Trúc mã tướng quân 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về phủ, Túc Lưu Vân bất chấp lễ nghi, chui vào trong xe ngựa Ninh Uyển. Ninh Uyển trong lòng vui mừng, nhưng vẫn dùng tay đẩy hắn ra ngoài: "Mau đi xuống, một đại nam nhân to lớn, chen chúc trong xe ngựa, còn ra bộ dáng gì nữa."

"Đây là xe ngựa của phu nhân ta, có gì không chen được." Túc Lưu Vân không thèm quan tâm nhiều như vậy, bàn tay vòng qua người nàng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực mình, hung hăng hôn một cái, cho đến khi khí tức hai người không thuận mới buông ra, "Ở Ngự Hoa Viên, ta đã sớm muốn làm như vậy."

Nói xong, không đợi Ninh Uyển có phản ứng, hắn lại lần nữa chặn lại miệng nàng, trăn trở mút, bàn tay từ vạt cổ áo mò vào, lúc nặng lúc nhẹ xoa nắm hai luồng thịt mềm.

"A..." Khối thân thể này không thể chịu được khí tức của Túc Lưu Vân, lúc này mềm yếu như nước. Nhưng ít ra nàng còn nhớ được đây là đang trên đường hồi phủ, lỡ đâu còn gặp phải người đi cùng đường thì sao, vội vàng nắm lấy cổ tay còn đang muốn đi xuống, "Túc Lưu Vân!"

Ngay cả họ lẫn tên đều mang ra gọi, đây là cách nàng trước kia hay gọi khi cùng hắn tranh cường háo thắng, lông mày nhướng lên bướng bỉnh, vô cùng quật cường. Nhưng bây giờ trong mắt nàng tràn đầy xuân quang, thổ khí như lan, tự mình hờn dỗi, làm cho tim Túc Lưu Vân cũng phải mềm nhũn, phảng phất như được lau qua mật vậy. Hắn dừng tay, miệng lẩm bẩm nói: "Về sau không cho phép nàng ra ngoài làm náo động như này, mỹ kiều nương của bổn soái sao cho mấy kẻ đăng đồ tử kia nhìn được."

Nói tới đây, trong lòng Ninh Uyển nổi giận không có chỗ phát tiết, ánh mắt liếc xéo hắn: "Chàng còn không biết xấu hổ mà nói sao, là ai nhìn chằm chằm vào bộ ngực trắng nõn của Gia Nghi công chúa kia, hận không được muốn khoét một lỗ trên y phục mỏng manh của nàng?"

Túc Lưu Vân bị nàng nhìn, nửa người đều tê dại, bất động sửng sốt một hồi, không để ý đến ánh mắt xấu hổ của Ninh Uyển, "xì" bật cười một tiếng, Uyển Nhi này là đang ghen sao?

Chờ cười đủ rồi, hắn mới nghiêm mặt nói: "Ta nhìn nàng ta, đó là bởi vì điệu nhảy kia của nàng ta, ta cảm thấy rất quen thuộc, cực kỳ giống một vị cố nhân."

"Ồ?" Ninh Uyển bị hắn câu, nổi lên lòng hiếu kỳ, hắn thế nhưng cũng có cảm giác giống nàng, "Cố nhân gì?"

Túc Lưu Vân vươn hai ngón tay thon dài sờ sờ cằm, tựa hồ như đang cân nhắc lời nói. Hắn từ trước đến giờ luôn là người quang minh lỗi lạc, vị nữ tử trước mắt này là người hắn muốn đi chung cả đời, hắn không muốn giấu giếm điều gì.

"Năm ấy lúc ta mười năm tuổi, chúng ta không phải là cùng đi Cô Quang tự du ngoạn sao? Khi đó nàng cưỡi ngựa đã rất giỏi, hết lần này tới lần khác muốn đua ngựa với ta, ta sợ nàng thua lại khóc nhè, cố ý lắc lư ở phía xa, không nghĩ tới lại cùng nàng tách ra mất."

Ninh Uyển trong lòng che trán, ôi trời, nguyên thân cái đứa nhỏ ngốc này.

"Ta ước chừng cảm thấy nàng không muốn đi chung với ta, cho nên lúc đi tìm nàng cũng chỉ chậm rì rì mà đi. Khi ta đến giữa lưng chừng núi, có một cái đền trống, ta muốn dừng vào nghỉ một chút thì thấy một hồng y nữ tử mang mạng che mặt -- bây giờ nhớ lại hẳn là Gia Nghi công chúa ở bên trong nhảy điệu vũ này...."

Da thịt màu lúa mạch của hắn thậm chí còn không che giấu nổi lên vệt ửng hồng, Ninh Uyển dần dần trợn to hai mắt, cắt ngang lời tự thuật của hắn: "Cho nên, chàng đối với nữ tử kia vừa gặp đã yêu, nàng ta trở thành mối tình đầu của chàng?"

"Cũng... Cũng có thể nói như vậy." Túc Lưu Vân vẫn ôm Ninh Uyển trong lòng, "Nhưng mà nương tử yên tâm, từ nay về sau ta cũng chỉ yêu một người là nàng."

Chỉ cái đầu ngươi ấy! Ninh Uyển trong lòng buồn bực, nàng rốt cuộc cũng nhớ ra, ở trong đền nhảy kia chính là nguyên thân mà! Điệu nhảy này là nương nàng dạy cho, rất ít người biết về nó, công chúa biết về nó thì chắc hẳn là hơn phân nửa vô tình gặp phải công chúa, quấn lấy nàng ta cùng nhảy. Những lời này nàng tạm thời không muốn nói ra, trong lòng vừa tức vừa buồn, vì thế xoay lại thân mình, bộ dáng không muốn để ý tới hắn.

Túc Lưu Vân bá đạo ôm nàng vây trong ngực, dụ dỗ nói: "Ta biết nàng mấy ngày nay bị nhốt trong Hầu phủ, tâm tình cũng không tốt, ngày mai ta mang nàng đi biệt viện cưỡi ngựa được không?"

Cưỡi ngựa... Thời điểm lúc biểu diễn tối nay quả thật có cảm giác mới lạ, với lại cỗ thân thể này cũng thích tự do bay nhảy, lỗ tai Ninh Uyển giật giật.

"Nơi đó, đất trống ước chừng hơn ba mươi dặm, ừm...."

Biệt viện! Hơn ba mươi dặm! Đúng là tên nhà giàu ăn chơi trác táng! Ninh Uyển một bên trong lòng phỉ nhổ, một bên.... gật đầu lia lịa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro