len lén ghé vào cửa phòng tập thể hình nhìn trộm, trên máy chạy bộ là người đàn ông có sườn mặt góc cạnh rõ ràng, đẹp trai tựa tạc tượng, những giọt mồ hôi trong suốt theo yết hầu khêu gợi trượt xuống. Khi cánh tay đung đưa theo nhịp bước đi, cơ bắp hiện lên đập vào thị giác của người đứng nhìn, phía sau lưng mồ hôi thấm ra từng ấn ký đậm nhạt, cả người tản ra nồng nặc khí tức mạnh mẽ.

Nhìn xem một chút đã khiến cô miệng khô lưỡi khát.

Cô làm bộ lơ đãng hỏi tới chuyện này, người đàn ông nhìn trái nhìn phải nói về những thứ khác, không dấu vết chuyển chủ đề. Một ngày nọ, trong thời gian rèn luyện cố định của Tô Mộ Dương, Ninh Uyển mặc bộ đồ ngủ gợi cảm trong suốt đi tới đi lui trước mặt hắn, nhưng hắn cũng chỉ vỗ nhẹ đầu cô rồi lại đi nâng tạ.

Ninh Uyển nổi khùng, hôm nay trong cơn tức giận, cô đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ thể thao, ngay cả cơm tối cũng không làm, ở phòng thể hình phát tiết uất khí. Cơ bụng cái gì, tôi cũng sẽ có!

Cô nín một hơi, dậm chân trên máy chạy thể dục, vừa chạy vừa bực không biết mệt mỏi, nào ngờ không biết cửa bị đẩy ra một cái khe hở nhỏ từ lúc nào.

Tô Mộ Dương trong lòng buồn cười không thôi, tiểu cô nương nhà hắn sao lại đáng yêu như vậy? Ngay cả cách tức giận cũng rất khác biệt. Dần dần, đôi mắt đen trở nên thâm trầm hơn, giống như một con sói đói gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn kia ——

Bộ thể thao màu cam khó khăn bao vây bộ ngực lớn, theo chuyển động của cô gái nảy lên nảy xuống. Đi xuống bên dưới là eo nhỏ tinh tế, chứa đựng cái hố (rốn) nhỏ nhắn xinh xắn. Xuống chút nữa là chiếc quần bó sát khoe khéo cặp mông tròn và bắp đùi thon dài hoàn mỹ của cô...

Nhìn một chút, hô hấp liền trở nên thô nặng, máu khắp cơ thể nhanh chóng dồn xuống phần dưới cơ thể, quần thể thao dựng lên một chiếc lều cao.

Lúc này tầm mắt Ninh Uyển lướt qua phía hắn, lông mày cùng đôi mắt cong lên, cằm giương lên khẽ hừ một tiếng. Thần thái này trong mắt Tô Mộ Dương lại biến thành vẻ rất dễ thương thật đáng yêu.

Bị nhắn nhìn đến mức xấu hổ, Ninh Uyển ấn nút "stop", bước xuống khỏi máy, không nghĩ tới lại do quán tính loạng choạng một cái, tự nhiên rơi vào cái ôm rộng rãi ấm áp.

"Hừ ~ em tập xong rồi, tới lượt chú."

"Uyển Uyển, sau khi chạy xong phải ép chân, nếu không cơ bắp sẽ đau, bắp đùi biến to đấy."

Lúc cô dễ dàng nhấc chân giơ qua đỉnh đầu, cô mới giật mình cảm thấy người đàn ông này không có ý tốt. Trong vách gương trên tường, cái tư thế này... thật đáng xấu hổ. Quả nhiên có người nào đó hóa sói lao tới, không để ý tới phản kháng của cô, ôm người vào trong ngực, hô hấp nóng bỏng sáp tới gần, ngậm lấy môi cô liếm mút.

"Ư..." Hô hấp nhanh chóng bị cướp đoạt, ý chí không đủ kiên định khiến cô mềm nhũn ngã vào vòng tay hắn, mặc cho chiếc lưỡi to càn quấy trong miệng bản thân, đầu lưỡi xẹt qua hàm trên khiến toàn thân cô run rẩy...

Hai bàn tay hắn cũng không nhàn rỗi, trên dưới di động, chạm vào từng nơi nhạy cảm của cô. Khi thì thăm dò vào trong nội y, xoa bóp bộ ngực mềm mại; khi thì trượt xuống thắt lưng, ái muội xoa nắn mông thịt đầy đặn.

"A~"

Khi đôi môi rời đi, cả người Ninh Uyển mềm như nước, hai tay để trên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông thở hổn hển, cảm xúc dâng trào làm hơi thở rối loạn, phía dưới đã có nước róc rách chảy.

"Uyển Uyển, chờ chút nữa anh muốn em nhìn vào trong gương." Cái chạm của Tô Mộ Dương như thể mang theo dòng điện vô hình, nơi hắn chạm vào đều bốc cháy như bị tia lửa điện xẹt qua, không bao lâu đã đem cô lột sạch, ôm cô từ phía sau, tán thưởng nói "Rất đẹp".

"Không... Đừng nhìn..." Ninh Uyển e lệ cụp mắt, không dám nhìn bộ dáng bản thân ý loạn tình mê trong gương.

"Như vậy sao được, cả người em có chỗ nào mà anh chưa từng xem qua? Là cặp vú trắng lớn này, hay là hai viên núm vú cứng rắn, hay lại là tiểu huyệt phía dưới đang phun ra nước?"

Giọng nói của Tô Mộ Dương mang theo gợi tình, bàn tay to theo lời của hắn lần lượt làm theo. Mỗi khi hắn nói một câu, thân thể mềm mại trong ngực lại mềm thêm một phần, trên da thịt nổi lên một tầng phấn mỏng.

"Đừng nói nữa chú... Phía dưới... Mau vào..."

Tô Mộ Dương nhẫn nại đã lâu, biết thời cơ đã đến, hắn nhấc chân trái thon dài của cô đặt lên lan can, móc ra côn thịt đã sớm cứng rắn nóng hổi của mình cọ xát qua lại giữa tiểu huyệt, bàn tay to xoa nắn bộ ngực mềm mại, kêu rên nói: "Anh vào đây, Uyển Uyển!"

"A~~"

Giống như một thanh kiếm sắc bén đã tìm được bao kiếm thích hợp nhất, khít khao ràng buộc cùng bao dung nhẹ nhàng giống như sự an ủi đến từ sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ là một động tác đâm vào, hai người đều cảm nhận được niềm vui sướng tột độ.

Không đợi cô bình ổn hơi thở, Tô Mộ Dương bắt đầu chậm rãi ra vào. Trong gương mơ hồ có thể thấy được món đồ màu đỏ tím hung hãn dữ tợn nhiều lần đâm vào tiểu huyệt non mềm lầy lội của cô gái.

Cảm giác mỗi lần hắn đẩy vào, bụng dưới của hắn hoàn toàn dán chặt vào mông của cô, ngẫu nhiên lại có những sợi lông xù xì cọ vào, mang theo cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Ninh Uyển cắn môi dưới, dần dần siết chặt ngón chân, sức nặng toàn thân dồn vào chỗ giao hợp, huyệt bích nhạy cảm thậm chí có thể hôn lên từng chỗ nhô ra của cột thịt, hung ác đảo làm khiến toàn thân cô ê ẩm tê dại.

"Chú... Ưm... A, thật thoải mái... Còn muốn..." Ninh Uyển ngửa cổ, ánh mắt quyến rũ nhìn.

Tiếng kêu như mèo con của cô tựa xuân dược, khiến máu trong người Tô Mộ Dương dồn dập chảy loạn. Hắn nghiêng đầu ghé vào vành tai ửng hồng của cô: "Uyển Uyển ngoan, chúng ta đổi tư thế đi."

Nói xong, hắn để hai tay Ninh Uyển vịn vào lan can, trong tư thế ân ái nâng đùi Ninh Uyển gác lên trên thanh xà móc vào khuỷu tay mình, sau đó đứng nghiêng về phía cô...

"A~ chú... Như vậy sẽ hư mất..." Cái tư thế này khiến hoa huyệt Ninh Uyển mở căng ra, mơ hồ co rút lại, xoắn chặt làm Tô Mộ Dương suýt chút nữa nộp vũ khí đầu hàng.

"Ừ... Sẽ không Uyển Uyển, thân thể em đủ mềm." Hắn hít sâu một hơi, đỡ lấy vòng eo thon thả của cô gái, bắt đầu nhanh chóng đẩy hông, côn thịt lập tức đâm thẳng vào trong tiểu huyệt, chọc cho Ninh Uyển kinh sợ hét ầm lên.

Lớp lông dày rậm ma sát với ngọc hạch cứng rắn, trải qua mấy lần kích thích mang đến khoái cảm chưa từng có, giống như sóng chiều ùn ùn kéo đến cuốn sạch mọi thứ. Hai mắt Ninh Uyển trợn trắng thất thần, khóe mắt vô thức chảy nước mắt, thấm vào tóc mai, toàn bộ linh hồn cùng ý thức như thoát khỏi cơ thể, bay thẳng vào trong mây.

Tô Mộ Dương vô cùng thỏa mãn trước mị thái quyến rũ của cô, động tác càng cuồng dã hơn, mồ hôi tuôn ra như mưa, từ bên dưới lên hung hăng thao làm, đỉnh cặp nhũ thịt của cô gái mềm mại không xương thành sóng, đầu óc trở lên điên cuồng...

"A a a .....!"

"Ừm..."

Hai người đồng thời kêu to ra tiếng, Tô Mộ Dương gắt gao để trong hoa huyệt của cô, quy đầu xâm nhập vào tử cung, phun ra từng dòng chất lỏng đục ngầu.

Ninh Uyển bị bắn tới mức choáng váng, từ trong dư vị cao trào vẫn chưa lấy lại được tỉnh táo.

Chờ sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, lúc ăn mì sợi, Ninh Uyển mới nhớ tới hỏi hắn dạo này đang phát điên cái gì, lúc nào cũng tập thể hình.

Người đàn ông hiếm thấy đỏ mặt, không nói chuyện, lẳng lặng rửa chén.

Chờ Ninh Uyển trở lại phòng ngủ, chợt phát hiện bản thảo phác thảo mà cô viết nguệch ngoạc trước đó đã bị mở ra đặt trên bàn, trên đó là dòng chữ viết tay ngẫu nhiên của cô: Người tôi yêu hơn tôi 20 tuổi, trải nghiệm phong phú của anh ấy giống như một cuốn sách có nhiều câu chuyện, đáng để lưu giữ và đọc cả đời.

"Phì" cười một tiếng, người đàn ông này chỉ nhìn thấy mấy chữ "lớn hơn 20 tuổi", sợ già trước cô hả? Đúng là lão nam nhân đáng yêu đến đòi mạng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro