Chương 1: Nhất kiến chung tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

– Nhất Độ Quân Hoa –– Edit & beta: Pianvy Kim –

[Truyện được đăng tải đồng thời trên wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng" và wattpad của Pianvy Kim]

Tông môn đã rất lâu không tìm được một đệ tử ưu tú. Tất cả đều rơi vào khủng hoảng không người nối nghiệp. Những Tiên tông quyền cao chức trọng dù tuổi thọ từ trăm năm đã tăng đến nghìn năm, nhưng chung quy vẫn chỉ có căn cốt phàm nhân. Cho dù hiện tại vẫn còn những nam nữ đệ tử căn cơ thâm hậu, cũng không thể để mặc chuyện này không quan tâm.

Để một người thường nhập đạo, chẳng những tốn thời gian mà xác suất thành công còn thấp. Hơn nữa trong tình hình yêu ma xâm lấn, thiên tai nhân họa, hiện giờ nhân số các đại tông môn ngày càng giảm sút.

Mà hiện tại, tiên tộc nhận ra có vài đứa bé sơ sinh thuộc Ma tộc bất ngờ thừa kế căn cốt từ cha mẹ chúng, ngày càng mạnh mẽ.

Ma tộc luôn cố chấp tham lam, lại thường xuyên giao chiến với Tiên môn. Nếu cứ theo đà này, chỉ sợ không cần phải đợi tới trăm năm, liền có thể áp đảo Tiên môn về thực lực.

Hiểm nguy như con dao ngày ngày kề vào cổ, toàn bộ Tiên môn tràn ngập sự lo âu.

Chín vị chưởng viện Cửu Uyên Tiên Tông, cộng thêm ba mươi sáu trưởng lão tề tựu thương lượng đối sách. Thương lượng đến mất thì giờ, cuối cùng cũng không nghĩ ra được một đối sách nào. Ngươi quản trời quản đất, chẳng lẽ quản được cả người ta sinh con?

Hài nhi ma tộc mạnh mẽ, có trời mới biết tại sao, nếu là vì nam nhân bên đó mạnh hơn chúng ta, thử hỏi có mất mặt không? Có hay ho gì không?

Thiên Cù Tử , chưởng viện Âm Dương Viện, luôn yên lặng lắng nghe. Toàn thân hắn phủ một bộ y phục hoa văn đen tinh mịn, tóc đen nhẹ nhàng rủ xuống đến eo, sau lưng đeo đàn tranh và kiếm, tua kiếm thật dài khẽ phủ lên vai.

Thấy hắn không nói gì, Đạo tông chưởng viện Ngọc Lam Tảo hỏi: "Thiên Cù Tử, ngươi có ý gì không?"

Thiên Cù Tử rũ mắt, thanh âm ôn hòa trầm thấp: "Phái người lẻn vào Thiên Ma Thánh Vực, tìm hiểu tin tức."

Vừa nghe nói xong, Ngọc Lam Tảo liền vỗ vai hắn, hắn nghiêng người né tránh. Ngọc Lam Tảo đã quen nên không thèm để ý, đầy mặt đầy vui sướng nói: "Có đạo lý! Có đạo lý!"

Chẳng nhẽ tám vị trưởng viện, cộng thêm ba mươi sáu vị trưởng lão mà không ai nghĩ ra được cái này? Còn chẳng phải vì đợi hắn mở miệng sao? Lúc này mọi người đều đứng dậy, chỉ kém chưa vỗ tay: "Kế này của Hề chưởng viện hay lắm. Đã vậy, chúc cho người mã đáo thành công!"

Tất cả đều vui vẻ, duy chỉ có sư tôn của Thiên Cù Tử thở dài.

Muốn vào Thiên Ma Thánh Vực chỉ có cách ngụy trang thành Ma tộc.

Thiên Cù Tử chậm rãi rót ma tức vào cơ thể, quá trình thống khổ như vậy nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ gì. Chỉ có mồ hôi từng giọt lăn xuống nhễ nhại, thấm ướt tay áo.

Sư tôn hắn Tái Sương Quy canh giữ bên cạnh thấy vậy thở dài: "Con biết rõ bọn hắn lười nhác, cố tình giả vờ hỏi, đã biết thế còn trả lời làm gì?"

Thiên Cù Tử cố nén tê liệt đau nhức trong huyết mạch, khàn khàn đáp: "Việc này kỳ lạ, né tránh không giải quyết được."

Tái Sương Quy quyết tâm, định giúp hắn đánh một đạo Ma tức cuối cùng vào thân thể nhưng Thiên Cù Tử lại thẳng tay cự quyệt, ngay cả chuyện dịch dung cũng là tự mình làm, không chịu lộ một tia mềm yếu.

Đối với tên đệ tử này, Tái Sương Quy chính là vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Kỳ thật, lấy thiên tư của ông ra mà nói, căn bản không có cửa làm trưởng lão Cửu Uyên Tiên Tông. Nhưng ông vận khí tốt, không ngờ lại thu vào tay một đệ tử thiên tư kinh thế như vậy.

Thiên Cù Tử làm đệ tử ông, thật sự mặt nào cũng tốt. Xuất thân thế gia, lễ nghi chu toàn, cử chỉ khuôn phép, từ khi bái nhập làm môn hạ, chưa từng khiến ông phải hao tâm tổn sức.

Nhưng ông biết, người này nhìn như ôn hòa, nhưng thực ra là trong nhu giấu băng. Có mỉm cười cũng vạn dặm xa cách, chưa bao giờ thổ lộ tâm tình.

Ông còn muốn căn dặn hắn vài câu, lại đột nhiên phát hiện nhiều năm như vậy, toàn là Thiên Cù Tử dặn dò mình. Ông cười khổ nói ngắn gọn: "Sớm ngày trở về."

Thiên Cù Tử đáp: "Sau khi con đi, sư tôn nhớ quản giáo thật chặt việc dạy dỗ đệ tử. Vân Giai yếu trận pháp, Vân Thanh cần tập luyện thêm kiếm đạo..."

Tái Sương Quy thầm nghĩ: "Xem đi, một mực lo lắng cho người khác, mà bản thân ngươi còn đáng lo lắng hơn."

[Thiên Ma Thánh Vực]

Pháp điện bày biện hoa mỹ nhưng cửa nẻo lại đóng chặt. Tia sáng theo khe hở hoa văn điêu khắc chiếu xuống, Húc Họa đưa tay như muốn chạm lấy. Nàng vừa động, khóa sắt đen ở cổ tay liền kêu vài tiếng sột soạt.

Giam nàng bằng loại xiềng xích phong bế linh lực này, Húc Họa giật giật khóe miệng, cái loại "bằng hữu" kia đúng là dụng tâm quá đáng.

Ngoài cửa một tiếng vang, có người tới. Húc Họa không ngẩng đầu, người kia đi đến trước mặt nàng, áo bào đen thêu chỉ tơ vàng phức tạp, mười hai chương văn uy nghiêm, trang trọng.
(*họa tiết họa tiết trang trí, đại diện cho quyền lực thêu trên áo nhà nước)

Hắn gần như ôn nhu vuốt tóc của nàng. Mới vừa rồi kẻ phụ nhân kia tra tấn nàng hung bạo, bây giờ trong phòng toàn là mùi hương hoa quế ngọt ngào, khiến người ta mê say.

Hắn khàn khàn nói: "Húc Họa, ngẩng đầu nhìn ta."

Húc Họa bất động, hắn nâng cầm nàng lên, cưỡng ép nàng nhìn vào hai mắt hắn: "Nàng như vậy khiến ta rất lo lắng."

Nghe giọng hắn quá sức chân thành, Húc Họa phì cười châm chọc: "Thế sao? Những ngày qua kẻ làm nhục ta lại không phải Ma Tôn ngươi ư?"

Mùi hương dày dặc, hắn có chút mê loạn: "Húc Họa, nàng là bạn lữ ta chọn. Ta luyến mộ nàng, sao trong mắt nàng lại là làm nhục?"

"Luyến mộ?" Húc Họa cười một tiếng, trong mắt không còn sự ấm áp hắn mong chờ.

Hắn vuốt ve mặt nàng, Ma Khôi đúng là xinh đẹp từ cốt tủy.

"Ta chỉ muốn dạy dỗ nàng một chút. Ta hy vọng, thân thể nàng chỉ có thể vì ta mà vui vẻ. Nàng tin ta, ta sẽ làm cho nàng từ từ yêu thích."

Hắn dùng những khí cụ và dược thảo đặc biệt, để kích thích dục vọng trong thân thể nàng, khiến cho nàng chìm đắm trong khoái cảm mà khuất phục hắn.

Tinh dịch của hắn lưu lại thật nhiều trong thân thể nàng, lại tuyệt không thể đánh bại được linh hồn nàng.

Hắn muốn mất đi tính nhẫn nại.

Ma tôn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của nàng, môi nàng ấm áp mềm mại, thơm thơm như dòng suối thơm vô tận: "Ta làm sao có thể giết nàng? Ta nói rồi, nàng chính là bạn lữ ta chọn."

"Ta sẽ giết ngươi, Doanh Trì." Thanh âm của nàng trầm thấp mà hữu lực.

Ma Tôn Doanh Trì tựa hồ không quá để tâm, tay của hắn xuyên qua lọn tóc cong cong như tảo của nàng mà nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy ôn nhu. Nơi da thịt bị hắn đụng vào run rẩy, hắn cố gắng giữ mình kiên nhẫn: "Húc Họa, ta chỉ là cần một Ma hậu, cũng hy vọng người đó là nàng. Lúc trước, chúng ta du sơn ngoạn thủy, nấu hoa chưng rượu không phải cũng rất vui vẻ ư? Bây giờ nàng việc gì phải quật cường?"

Húc Họa thân thể mệt mỏi, thanh âm lại rõ ràng: "Ngươi hao tổn tâm cơ tiếp cận ta, chẳng qua cũng chỉ vì Ma Khôi có thể cùng Ma tộc kết hợp sinh hạ hài tử. Tình cảm khi xưa bất quá chỉ là thứ giả tạo trơ trẽn, ngươi còn nhắc tới làm gì?"

Doanh Trì chậm rãi bóp cổ nàng, hơi dùng lực kéo làm cho nàng tựa vào ngực mình: "Nghe tiếng tim ta, Húc Họa. Đừng nghĩ như vậy."

Hắn không biết Húc Họa có nghe hay không. Nàng xem ra đã rất suy yếu, giống như bông hoa trên giấy, gặp một trận mưa nhỏ liền tan rã. Hắn thích sự yếu ớt ôn nhu này của nàng, lại nhìn thấy rõ trong mắt nàng căm hận: "Coi ta như đồ chơi, còn để ý ta nghĩ gì sao?"

Doanh Trì nhẹ nhàng buông nàng ra, nhớ tới ngày xưa ở Họa Thành, nàng dưới mái hiên hứng tuyết, đẹp như tượng tạc. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhìn nhóm phụ nhân trước cửa nói: "Trong vòng ba ngày, nếu lại không có tiến triển gì, toàn bộ các ngươi đều chết."

Lượng thuốc lại tăng lên. Húc Họa chán ghét từ trong xương tủy một trận lại một trận tình triều. Chúng phụ nhân mâu thuẫn mãnh liệt, những ngày này vẫn chưa làm ra được cái gì khả quan.

Có người nhỏ giọng nói: "Khương Di, cô ta hình như không chịu nổi."

Bà phụ nhân đứng đầu trong nhóm ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét. Mặc dù Ma tôn cho thời gian có hạn, nhưng nếu cô ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn, các bà chỉ sợ chết trăm lần cũng không đủ.

Sau một lúc, Khương Di nói: "Còn chịu được, cho cô ta uống thêm một bát máu dâm xà."

Máu rắn nhập thể, Húc Họa đột nhiên nhắm hai mắt lại, thân thể mềm oặt ngã xuống đất. Bọn phụ nhân sợ hãi, Khương Di vội vàng dò xét hơi thở nàng, đột nhiên biến sắc. Chư nữ đại loạn, có người la lớn: "Cô ta chết rồi! Cô ta chết rồi!"

[Truyện được chính chủ đăng tải đồng thời và duy nhất với wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng"]

Có người khác kêu lên: "Báo cho Ma Tôn!"

Khương Di trên mặt vẫn chưa hết sợ hãi, tức giận quát: "Câm miệng! Nhanh đi tìm y tu!"

Bà nhìn về xích sắt trên tay phải Húc Họa, rồi lại đến dây thừng nối từ giữa vòng xích lên tường đang khiến cho Húc Họa chỉ có thể ngồi xổm, không những không thể nằm, mà ngay cả ngồi bình thường cũng chẳng xong. Ban đầu bà chỉ muốn thừa cơ nàng rã rời mệt mỏi mà đánh vào ý chí của nàng, nhưng không ngờ lại quá tay, chỉ sợ là không xong rồi. Bà liền tìm chìa khóa mở xiềng xích trên tay Húc Họa.

Vòng xích màu bạc vẫn còn trên cổ tay, Húc Họa như trước không có linh lực, nhưng đã có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Khương Di đang muốn đỡ nàng nằm, liền bị Húc Họa bất ngờ húc khuỷu tay thật mạnh vào mũi.

Khương Di chỉ thấy đầu óc "ong" một tiếng, máu chảy đầy mặt, lập tức mất đi tri giác.

Hai phụ nhân khác ngẩn ngơ, đang muốn kêu to, thì bị Húc Họa mượn sức nặng từ vòng xích, hai tay tách ra, dùng hết toàn lực nện vào đầu. Hai người lần lượt ngã xuống, trong mắt vẫn không dám tin – uống nhiều máu dâm xà như vậy mà còn có khí lực lớn để đả thương ư?

Húc Họa cố gắng đứng dậy, vòng xích vẫn còn trên tay, cả người không có một chút khí lực nào. Càng thêm đáng sợ chính là máu dâm xà đang chảy xuôi trong huyết mạch nàng, làm sắc mặt nàng ửng đỏ, mồ hôi đổ ra nhễ nhại.

Xương cốt ngứa ngáy khó chịu, làm nàng dâng lên khát vọng muốn ôm hôn.

Húc Họa lảo đảo chạy ra thạch điện, phía trước có một mảnh rừng dâu.

Tộc Ma Khôi sinh ra ở Họa Thành, trời sinh thích hái dâu nuôi tằm. Sau này Doanh Trì cầm tù nàng, cũng tự cho là đúng nhổ một mảnh rừng dâu tới. Húc Họa chạy vội vào, trước hết phải cố nghĩ biện pháp mở xích trên tay chân ra. Nếu không có linh lực, trên người lại có dị hương, dù thế nào cũng sẽ không trốn được.

Nhưng Doanh Trì đã dùng thứ này trói buộc nàng, hiển nhiên đã nắm chắc mất đi linh lực, nàng sẽ không có cách nào trốn thoát.

Nàng chạy sâu vào rừng, sa y mỏng duy nhất trên thân lúc này bị mồ hôi thấm vào, dính sát vào người. Dòng máu dưới da thịt thiêu đốt, hô hấp nàng lộn xộn, cố hết sức bình ổn tâm trạng.

***

Thiên Cù Tử dò xét những hài tử Ma tộc mới sinh, phát hiện tất cả chúng đều có chung một đặc điểm – mẹ của chúng là Ma Khôi.

Bộ tộc Ma Khôi cả đời trú trong Họa Thành, rất hiếm khi cùng chủng tộc khác qua lại.

Ai mà ngờ nổi, bọn họ lại có thể cùng Ma tộc giao hợp sinh hài tử, tiếp nối huyết mạch cho Ma tộc.

Thiên Cù Tử nhíu mày, rất nhanh hiểu được chuyện này đối với Ma Khôi mà nói, chỉ sợ cũng chẳng phải là may mắn gì. Quả nhiên vừa đi một lát đã có thể kiểm chứng được, rất nhiều Ma Khôi đều không tự nguyện, phần lớn là bị cầm tù giam giữ.

Chuyện này Ma tôn Doanh Trì có biết hay không? Hay căn bản chính là do hắn cố tình tiếp tay?

Lấy dã tâm của hắn, một khi đã biết được khả năng sinh con của Ma Khôi, tuyệt đối sẽ không có khả năng để người ta yên ổn. Mà bây giờ, Ma anh lần lượt xuất thế, Doanh Trì có lẽ cũng đang chuẩn bị sinh dục ra hài tử cho mình chăng?

Thực lực Ma tôn phải nói không thể nghi ngờ, nếu hài tử cũng kế thừa căn cốt của hắn, chỉ sợ sẽ lại tăng thêm cho Tiên môn một cường địch.

Mà nói đến tộc Ma Khôi, họ có thể thai nghén ra Ma anh, như vậy nếu cùng người của Tiên môn kết hợp, phải chăng cũng có thể giữ lại tiên cốt ư?

Thiên Cù Tử bụng đầy nghi vấn, Ma tức trong cơ thể hắn chạy loạn khiến hắn khó chịu. Cũng may tu vi hắn thâm hậu, có thể chống cự được. Hắn chui vào Thiên Ma Thánh Điện. Điện này tổng cộng có ba tầng, được bảo vệ bởi vô số trận pháp. Nhưng Âm Dương Viện chính là căn cơ của Cửu Uyên Tiên Tông, đối với các loại phe phái thuật pháp đều có liên quan. Hắn lại là chưởng viện Âm Dương Viện, đối với pháp trận dù chưa thể so sánh với tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng cũng coi như nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hắn dễ dàng xuyên qua bên ngoài pháp trận, vì để cẩn thận nên không vào trong điện xem xét. Ở giữa tầng pháp ngoài điện, vậy mà lại trồng một mảnh rừng dâu. Thiên Cù Tử chau mày, hai phe Huyền - Ma đã giao chiến vô số lần, đều nắm rõ đối phương như lòng bàn tay. Pháp điện này cũng không phải lần đầu hắn chui vào, nhưng từ khi nào lại trồng dâu trong đó?

Doanh Trì cũng không giống như loại người mê trồng dâu đâu.

Thiên Cù Tử tạt qua giữa trận, chóp mũi liền nghe một trận mùi thơm nồng nặc. Là hương hoa quế ngọt ngào, có lẽ ở đây còn có trồng cây quế. Thiên Cù Tử đang đi theo hướng phát ra mùi hương, thì đột nhiên sau đầu cảm thấy một trận gió. Hắn phản ứng cấp tốc, trên lưng vừa rút bảo kiếm ra, liền phát hiện kẻ đánh lén sau lưng mặc dù hành động nhanh như chớp, nhưng khí lực so với hắn tưởng tượng lại không lớn lắm.

Bảo kiếm vừa động liền va chạm vào khóa sắt trên cổ tay người đó, bị dư lực đánh vào, người đó phun ra một ngụm máu, ngã về sau.

Là nữ tử.

Thiên Cù Tử không suy nghĩ tiếp lấy nàng ta, xoay người một cái giúp nàng không ngã. Tóc xanh triền miên xoắn xuýt, mùi thơm ngọt ngào trong nháy mắt tập kích, dù có hàng nghìn trận pháp bảo hộ cũng vô phương chống đỡ.

Thiên Cù Tử chỉ cảm thấy trong lòng toàn là mùi hương nồng nàn. Hắn ôm vai nàng, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm nóng bỏng mà cả đời này hắn chưa từng gặp qua.

Nàng là Ma Khôi, khi nãy hắn đi qua nơi giam giữ Ma Khôi cũng đã nghe qua mùi hương này, có điều không nồng đậm như vậy.

Húc Họa chỉ cảm thấy phế phủ kịch liệt đau nhức, không có linh lực quả nhiên khiến nàng yếu ớt, đối phương chỉ hơi ngăn cản đã đả thương được nàng. Trong miệng nàng tanh ngọt, đôi môi nhiễm sắc đỏ.

Thiên Cù Tử không biết vì sao hắn lại quan tâm con người yếu ớt trước mắt đến thế. Hắn vì nàng mà đưa tay vận chuyển linh lực, trong nháy mắt liền phát hiện một vòng xích khóa trên cổ tay nàng.

Hắn xoay người ôm lấy nàng, Húc Họa cảm giác được khí tức một nam tử xa lạ, thân thể mình lại  kề sát người đó, tay phải nàng cầm chặt vạt áo hắn, trong một thoáng không biết nên đẩy ra hay kéo lại.

Thiên Cù Tử ôm nàng đi mấy bước, đặt nàng dưới tàng cây dâu rồi nâng tay nàng lên. Húc Họa thấy vậy liền lập tức một chân đạp tới.

Thiên Cù Tử lấy đầu gối ngăn chặn chân nàng, thanh âm căng lên: "Là Khốn Long Tỏa, ta có thể mở."

Húc Họa lúc này mới trợn to mắt. Khi lông mi rung động kia tách ra, đôi tròng mắt trong suốt như lưu ly hiển hiện, con ngươi sáng láng, kinh phá mười dặm bích sắc.

Thiên Cù Tử chỉ nhìn thoáng qua đã quên luôn phải mở Khốn Long Tỏa thế nào. Hắn dời ánh mắt ra chỗ khác, không để lại dấu vết hít sâu một cái, gọi thần hồn thần tính lại.

Húc Họa hỏi: "Ma tộc bình thường như ngươi cũng có thể mở khóa của Ma tôn sao?" Thanh âm nàng nhẹ như hơi thở, tựa như phiến lông vũ khẽ quét vào tim. Lúc này nàng dựa trên cây dâu, tay nâng lên không cao. Thiên Cù Tử quỳ một gối xuống bên cạnh nàng, cúi đầu, nhanh chóng phá vỡ Khốn Long Tỏa bao bọc bởi trùng điệp pháp trận. Hắn phải cực lực khống chế mình lắm mới có thể không nhìn nơi khác ngoài hai cổ tay nàng. 

Hắn hỏi: "Cô là ai? Vì sao bị Doanh Trì cầm tù ở đây?" Rõ ràng đã biết mà còn cố hỏi, thực ra chỉ là để che dấu đầu óc đang choáng váng mà thôi.

Sau đó hắn nghe thấy người kia nhẹ đáp: "Húc Họa, ta tên Húc Họa."

Chưởng viện Âm Dương hắn lại phải lôi chút tin tức hữu dụng ra từ cái đầu đáng thương của mình – Ma Khôi trưởng tộc, Húc Họa. Bởi vì không tham dự chiến sự, nhiều năm qua chỉ nghe tên.

Hắn giải khai Khốn Long Tỏa mất thời gian gấp năm lần so với bình thường. Mà trong nháy mắt Khốn Long Tỏa mở ra, nàng như giao long phá băng nổi dậy. Linh lực trở về chảy cuồn cuộn trong huyết mạch. Thiên Cù Tử bước ra sau mấy bước, loại mùi hương ngọt ngào kia lại như muốn dìm hắn chết đuối trong đó.

"Khoác ngoại bào cho ta." Nàng chỉ vào áo bào trên người hắn.

Hắn không chút do dự cởi áo đưa cho nàng. Thình lình trong ngực hắn lộ ra ánh ngọc, liền bị ngón tay Húc Họa quét lấy.

Thiên Cù Tử vươn tay muốn lấy lại, bị chạm trúng đầu ngón tay của nàng thì như phải lửa, trong nháy mắt lùi về.

Húc Họa cầm khối ngọc nhìn một chút, là Âm Dương Song Ngư của Cửu Uyên Tiên Tông điện Âm Dương. Người của Cửu Uyên Tiên Tông ư?

Húc Họa phủ ngoại bào của hắn lên người, cười khẽ: "Gian tế nha."

Thiên Cù Tử muốn nói lại thôi. Hắn mang theo mình tín vật đại đệ tử Hề Vân Giai bởi, chui vào Thiên Ma Thánh Vực thực sự rất nguy hiểm. Nếu như xui xẻo bị bắt, tên Doanh Trì kia cũng không phải loại người sẽ nương tay. Thân phận đại đệ tử chưởng viện Âm Dương này, vừa để giúp hắn không đến nỗi bị giết chết, mà Doanh Trì cũng không đòi tiền chuộc quá cao.

Có giá trị nhất định, nhưng không phải giá trị lớn nhất. Đúng là thân phận thích hợp.

Húc Họa nhìn thoáng qua mặt sau ngọc bội, quả nhiên có khắc một chữ "Giai" rõ ràng.

Âm Dương Viện chưởng đại đệ tử, Hề Vân Giai.

Nàng ném ngọc bội lại cho hắn, Thiên Cù Tử đưa tay tiếp được. Cho đến trước mắt, thực lực mà Thiên Cù Tử biểu hiện cũng khá tương xứng với Hề Vân Giai – hắn giải Khốn Long Tỏa mất gấp năm lần thời gian.

Húc Họa làm sao có thể nghĩ tới, thực ra còn có thể vì Hề chưởng viện thấy sắc nên mờ mắt chứ?

Trong tay nàng quang mang lóe lên, lộ ra pháp bảo Liên Đăng truyền từ thế này sang thế hệ khác. Thiên Cù Tử ánh mắt hơi dừng lại trên Liên Đăng, hỏi: "Một mình cô ra ngoài ra ngoài được không?"

Húc Họa xoa nhẹ cổ tay trắng, trên mặt nhợt nhạt mỉm cười: "Đủ. Đa tạ."

Âm thanh giống như châu ngọc rơi xuống đất, Thiên Cù Tử trong lòng rung động.

Nàng tiện tay từ trong khư đỉnh lấy ra một vật, ném cho Thiên Cù Tử: "Ân cứu mạng, sau này báo đáp."

Thiên Cù Tử tiếp nhận, phát hiện ra là một khối hổ phách. Hổ phách trong suốt, bên trong có một mảnh lá dâu xanh như phỉ thúy đang yên tĩnh ngủ say. Hắn vừa chậm chạp đưa vào tay áo, đã thấy Húc Họa đạp lên cây dâu mà đi. Áo bào đen theo khinh công rung động, lộ ra áo trắng mỏng bên trong. Một thân nàng trắng đến chói mắt, đen càng nồng đậm, tóc xanh như suối, bày ra sau lưng.

Trận pháp trong thạch điện không ngăn được nàng, bộ pháp thong dong, tùy theo trận tức mà đi, cử chỉ hiên ngang, nâng mày liếc mắt, liền muốn chiếm hết phong lưu.

Hắn vậy mà quên không hỏi nàng, Ma Khôi cùng người trong Huyền môn kết hợp thì có phải căn cốt hài tử sẽ giống như cha mẹ hay không. Hắn vuốt ve hổ phách trong tay áo, cái gì gọi là thất hồn lạc phách, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

[Truyện được chính chủ đăng tải đồng thời và duy nhất với wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng"]

Thiên Cù Tử sau khi trở lại Âm Dương Viện thì bắt đầu thanh tẩy Ma tức trên người. Phạt cốt tẩy tủy khó tránh thống khổ, nhưng hắn lại thất thần.

Ba vị chưởng viện Đạo tu Ngọc Lam Tảo, Đạo tu Mộc Cuồng Dương, Phật tu Bất Động Bồ Đề cách  bức bình phong đứng đợi. Thiên Cù Tử ngoài nóng trong lạnh, bạn thân thiết không nhiều, cũng chỉ có ba người này da mặt dày là thường xuyên đến thăm hắn.

Mộc Cuồng Dương thân mang võ bào màu lam dính bụi, tay vung đao Càn Khôn Nhật Nguyệt dài khoảng sáu thước không kiên nhẫn la lên: "Thiên Cù Tử ngươi xong chưa vậy? Làm không được ta tới giúp ngươi."

Thiên Cù Tử lúc này đang trần truồng nằm trong bồn tắm, máu tươi chảy ra theo lỗ chân lông khiến nước nhuộm một màu hồng. Sợ Mộc Cuồng Dương thật sự xông vào, hắn nỗ lực nói: "Mộc chưởng viện chờ chút."

Ngọc Lam Tảo thật bất đắc dĩ: "Mộc Cuồng Dương ngươi có thể giống nữ nhân một chút được không, hắn hiện tại đang tắm rửa, ngươi đi vào hỗ trợ cái gì?"

Mộc Cuồng Dương dừng lại trường đao, mặt đất rung chuyển: "Càng lúc càng lâu, không nhìn thấy ta muốn cứng rồi hả?"

"..." 

Ngọc Lam Tảo cùng Bất Động Bồ Đề liền cấp tốc cách xa nàng. 

Mộc Cuồng Dương nhìn hai người một chút, hỏi: "Làm gì vậy, ta nói là đầu gối! Đệ tử Âm Dương Viện đúng là một chút quy củ cũng không biết! Chúng ta đứng đây cả buổi, một cái ghế để ngồi cũng chẳng có."

Bất Động Bồ Đề nhịn không được đáp: "Mộc chưởng viện, chúng ta đang ở trong phòng tắm của Thiên Cù Tử a." Làm gì có ai trong phòng tắm mà bày mấy cái ghế để uống trà đâu.

Mộc Cuồng Dương cả giận kêu lên: "Chúng ta rõ ràng đang ở trong phòng tắm của hắn, vậy mà lại không được nhìn hắn tắm rửa. Còn có thiên lý gì không?"

"..." Ngọc Lam Tảo có chút đau răng, "Mộc chưởng viện, đừng quên chúng ta ra đây là để hộ pháp cho hắn đó."

Bất Động Bồ Đề niệm Phật châu: "Mộc chưởng viện an tâm chớ vội. Để bần tăng tụng một bài giúp chưởng viện thanh tâm." Dứt lời, y liền niệm một đoạn Độ Vong kinh.

Ngọc Lam Tảo bất lực: "Ngươi muốn siêu độ Thiên Cù Tử hả?"

Tái Sương Quy không thể nhịn nổi nữa, cầm khăn tắm đem ba người đuổi ra ngoài. Gột sạch Ma tức mặc dù thống khổ nguy hiểm, nhưng chỉ cần cái đám ba người này không đến để hộ pháp cho Thiên Cù Tử, hắn liền con mẹ nó có nhiều thêm hi vọng sống.

[Truyện được chính chủ đăng tải đồng thời và duy nhất với wordpress "Trúc Hiên Thanh Băng"]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro