Trúc mã tướng quân 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng cung, Dưỡng cư điện.

Cởi đi đao và cung, Túc Lưu Vân một thân triều phục, cúi đầu chắp tay quỳ lạy làm lễ, vẻ mặt kính cẩn: "Thần tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Vĩnh Nguyên đế đã qua trung niên, quanh năm suốt tháng ngồi trên ngai vua, ngay cả mỗi một tia nếp nhăn trên mặt cũng lộ ra vẻ uy nghiêm của hoàng đế, dừng một lúc lâu hắn mới giơ tay lên: "Ái khanh bình thân, không cần đa lễ."

"Bệ hạ ban ân là bệ hạ từ ái, thần làm đại lễ chính là bổn phận của vi thần." Túc Lưu Vân thân hình cao lớn đứng dậy, xuôi tay đứng sang một bên.

Hoàng đế ánh mắt trầm tư nhìn chăm chú vào hắn, dường như, hắn từ đầu đến cuối một tia vượt quá bổn phận cũng không có, hoàng đế trong lòng thở dài một hơi, bắt đầu cho phép hắn bẩm báo chiến trận bình định biên quan lần này.

"Bẩm bệ hạ, lần này dẹp Hồ kéo dài ba năm, hai bên giao chiến hơn bốn mươi lần, cuối cùng dừng chân tại Định Viễn quan, thần cùng các tướng lĩnh Hổ Bí quân dẫn mười vạn đại quân, quét sạch bảy mươi vạn quân địch, đuổi theo ra biên ải hơn ba mươi dặm..." Túc Lưu Vân cúi đầu kể lại chi tiết trận chiến, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi của hoàng đế.

"Làm phiền Túc ái khanh, ngươi vì giang sơn Đại Khải ta lập công lớn, nói, bất luận ngươi muốn cái gì, trẫm đều sẽ ban thưởng cho ngươi!" Đôi mắt hoàng đế uy nghiêm gắt gao nhìn chằm chằm tướng lĩnh trẻ tuổi bên dưới, tay ẩn trong vạt áo nắm chặt thành quyền.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng tột độ.

Túc Lưu Vân đột nhiên lại quỳ lạy, hai tay nâng một vật gì đó, giơ qua đỉnh đầu, cất cao giọng nói: "Điều thứ nhất hạ thần muốn thỉnh cầu là xin bệ hạ thu hồi hổ phù."

Trưởng thái giám Lưu Mẫn đứng trang nghiêm bên cạnh thiếu chút nữa lảo đảo ngã, mất đi tôn nghiêm trước điện, Túc Lưu Vân thế nhưng cư nhiên trực tiếp giao lại binh quyền? Đây chính là hổ phù có thể triệu tập cả đại binh Đại Khải đó!

Cùng đồng dạng kinh ngạc với hắn còn có hoàng đế, nhưng những nếp nhăn khóe mắt đã che đi mọi biểu cảm, hắn ho khan một tiếng: "Ái khanh, ngươi đây là có ý gì?"

"Sau trận chiến này, Mạc Bắc có thể hưởng mấy năm bình an, tấm hổ phù này xin trả lại cho bệ hạ, thuận tiện cho bệ hạ chỉ huy. Thần mấy năm nay ở trong quân doanh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Thỉnh cầu thứ hai, chính là thỉnh bệ hạ ban cho thần một ít vàng bạc châu báu, để cho thần tiêu dao khoái hoạt mấy năm." Túc Lưu Vân như cũ giơ cao binh phù, giọng dửng dưng mà chế giễu.

"Ha ha ha! Nếu là như thế, Lưu Mẫn." Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cũng thoải mái vui vẻ, hạ lệnh Lưu Mẫn thu hồi binh phù, bản thân tự mình đứng dậy, đi đến bên dưới nâng Túc Lưu Vân lên, chỉ sợ là chính hắn lại không ham vinh hoa phú quý, bất quá trên đời này, có người nào lại không thích gấm nhung lụa ngọc, vinh hoa phú quý chứ? Dũng nghị hầu này đã sinh ra một đứa con trai tốt!

Đến đây vua tôi cùng vui, lời nói lanh lẹ.

Túc Lưu Vân lại chắp tay quỳ lạy: "Thần còn thỉnh bệ hạ, xin bệ hạ tha cho tử tội của thần."

Hoàng đế cả kinh: "Ái khanh, lại sao thế này?"

Túc Lưu Vân đem chuyện Ninh Uyển lặng lẽ đi theo mình lẩn vào trong quân, nữ phẫn nam trang, từ binh lính nhỏ thăng tới phó tướng, bản thân biết mà không báo cáo, lại nói tới việc nàng vì mình mà đỡ thay một mũi tên trí mạng.

Hoàng đế không phải là hạng người xoàng, từ trong lời hắn nói ra, cảm giác nghe được một chút mập mờ, hoài nghi lúc trước đối với hắn đã giảm đi ba phần, nữ hài kia lúc nhỏ hắn ta từng ôm qua, anh khí mười phần, quả nhiên là nhi nữ tướng quân.

"Ồ, Ninh Uyển nàng có công hộ quốc, công và tội ngang nhau." Hoàng đế kéo dài ý cười.

"Thần còn có thỉnh cầu thứ ba, khẩn cầu bệ hạ tứ hôn cho vi thần cùng Ninh Uyển." Túc Lưu Vân lời vàng tiếng ngọc lên tiếng, dứt khoát như chặt đinh chém sắt, sau đó hạ giọng nói: "Không dối gạt bệ hạ, thần cùng nàng ở trong quân doanh đã trở thành phu thê..."

Lần này hoàng đế thường có vẻ chính nhi bát kinh* cũng phải kinh ngạc, trong kinh bao nhiêu danh môn quý nữ mong ngóng gả cho vị này, con trai trưởng Dũng nghị hầu, bao gồm cả con gái nhỏ nhất của mình, Gia Nghi công chúa, nhưng vô luận là con gái nhà ai gả cho Túc Lưu Vân, đều không bằng Ninh Uyển tới dứt khoát! Hôm nay Túc Lưu Vân, lại lập tức vì mình giải quyết ba vấn đề lớn.

*Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.

"Ha ha ha! Túc ái khanh, ngươi thật to gan, trẫm cũng là một người có tình, đã như thế ta liền phê chuẩn cho ngươi!"

"Tạ bệ hạ long ân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro