Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ rời khỏi công viên giải trí, trở về võ đường nhà Sano.

Manjiro không ngại có thêm một cái đuôi bên người, thanh niên tóc đen cũng tự nhiên đi theo hắn về nhà, bầu không khí nói chung rất hài hoà.

Shinichiro trở về cửa hàng xe, ông nội đi ngủ từ sớm, Manjiro giống như thường ngày, giúp Takemi rửa mặt, dỗ nàng lên giường.

Không ngờ Takemi đã ngủ đủ giấc trên đường, giờ phút này tinh thần hăng hái gấp trăm lần, ở trên giường lăn tới lăn lui, cưỡi đầu con gấu bông Manjiro vất vả cõng về, vừa kéo tai, vừa bên trái đánh một quyền, bên phải câu một quyền, chính là không chịu ngoan ngoãn nằm xuống.

Manjiro xắn tay áo muốn đánh vào mông nàng, tiểu cô nương liền ngoan ngoãn ngửa mặt lên, chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu nói: "Cậu nhỏ, con muốn nghe kể chuyện."

Manjiro nhăn mặt: "Còn muốn nghe?"

Mikey vô địch đối đầu với tiểu quỷ khó tính, cũng vô kế khả thi*.

*Vô kế khả thi: bất lực, không còn chiến lược nào để thử

"Ngày ngày đều muốn nghe kể chuyện, còn muốn mỗi lần đều phải nghe chuyện mới, cậu kiếm đâu ra nhiều chuyện như vậy kể cho con nghe."

Takemi nện vào đầu gấu bông tội nghiệp như giã gạo, hét lên: "Con không quan tâm! Con muốn nghe kể chuyện, nếu không con sẽ không ngủ!"

Thanh niên tóc đen giống như một bà mẹ nội trợ hiền lành đến giải cứu, cười khanh khách nói: "Takemi, vậy thì anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."

"Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nghèo có đôi vợ chồng già sống với nhau, một hôm, bọn họ nhìn thấy trong nhà có một con chuột nhỏ vừa đói vừa lạnh, hết sức đáng thương, liền đem một chút cơm còn dư lại trong nhà cho nó. Đàn chuột nhỏ có một bữa ăn thịnh soạn nên đã cùng nhau giúp đôi vợ chồng đan những chiếc nón từ rơm rạ, để cho ông lão ra ngoài rao bán. Đáng tiếc hôm ấy tuyết rơi dày đặc, ông lão không bán được một chiếc nón nào, trên đường trở về nhà, ông nhìn thấy có những pho tượng đá của Bồ Tát Địa Tạng bên ven đường, phơi đầu trong gió tuyết, liền đem những chiếc nón rơm đội lên đầu Bồ Tát và nặn những quả bóng tuyết dâng lên. Sau khi trở về nhà, hai vợ chồng đói bụng chìm vào giấc ngủ, vào ban đêm, bất ngờ có rất nhiều đồ tết xuất hiện trước cửa, bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ đan xen, hoá ra là..."

"Là Bồ Tát Địa Tạng đưa tới." Takemi không khách khí cắt đứt cậu: "Tốt bụng có hảo báo. Takemi đã học lớp mẫu giáo ban hai, không phải con nít mới vào nữa, câu chuyện này đã sớm nghe một trăm lần."

Thanh niên tóc đen ngượng ngùng cười.

Manjiro làm biểu tình "cậu xem đi tiểu quỷ này thật khó đối phó".

Thanh niên tóc đen vắt óc nói: "Vậy, vậy thì đổi một câu chuyện khác nhé, 《 Đêm của củ cải muối 》. Mùa đông sắp đến rồi, Takemi xách một cái giỏ chứa đầy củ cải, trên đường đi về nhà, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạ lùng: "Có thể cho ta một cây củ cải không?", Takemi cúi đầu nhìn, thì ra là một con heo rừng mập mạp, có miệng nhọn hoắt. Nguyên lai tối hôm nay là bữa tiệc củ cải của heo rừng, tất cả heo rừng trên núi sẽ tụ chung một chỗ, đốt một nồi củ cải muối lớn, thổi hơi nóng, vừa ăn vừa trò chuyện."

"Takemi là một cô bé tốt bụng và hào phóng nên đã đưa cho heo rừng một cây củ cải to nhất và ngon nhất, để cảm ơn heo rừng đã mời nàng đến tham gia bữa tiệc tối nay. Nhà của heo rừng ở trên rìa núi, xuyên qua một mảnh rừng trúc, bên trong có một con đường nhỏ phủ đầy lá rụng. Takemi ngồi cùng heo rừng, bắt đầu bữa tiệc đêm. Củ cải nóng hầm hập đang cháy trong nồi, nghi ngút bốc lên hơi nước trắng đục. Heo rừng nói: "Trong bữa tiệc đêm củ cải, thứ quan trọng nhất chính là hơi nóng." "

Takemi ngồi nghe rất nghiêm túc, giơ tay đặt câu hỏi: "Tại sao lại là hơi nóng?"

Thanh niên tóc đen mỉm cười: "Bởi vì củ cải muối của heo rừng không phải là củ cải muối bình thường. Chỉ cần nhìn chằm chằm vào hơi nóng, trái tim em cũng sẽ trở nên ấm áp, mọi nỗi buồn phiền muộn đều sẽ quên đi."

"Một con heo rừng nói: "Năm ngoái vợ ta chết, ta vô cùng thương tâm, sau đó nhóm bạn tới đốt một nồi củ cải muối lớn. Trong hơi nóng, ta thấy một con chim lớn màu trắng, dang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng bay, nói với ta rằng, đừng bi thương nữa, hãy ăn nhiều hơn, buổi tối ngủ ngon nhé. Thì ra con chim kia chính là linh hồn của vợ ta! Biết, biết, ta nói với chim trắng. Từ nay về sau, ta sẽ vui vẻ, ăn thật nhiều cơm, buổi tối ngủ thật ngon, sống tốt mỗi ngày." "

"Một con heo rừng khác nói: "Thấy những bông hoa màu trắng kia không?" "

"Takemi nhìn vào hơi nóng trong nồi, thấy một đóa hoa bách hợp xinh đẹp thuần khiết. Nhìn chằm chằm, sẽ còn nghe được tiếng nước chảy trong thung lũng, nghe được tiếng kêu của chim bồ câu, thậm chí sẽ còn ngửi ra hương hoa bách hợp. Heo rừng nói: "Thấy hoa bách hợp là nhớ đến rễ cây bách hợp, ăn ngon vô cùng. Đáng tiếc nó là loài hoa nở trên vách núi, rất nguy hiểm, không hái được, không thể làm gì khác hơn là tưởng tượng một chút, ôi thèm quá đi mất!" "

Takemi cười khanh khách: "Heo rừng tham ăn! Làm sao ngay cả hoa trên vách đá cũng thèm ăn, nếu như té xuống, sẽ gãy xương giống ba vậy."

Manjiro ôm cằm, cùng nàng đối nghịch lại: "Càng xinh đẹp nguy hiểm thì càng rất hấp dẫn. Điểm này tiểu quỷ con chưa hiểu được đâu."

Takemi không phục trừng hắn, nhưng là sợ Manjiro lợi dụng uy quyền, không dám bép xép nữa, chỉ có thể hướng gấu bông trắng đánh một quyền.

Thanh niên tóc đen xoa mặt con gấu bông đáng thương, lông nhung trên mặt bị tiểu cô nương đánh cho xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu nhẹ nhàng vuốt phẳng những sợi lông, tiếp tục nói: "Sau đó họ nhìn thấy những đám mây mùa hè trên vách đá hoa bách hợp. Heo rừng cảm thán, nếu như có thể lơ lửng trên không trung như những đám mây nhẹ nhàng kia thì tốt."

Lần này Takemi rất có đồng cảm, nói: "Takemi cũng muốn giống như mây bay trên bầu trời! Như vậy Takemi sẽ là người cao nhất trong nhà, so với cậu Shin còn cao hơn, so với cha còn cao hơn, cậu nhỏ và cậu Izana có nhảy cỡn lên cũng không đánh tới mông Takemi!"

"..."

Manjiro xắn tay áo lên.

Thanh niên tóc đen vội vàng ngăn hắn lại, đổ mồ hôi nói tiếp: "Một con heo rừng khác kể, vào buổi tối, khi đi dưới ánh trăng phủ khắp cánh đồng, sau lưng sẽ có một đàn bướm trắng đi theo, giống như những đóa hoa nở rộ, trong hơi nóng, con bướm sẽ còn cười, phát ra âm thanh của chuông nhỏ, rất nhiều chuông nhỏ cùng phát ra tiếng đinh linh đinh linh."

"Heo rừng nói, cái thanh âm kia quá đẹp, nó nhắm mắt lại, những người khác cũng học theo nó nhắm mắt, hình như thật sự nghe được tiếng bướm cười trong hơi nóng. Đinh linh, đinh linh, đinh linh... Thanh âm có chút giống như những quả cầu thủy tinh nhỏ đụng vào nhau phát ra, lại có điểm giống như những mảnh sao băng rơi xuống, mọi người nhao nhao nói, thật dễ nghe."

Sự chú ý của Takemi quả nhiên nhanh chóng chuyển hướng, thán phục không thôi: "Oa, hoá ra bươm bướm sẽ phát ra âm thanh của chuông nhỏ! Nhưng lần trước cậu Izana trở lại, mang về cho mẹ rất nhiều bươm bướm, tại sao chúng không phát ra âm thanh nào chứ?"

Manjiro suy nghĩ một lúc, không chút do dự đào một cái hố cho anh trai mình.

"Đó là bởi vì loại bướm hắn mang về không được. Lần sau hắn gọi điện đến, Takemi phải dặn dò hắn thật cẩn thận, để cho hắn mang về những con bướm biết cười, phát ra âm thanh của chuông nhỏ. Nếu không mang thì không cho vào nhà, để hắn ngủ đầu đường xó chợ, sống như người vô gia cư."

Takemi phấn chấn gật đầu: "Được!"

Đào hố thành công. Bị tiểu ma nữ này nhớ đến, lần sau Izana về nước sẽ nếm mùi đau khổ. Manjiro rất hài lòng sờ đầu nàng.

Không có cách nào, dựa vào cái gì mà tên kia lại không bị chuyện nhà cửa hành hạ, ở Philippines sung sướng tiêu dao tự tại? Hắn ngày thường bị dày vò khổ sở như vậy, Izana cũng phải hứng chịu một chút mới được.

Thanh niên tóc đen nói: "Lúc này trời có chút lạnh, gió thổi vào nhà heo rừng. Heo rừng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy một mảnh trắng bạc, "Hoá ra là trận tuyết đầu năm!", những ngọn núi phủ tuyết trong bóng tối, yên tĩnh và tráng lệ. Takemi tạm biệt heo rừng, vui vẻ trở về nhà, nằm trên giường, tiến vào một giấc mộng ngọt ngào..."

Đáng tiếc Takemi trong thực tế không có một chút ý niệm đi vào mộng đẹp nào, đôi mắt sáng lấp lánh, kéo Manjiro, so với heo rừng thèm ăn rễ cây bách hợp còn rõ ràng ý đồ hơn, lầu bầu nói: "Cậu nhỏ, con muốn ăn củ cải muối!"

Manjiro dở khóc dở cười: "Đã muộn rồi, cậu lấy đâu ra củ cải muối cho con ăn, đừng lộn xộn nữa, mau đi ngủ đi! Con có biết ông nội con đã sớm ngủ từ lâu rồi không? Làm sao không học tập một chút đi?"

"Con không muốn! Con muốn ăn củ cải muối!"

Có lẽ là do huyết thống nhà Sano quá mức phi thường, Takemi so với những người bạn nhỏ khác tinh thần vô cùng mạnh mẽ, bát nháo nửa ngày, bất chấp những biện pháp vừa đấm vừa xoa của Manjiro, nàng vẫn chưa chịu ngủ, ầm ĩ la hét hoặc là nghe kể chuyện, hoặc là ăn củ cải muối.

Giằng co hồi lâu, mắt thấy Manjiro đã hoàn toàn bất lực, thanh niên tóc đen bất đắc dĩ nói: "Vậy anh sẽ kể một câu chuyện cuối cùng. Sau khi nghe xong, Takemi phải ngoan ngoãn lên giường ngủ được không?"

Takemi ôm gấu bông, ngoan ngoãn gật đầu.

Thanh niên tóc đen mỉm cười, bắt đầu kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một cây măng nhỏ, sinh trưởng ở một mảnh rừng rậm tươi tốt. Trong rừng có rất nhiều động vật nhỏ, có sóc, có nhím, có tê tê, nhưng lại không có một cây măng thứ hai, cho nên măng nhỏ luôn luôn ở một mình. Sau đó, nó gặp một chú chim. Chú chim ấy mỗi ngày đều sẽ hát cho măng nhỏ nghe, măng nhỏ thích vô cùng, mỗi ngày đều nghe đến say mê..."

"Ngày qua ngày, măng nhỏ mọc thành một cây tre thật cao, chú chim ấy cũng đã biến thành đại bàng mạnh mẽ, không còn ca hát nữa, bay càng lúc càng xa. Rất lâu sau, đại bàng bay trở về mảnh rừng cũ, phát hiện cây tre đã không còn ở đó nữa. Nó hỏi thăm khắp nơi, mới biết cây tre đã bị một tiều phu chặt xuống, mang về nhà làm củi. Đại bàng bay đến nhà tiều phu tìm cây tre, con gái của tiều phu đang ở nhà, nàng nói, củi tre đã cháy hết rồi, nhưng diêm đốt vẫn còn sáng trong ngọn đèn dầu."

"Đại bàng im lặng, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cuối cùng đang bập bùng trong ngọn đèn dầu, sau đó cất lên lời ca của năm trước."

"Ngọn lửa đung đưa nhẹ nhàng, tựa hồ như đang rất cao hứng. Giống như nó vẫn còn là một cây măng nhỏ, mà đại bàng cũng chỉ là một chú chim..."

So với câu chuyện trước, câu chuyện này không tính là quen thuộc với đại chúng, cũng không gọi là sôi nổi hay vui nhộn, chốc lát sau, liền vang lên tiếng hít thở đều đều của Takemi.

"Takemi ngủ rồi à?"

Thanh niên tóc đen và Manjiro đối mắt nhìn nhau, người sau làm một động tác "suỵt", kéo cậu ra khỏi phòng.

"Không ngờ cậu còn biết kể chuyện cho con nít."

Thanh niên tóc đen ngượng ngùng nói: "Trước kia tôi từng là nhân viên bán đĩa DVD, cho nên xem qua không ít phim truyện cổ tích."

Manjiro nắm chặt tay cậu: "Đi theo tôi."

Mắt thấy thanh niên tóc đen không có ý định né tránh, ngoan ngoãn theo sát hắn, Manjiro hơi buông lỏng tay ra: "Nghe Shinichiro nói là ban ngày anh ta dẫn cậu vào, bất quá cậu phải biết, phong cảnh ở đây lúc ban ngày, hoàn toàn kém hơn thời điểm ban đêm."

"... Ban đêm?"

"Đúng, nhất là tối nay, lúc ánh trăng rất đẹp."

Bọn họ đi xuyên qua một dãy hành lang, sân lớn rộng mở, cảnh tượng bây giờ quả thật so với ban ngày rất khác biệt. Rêu xanh và màn đêm cơ hồ hòa làm một, ánh trăng trong sáng không tỳ vết, núi giả khô khốc lạnh lẽo, thác nước đã cạn, lộ ra đống đá trùng điệp, sạch sẽ không dính bụi trần, toát ra một loại sâu sắc khó có thể dùng lời diễn tả.

Thanh niên tóc đen nín thở, một lúc lâu sau mới tìm về năng lực nói chuyện, kinh ngạc nói: "Đẹp quá..."

Manjiro hài lòng cười: "Khi trước ở trên đu quay, lúc pháo hoa kết thúc, tôi nghĩ nhất định phải cho cậu thấy cảnh tượng này."

"Bà nội chúng tôi là con gái của một gia đình chùa, từ thuở nhỏ đã tu thiện niệm phật, rất ngưỡng mộ lý thuyết của Đạo Nguyên Hi Huyền. Sân trong nhà là bắt chước theo phong cách của chùa Saihō-ji, xếp đá, phân cát, trồng rêu, dời cây, đều là một tay bà làm. Bà ấy thường thường thích dẫn câu nói, "Cảnh đẹp không thể nói là xấu, cũng khó nói là tốt. Núi sông không có được mất, được mất ở lòng người." "

Khô sơn khô thủy, thạch khả dĩ thị sơn, sa khả dĩ thị hải*.

*Núi khô nước khô, đá có thể là núi, cát có thể là biển

"Bà luôn thích nhắc tới, "Vạn vật vạn tương bản tâm sinh, vạn niệm hóa thành vạn vật hình. Một niệm hoa nở một niệm rơi, hết thảy đều do lòng ngươi định*..." "

*Nôm na là mọi sự vật và hình dạng của chúng đều bắt nguồn từ trái tim, mọi suy nghĩ đều được chuyển hoá thành hình dạng, suy nghĩ của con người quyết định kết quả, cũng giống như hoa nở và tàn, hy vọng hoặc mất mát

Không sơn vô nhân, thủy lưu hoa khai*.

Tâm ngoại vô pháp, mãn mục thanh sơn*.

*Núi trống không người, nước chảy hoa nở; Lòng bất lực, trong mắt là núi xanh

Manjiro chỉ về một hướng, nói: "Cái ao trống đằng kia, thật ra là bắt chước "Một giọt Tào nguyên", ám chỉ nguồn gốc của vạn vật, hết thảy những vật hữu hình đều có căn nguyên. Cậu nhìn hòn đá kia, có phải hơi giống mặt bên của tượng phật không? Bà nội tôi luôn coi đó là một bức tượng phật bằng đá, hồi nhỏ, mọi khi tôi, Izana và Shinichiro phạm sai lầm, đều sẽ bị bà phạt quỳ ở chỗ này, tôi còn nhớ bà và ông nội sẽ nghiêm khắc dạy dỗ chúng ta, trước phải nghiêng vai phải như vậy, đầu gối bên phải quỳ xuống đất, chắp tay hành lễ như Tì-kheo, nói ra tội lỗi mình đã phạm, đây mới thực sự là cách sám hối chân thành..."

Thanh niên tóc đen vừa nghe hắn nói, vừa hướng phía chân tượng phật, thử kéo áo trên bả vai phải xuống.

Manjiro có chút buồn cười: "Bộ cậu là Phật tử sao? Làm sao đột nhiên như vậy?"

Thanh niên tóc đen cười khúc khích: "Không phải vậy, nhưng tôi..."

Manjiro đoán: "Cậu muốn thử sám hối? Cậu đã làm chuyện gì cần phải sám hối sao?"

Thanh niên tóc đen gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu, nói: "Rất nhiều. Nhưng may mắn là, tôi đã không còn gì phải hối hận nữa."

Manjiro hỏi: "Tiếp theo cậu định đi đâu? Ở nhà bạn bè người thân, hay là đã tìm được khách sạn rồi?"

Thanh niên tóc đen gãi đầu, vẻ mặt hơi xấu hổ, ấp úng nói: "Cũng, đều không phải. Thật ra thì... Bây giờ trên người tôi không có điện thoại di động hay ví tiền, cũng không có thẻ bảo hiểm và bằng lái luôn..."

Manjiro sửng sốt: "Cậu gặp ăn trộm?"

Thanh niên tóc đen càng xấu hổ hơn: "Coi là, coi là vậy đi."

Manjiro vừa sốc vừa giận: "Cậu làm sao không nói sớm! Mất từ lúc nào? Ở công viên? Hay là ở trong võ đường? Đừng lo, không phải sợ, tôi giúp cậu đi tìm."

Thấy dáng vẻ phải lập tức tông cửa xông ra của Manjiro, thanh niên tóc đen vội vàng nắm cánh tay hắn: "Không không không cần! Tôi, tôi cũng không phải bởi vì nguyên nhân này..."

"Cậu không tin tôi? Cậu cảm thấy tôi không tìm được sao?" Manjiro cau mày, trở tay nắm lại cổ tay thanh niên tóc đen: "Nếu như cậu không tin vào năng lực của tôi, tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát báo án, chạy xe đến cũng chỉ mất chừng mười phút, chúng ta đóng thuế không phải là vô ích, nhất định phải bắt được tên ăn trộm chết tiệt đấy."

Thanh niên tóc đen hoảng sợ, cố gắng rút tay ra khỏi tay Manjiro nhưng lại càng bị nắm chặt hơn, khiến việc cử động trở nên khó khăn: "Mikey! Thật sự không cần! Tôi, ở thời điểm này, không, tôi, tôi ở chỗ này vốn là..."

"Chẳng lẽ cậu..."

Manjiro nhìn bộ dạng của thanh niên tóc đen, thật sự là khả nghi trùng trùng, trong đầu không khỏi nảy sinh một khả năng không ổn nào đó.

"... Là tội phạm bị truy nã?"

Thanh niên tóc đen nghẹn họng: "Hả?"

Manjiro không được tự nhiên nghiêng đầu: "Quên đi, cậu cũng không có cái lá gan đó."

"..."

Thanh niên tóc đen đỏ mặt nhìn hắn, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Tóm lại, Mikey, không, không cần báo cảnh sát. Tôi tự có biện pháp."

Con ngươi xanh thẳm nhìn Manjiro, có ánh trăng trong suốt cùng mây trắng mềm mại rơi xuống.

Hắn chợt nhớ tới loài hoa trên vách đá trong truyện cổ tích.

Biết rõ không nên, nhưng vẫn không cách nào dời đi tầm mắt.

Manjiro dễ dàng bị ánh mắt như vậy làm cho mềm lòng, chỉ có thể bất lực thở dài.

"Cậu thật sự là người sống ở thời đại này sao? Đều đã đánh mất cả ví tiền lẫn điện thoại, cũng không nóng nảy đi tìm..."

Thấy hắn buông tay ra, cũng không có ý định báo cảnh sát nữa, thanh niên tóc đen mới thở phào nhẹ nhõm.

Manjiro cử động lòng bàn tay, hơi ấm còn sót lại của đối phương vẫn đọng lại trên da, nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của cậu, trong lòng hắn khẽ động, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh, hỏi: "Nghe Shinichiro nói, cậu là vì muốn gặp tôi mới ngàn dặm xa xôi đến Tokyo?" Hắn dừng lại một chút, thanh âm đè rất thấp, thấp thỏm một loại cảm giác lo âu chính mình cũng không biết: "... Cậu mất nhiều thời gian như vậy, lại mất đi nhiều vật quan trọng như vậy. Rốt cuộc gặp được tôi, cậu sẽ hối hận sao?"

Thanh niên tóc đen không chút do dự lắc đầu.

Đôi tai gấu mèo nâu đỏ chưa được tháo xuống lắc ra tàn ảnh màu đỏ.

"Không, tôi vĩnh viễn không hối hận."

Manjiro cảm thấy lỗ tai có chút nóng, siết chặt nắm tay, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Thôi, vừa hay, nếu cậu đã thích tôi như vậy, tôi sẽ cho cậu, một chút phúc lợi đặc biệt của fan đi. Cậu muốn cái gì, tôi cũng cho cậu..."

Hắn lạ thường trịnh trọng bổ sung thêm một câu: "Cái gì cũng đều được."

Thanh niên tóc đen suy nghĩ một hồi lâu, lấy hết can đảm hỏi: "Chúng ta có thể cùng nhau đi ăn taiyaki không?"

"Taiyaki? Chỉ là taiyaki thôi?"

Lời vừa thốt ra, Manjiro mới ý thức được sự thất vọng của mình vô tình bộc lộ ra lời nói, hắn hoảng hốt chữa cháy, không ngừng lải nhải giới thiệu: "Taiyaki ấy à, taiyaki quả thật là thứ tốt, bàn tới phẩm định taiyaki, toàn bộ Tokyo này tôi nói thứ hai, không người nào dám nói thứ nhất. Tôi sẽ đưa cậu đến một cửa tiệm cũ, đầu bếp ở đó đã làm được mấy thập niên rồi, nguyên liệu dùng đặc biệt chắc chắn, nhân đậu đỏ vừa thơm vừa ngọt, vỏ ngoài giòn trong nhân mềm, ngon cực kỳ, trước đây còn có một đoàn phim cố ý tìm đến làm tài liệu tham khảo..."

Bọn họ rời khỏi võ đường nhà Sano, Manjiro yêu cầu thanh niên tóc đen đứng đợi ở cửa, bản thân vội vã chạy đi. Không lâu sau, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu vào cửa.

Manjiro vẫy tay với cậu: "Đi lên."

"... Đây là..."

"Đây là "babu", động cơ CB250T, anh trai tôi đã lắp ráp chiếc xe này. Tu tu bổ bổ chạy nó mười mấy năm, động cơ vẫn mạnh mẽ như thường, làm sao, cậu không tin à?"

"Không, tôi, tôi dĩ nhiên tin rồi..."

Manjiro ném mũ bảo hiểm cho cậu: "Nhanh một chút."

Thanh niên tóc đen ngồi lên phía sau hắn, có chút ngượng ngùng, tựa hồ đứng ngồi không yên.

Manjiro không quay lại, nói: "Chú ý an toàn, ôm chặt nhé."

Thanh niên tóc đen níu chặt đệm xe: "Ừ."

Manjiro nghiêng đầu qua, nhướng mày bất mãn: "Cậu ôm chỗ nào đấy? Ôm vào eo tôi."

Thanh niên tóc đen nuốt nước bọt, hai tay có chút do dự ôm lấy hắn.

"Ôm chặt một chút."

"Được, rồi."

Từ thắt lưng truyền tới nhiệt độ ấm áp.

Manjiro khẽ mỉm cười, dậm chân ga, chiếc mô tô lao vào trong màn đêm như một ngôi sao băng.

   

Đêm khuya yên tĩnh, bốn phương không người, chính là thời điểm tốt nhất để chạy xe. Chiếc mô tô phóng nhanh trên con đường vắng, động cơ gầm rú cuồng nhiệt. Thanh niên tóc đen một mặt lẩm bẩm rằng đây là quấy rối tiếng ồn, mặt khác không nhịn được mỉm cười vui vẻ.

Ước chừng hai mươi phút sau, bọn họ đã tới cửa tiệm Manjiro nói kia.

Ở cửa lối vào tiệm treo tấm bảng hiệu chữ viết tay mực đen nền vàng, còn kèm theo một cuộn phim, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền hậu, mái tóc hoa râm đang nghiêm túc nấu đậu, hơi nước trắng xoá từ trong nồi lượn lờ bay lên tựa như sương mù. Phía dưới cuộn phim là hàng chữ viết tay tinh tế: "Khi nấu đậu đỏ, ta sẽ cẩn thận lắng nghe lời thì thầm của đậu đỏ, tưởng tượng những ngày mưa ngày nắng đậu đỏ đã trải qua, là cơn gió nào đã đem đậu đỏ mang đến nơi này?"

Ông chủ nghe được tiếng động cơ của babu, thò đầu ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Mikey, lâu rồi cậu không đến đây."

Manjiro cười híp mắt chào ông: "Ông chủ, cho bốn chiếc taiyaki, hai nhân đậu đỏ, hai nhân trà xanh."

Ông chủ áy náy cười: "Thật không khéo, chiếc taiyaki cuối cùng vừa mới bán xong. Ta đang chuẩn bị đóng cửa về nhà."

"A? Cái cuối cùng cũng bán hết rồi?" Manjiro bực dọc nói: "Trước kia thời điểm này rõ ràng còn..."

"Phụ cận gần đây có một trung tâm mua sắm lớn mới khai trương, có không ít tình nhân đi dạo phố vào thời điểm này, đi ngang qua quán ta đều sẽ mua hai cái, cho nên công việc làm ăn đổi khá hơn nhiều. Mikey, lần sau cậu và bạn cậu cùng nhau tới, nhớ đến sớm hơn một chút..."

"A, ông chủ, cảm ơn." Thanh niên tóc đen cúi đầu.

"Lần sau sẽ không có cơ hội, cậu ấy không sống ở đây." Manjiro ủ rũ đẩy xe mô tô đi, cả người giống như Takemi khi biết không thể chơi nhà ma, hoàn toàn khô héo.

Thanh niên tóc đen đến an ủi hắn: "Mikey, không sao đâu, chỉ là taiyaki thôi mà."

"Không phải chỉ là taiyaki! Cậu, cậu..."

Manjiro nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi đối mặt với biểu tình khó hiểu của thanh niên tóc đen, hắn lại không nói ra được lời gì. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nuốt không trôi: "Không được, không có taiyaki, nhưng là phúc lợi fan tôi không thể bạc đãi cậu. Đi đến nơi này với tôi."

Thanh niên tóc đen chớp chớp mắt, hai lỗ tai gấu mèo trên đầu hơi cong vì chạy xe quá tốc độ, quả thực dễ khiến người ta sinh ra một cảm giác tội lỗi khi bắt cóc bạn nhỏ.

"Đi nơi nào?"

"Không nói cho cậu."

"..."

Thanh niên tóc đen im lặng làm Manjiro cảm thấy bất an, nhưng ngoài miệng như thế nào cũng không chịu nhận thua: "Thế nào, không lẽ cậu sợ hả? Sợ tôi đem cậu tới rừng sâu núi thẳm bán đi? Cậu làm sao nhiều lần như vậy không chịu tín nhiệm tôi, cậu thật sự là fan hâm mộ của tôi à?"

Thanh niên tóc đen bật cười nói: "Vâng vâng, trời đất bao la, Mikey-sama là lớn nhất."

Bọn họ lần nữa ngồi lên xe mô tô, phóng đi như điện chớp, hai bên vô số ngọn đèn đường nối thành chuỗi minh châu bị bỏ lại sau lưng. Thanh niên tóc đen ôm chặt thắt lưng người phía trước, mũ bảo hiểm của họ gần như chạm vào nhau, cảm tạ vì tiếng động cơ đủ lớn để che đi tiếng tim đập không ngừng nghỉ.

Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi thanh niên tóc đen tựa hồ đã ngủ được một giấc rất dài, Manjiro dừng xe lại, nói: "Đến rồi."

Thanh niên tóc đen vẫn còn hơi mơ màng, cậu theo hắn rời khỏi xe, nhìn bốn hướng xung quanh. Manjiro chạy xe rất lâu, đã cách xa trung tâm thành phố, bầu trời phía xa sau lưng họ có màu tím đậm méo mó, lộ ra một chút màu đỏ do ô nhiễm ánh sáng. Gần trong tầm tay là những cánh rừng sâu, lởm chởm đá ngầm, thoang thoảng mùi hương đặc trưng của rong biển và sò.

"... Nơi này là?"

"Đoạn đường phía trước không chạy xe được, chúng ta đi thôi." Manjiro đi trước dẫn đường.

Thanh niên tóc đen vội vàng đuổi theo.

Chân của hắn không dài bằng cậu, nhưng mỗi một bước đi đều rất dài, tốc độ khá nhanh, hơi thở nhẹ nhàng, không khác gì đi trên đất bằng. Một tên trạch nam thời gian bình thường không rèn luyện thân thể như thanh niên tóc đen, không thể làm gì khác hơn là cố gắng duỗi hai chân chạy theo sau, không mấy phút liền bắt đầu thở hổn hển.

Manjiro dường như cũng nhận ra được điều này, từ từ hạ chậm bước đi lại, chờ cậu.

Bước chân của bọn họ dần dần trở nên nhất quán.

Trong màn đêm vô biên, chỉ có chút ánh sáng vàng từ ngọn đèn đường, kéo dài hai cái bóng chồng lên nhau.

Đi đi lại lại, ước chừng mười phút, khi đến ngọn núi đá cuối cùng, chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng lờ mờ.

Những tảng đá gồ ghề uốn khúc ra biển, gió mát lạnh mang theo vị mặn của biển sâu phả vào mặt. Sóng vỗ vào những tảng đá phơi ra ngoài, vỡ thành những con sóng trắng xoá. Phía xa xa trên đường ven biển đứng nghiêm một toà hải đăng màu xám, nhấp nháy tản ra ánh sáng vàng yếu ớt trong sương mù biển mờ ảo.

Trên mặt biển chiếu ngược một vòng trăng tròn cùng bầu trời đầy sao, giống như một tấm lụa đen khảm nạm kim cương, đưa tay ra là có thể chạm đến.

Tựa như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ, rơi vào mê cung ánh sáng lạnh lẽo.

"... Đẹp quá."

Thanh niên tóc đen phát ra một tiếng cảm khái.

Manjiro nhẹ nhàng nói: "Nơi này là căn cứ bí mật thật sự của tôi, ngay cả Shinichiro cũng không biết."

Bọn họ xắn ống quần lên, cởi giày, lòng bàn chân trần đạp lên cát phát ra tiếng lạo xạo nhẹ nhàng.

"Thời điểm tôi mới mười mấy tuổi, không biết tại sao luôn có quá nhiều năng lượng, vô duyên vô cớ tức giận mà không có cách nào phát tiết. Khi đó vô tình phát hiện ra chỗ này, mỗi lần cảm thấy đau khổ hoặc mông lung, tôi đều sẽ chạy xe đến đây nhìn biển."

"Nhìn biển, cái gì cũng không cần nói, cũng không cần làm, tâm trạng sẽ từ từ bình tĩnh lại, dường như biển khơi có thể nghe thấy tâm tình của tôi, an ủi nỗi lo lắng, xoa dịu tôi nóng nảy. Không thể tưởng tượng nổi phải không?"

"Cho nên tôi yêu nó."

Nước biển ngập qua mắt cá chân, mỗi một bước đến gần biển, thân thể liền trở nên nhẹ nhàng hơn một phần, tựa như xé ra lớp vỏ bọc, để lộ da thịt, những mảnh vỏ bong tróc rơi xuống, hoà vào những hạt cát nhỏ xíu, chảy qua kẽ ngón tay theo thủy triều, để sóng cuốn đi.

Manjiro quay đầu lại nhìn thanh niên tóc đen: "Đến đây, đứng ở chỗ này, từ hướng này nhìn sang, cậu xem, những ngôi sao đằng kia có giống taiyaki không?"

Thanh niên tóc đen dở khóc dở cười nói: "Taiyaki cái gì, không phải nói là chòm sao sao?"

Manjiro hỏi ngược lại: "Cậu biết chòm sao?"

Thanh niên tóc đen ngập ngừng nói: "Ừm, Thất Tinh Bắc Đẩu? Chòm sao Đại Hùng?"

"Còn gì nữa không?"

"... Chòm taiyaki?"

Manjiro cười to: "Cậu còn không phải là cùng tôi tám lạng nửa cân!"

Thanh niên tóc đen không nhịn được nói: "Theo tôi, mấy ngôi sao này mới không giống taiyaki đâu, cậu đem ba ngôi sao phía trên bên phải kia cùng chỗ này kết nối lại, rõ ràng ra một con mèo nhỏ đang ngồi."

"Cái gì mèo nhỏ đang ngồi, tôi thậm chí có thể nói nó là một con chó ngồi..."

Bọn họ bật cười, đi vào trong nước biển. Dòng biển lạnh như băng chạm đến đầu gối, từng đợt từng đợt trào lên người. Phía chân trời từ từ dâng lên một tia sáng màu trắng bạc, tiếng sóng biển dai dẳng không dứt, chẳng qua là một loại chậm rãi ra đời.

Manjiro cúi người xuống, vớt một bụm nước, để dòng nước chảy xuyên qua kẽ ngón tay, đột nhiên cảm thấy đau nhói, hắn nhíu mày: "Tch."

Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn Sano Manjiro, lại bị một con cua nhỏ kẹp trên biển.

Con cua gây tai nạn xong, nhanh chóng bị thủy triều cuốn đi, một đường máu đỏ tươi rỉ xuống từ ngón tay hắn.

Thanh niên tóc đen vội vàng nhào tới kiểm tra, còn vì vậy mà lảo đảo một chút, té nhào vào trong nước, cả người ướt sũng, hết sức chật vật, nước biển mặn đắng tạt vào trong miệng cậu, nhưng ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, một lòng chỉ tập trung vào Manjiro.

"Mikey, tay cậu không sao chứ?"

Thanh niên tóc đen cầm tay hắn, ánh mắt đầy lo lắng, như thể người đối diện không phải là một người đàn ông mạnh mẽ vô cùng, mà là một chú mèo con mắc mưa lạnh cần được chăm sóc.

"Mikey, cậu có đau không?"

Manjiro thất thần trong giây lát.

Nước biển lạnh như băng, nhiệt độ ấm áp và mềm mại lan tỏa khắp da thịt.

Một thiếu niên tựa như hạt giống, tương lai còn rất dài, đã từng có rất nhiều năm tốt đẹp và sẽ còn nhiều năm tốt đẹp hơn nữa, còn có thể lớn lên, có thể sinh trưởng như dây leo, rút ra những chiếc lá nhỏ dài, nở rộ thành đóa hoa xinh đẹp. Cậu có thể trở thành một người lớn tốt, cho dù cậu không có ở đây cũng không can hệ.

Chậm. Manjiro hậu tri hậu giác nhận thức được một tia quỷ dị. Cậu ta là ai? Tại sao cậu ta không có ở đây cũng không can hệ? Tại sao cậu ta có thể không ở đây? Tại sao cậu ta lại không ở đây?

Làm sao cậu không thể ở đây?

Biển khơi buồn tẻ mà dâng trào, trái tim Manjiro bỗng nhiên nhảy lên mãnh liệt, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một cảm giác bình tĩnh kỳ lạ, giống như thủy triều bị mặt trăng dẫn đi, sự bình yên thuần túy nhẹ nhàng.

Loại an tĩnh này nhưng là không có cách nào khống chế được, hắn giống như một cọng rơm phiêu diêu trong nước biển.

Hắn vô câu vô thúc*, hắn dốt nát vô tà*, hắn không buồn không lo, hắn không chỗ nương tựa.

*Vô câu vô thúc: tự do tự tại, không có gì ràng buộc

*Vô tà: ngây thơ

Một cọng rơm học được cách suy nghĩ, sinh ra bản năng.

Hắn sống đến hai mươi mấy tuổi, tướng mạo tuấn tú, thiên phú dị bẩm, thân thể khoẻ mạnh, gia đình hạnh phúc, chính là đứa con cưng của số mệnh ngay cả các vị thần cũng phải ghen tị. Hắn sống trong một thế giới hoàn mỹ, lớn lên trong tình yêu, sùng bái và ngưỡng mộ, hết thảy đều diễn ra theo những quy tắc hắn hiểu rõ. Bản năng kiêu hãnh và tự do, cái tôi không câu nệ không ràng buộc, có một loại nhạy bén trời sinh đối với các mối quan hệ quyền lực trong giao tiếp giữa những cá nhân —— đúng vậy, giống như một con sư tử hoang dã trong thế giới động vật, từ cái nhìn đầu tiên liền nhận ra được lãnh thổ của mình, hắn nhìn thấy, hắn đến, hắn chinh phục.

Hắn mạnh mẽ cường đại như vậy, rạng rỡ như hào quang vạn trượng như vậy, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể nhìn thẳng.

Nhưng người trước mắt này, hai mày cau thật chặt, nhìn vào vết máu một chút không đáng kể, đôi mắt như hoa hồng xanh đọng sương sớm.

Người trước mắt này, lại chân thực đang thương xót hắn.

Manjiro bỗng nhiên rất muốn chạm vào người này.

Khuôn mặt trắng trẻo kia cũng tốt, mái tóc xoăn đen thoạt nhìn rất mềm mại kia cũng tốt, hai lỗ tai gấu mèo nâu đỏ xù xù cũng tốt.

Hắn muốn chạm vào cậu.

Rất muốn rất muốn.

Khao khát này giống như sóng trào, thậm chí cho dù có phải đánh đổi, hắn cũng sẵn sàng bỏ ra.

Một cái ôm trong ngực, hoặc một cái gì đó tiến xa hơn, thân mật hơn.

Manjiro bỗng nhiên sáp lại gần thanh niên tóc đen.

Hơi thở của hắn lướt qua, thanh niên tóc đen theo bản năng giật mình, nhưng không có ý định né tránh.

Manjiro đưa tay ra, ở trên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa, xuyên qua vòng xoáy nho nhỏ. Thanh niên tóc đen cho là hắn muốn giúp cậu chỉnh lại hai lỗ tai gấu mèo trên đầu, kết quả tay hắn làm ra một động tác sai lầm, tiếp tục đi xuống dưới, chạm tới vầng trán mịn màng và đôi lông mày thanh mảnh, đi tới đỉnh mắt.

Những ngón tay chai sạn lướt qua lông mi mềm mại, có hơi ngứa.

Mười ngón tay nối vào tim, dường như cơn ngứa này có thể cùng lúc truyền đến linh hồn.

Manjiro lưu lại trên lông mi thanh niên tóc đen một chút, sau đó ung dung thu tay về, kết luận.

"Đôi mắt của cậu khá xanh."

"Hả?"

Thanh niên tóc đen bối rối.

Manjiro khẽ cười.

Nhìn này, cái bộ dáng này, hai mắt thì trợn tròn, miệng thì há to, trông thật ngu ngốc.

Đúng là ngu ngốc, thật sự ngu ngốc, vậy mà, tại sao lại khiến cho hắn từ đầu đến cuối không có cách nào dời đi tầm mắt chứ?

Manjiro há miệng muốn nói, nhưng là ngàn vạn lời nghẹn lại ở cổ họng, đau nhức bổ vào mạng môn, khiến hắn chỉ có thể phát ra không khí khô khốc.

"Mikey!" Thanh niên tóc đen đột nhiên kích động kéo hắn, chỉ về hướng đông—

"Là mặt trời mọc!"

Một chấm tròn đỏ tươi từ sâu chân trời sẫm màu rượu vang đột ngột dâng lên, bầu trời biến thành muôn hình vạn trạng, màu cam, màu đỏ hồng, màu hoa hồng vàng, màu vàng nhạt, màu hoàng kim. Biển xanh, cát vàng, mây trắng, trời xanh, vô cùng vô tận, mênh mông không điểm dừng.

Vào giờ khắc này, nhân gian vạn vật đều trở về vị trí ban đầu, thần linh tứ phương đều bắt đầu thực hiện chức trách riêng.

Nhưng Manjiro không có thời gian quan tâm, hắn chỉ nhìn vào đôi mắt của thanh niên tóc đen.

Đôi mắt giống như đại dương, giống như bầu trời.

Một màu xanh diễm cơ hồ làm bỏng mắt.

Màu sắc này thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, đánh vào hắn như cơn sóng thần, thấm vào ngũ tạng lục phủ ba hồn bảy vía, để cho hắn từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên muốn chạm vào một người, nhưng lại không đành lòng mà rút tay.

Manjiro rốt cuộc ý thức được đây là gì.

Là bị tia chớp vàng đánh trúng, là cánh hoa anh đào mùa xuân rơi trên chóp mũi, là bóng mây phủ lên dung nham dưới đáy biển, liệt hoả bùng lên, đốt cháy gò má, cổ, cả tứ chi của hắn.

Lý trí biết rằng thứ nhiệt này đến từ mặt trời, đến từ bức xạ, đến từ sức nóng của tự nhiên, nhưng mà ở một nơi xỏ xỉnh nào đó bên trong cơ thể đang khàn giọng ——

Tiếng khóc đầu tiên khi chào đời, mầm xanh đầu tiên mọc lên từ mặt đất đóng băng, con đom đóm đầu tiên thắp sáng trong đêm hè, bông tuyết đầu tiên rơi trên mí mắt.

Là cây xương sườn đầu tiên tháo xuống từ trên người hắn.

"Tôi cảm thấy..."

"Chúng ta giống như không phải lần đầu gặp mặt."

Manjiro rốt cuộc nói ra miệng. Lời còn chưa dứt, chính hắn có chút hơi xấu hổ.

Đây là lời thoại cẩu huyết ngu xuẩn gì, có khác nào cái loại bắt chuyện dung tục và nhàm chán trên đường kia không.

"A, không phải ý đó, tôi muốn nói là, cảm giác như tôi đã gặp cậu ở nơi nào. Không đúng, không phải, là tôi vừa nhìn thấy cậu, tôi liền..."

Thanh niên tóc đen chớp mắt.

"... Tôi biết."

"Cảm ơn, Mikey."

"Mặc dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi rất vui vẻ. Thật sự rất hạnh phúc."

Manjiro đột nhiên ý thức được, dường như còn có một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng. Bởi vì quá mức quan trọng, cho nên bây giờ hắn thậm chí còn có điểm khó mà mở lời.

Hắn vẫn chưa hỏi tên của người trước mắt.

Manjiro trong lòng thầm mắng mình mười vạn câu, rốt cuộc là hắn bị cái quái gì, tại sao lại quên một điều quan trọng như vậy. Nhưng bây giờ chuyện đã ập lên đầu, cũng chỉ có thể làm bộ thờ ơ, dùng giọng điệu không có gì hỏi: "Đúng rồi, cậu tên gì?"

Thanh niên tóc đen cong mi mắt, dường như tất cả nỗi buồn trên thế giới này so với cậu cũng chỉ như đom đóm đứng trước mặt trời mà mặc cảm tự ti.

Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói vài âm tiết.

Trên thế giới này sẽ không có giọng nói nào dịu dàng hơn thế. Quá nhẹ, quá trơn, giống như người cá ở lúc tờ mờ sáng hóa thành bọt nước, một giây tiếp theo sẽ tan vào sóng biển.

Manjiro không bắt được. Thanh niên tóc đen cũng không có ý định nói lại.

Tựa như hắn chưa từng hỏi, vì vậy cũng không cần câu trả lời.

Manjiro cảm thấy trong lòng trống rỗng. Kì lạ là hiện tại rõ ràng đang ở trước mặt hắn, nhưng lại như chỉ đang ôm một cơn gió dưới mặt trời.

Nắng cùng gió không biết nói chuyện, chẳng qua chỉ thổi qua tóc. Bầu trời vĩnh cửu, mai kia gió trăng. Hôm nay ta mới biết ta là ai.

  
  
  
  
  
   
    

Câu chuyện không có gì đáng chú ý này dường như đã kết thúc ở đây.

Chỉ cần anh có thể hạnh phúc.

Thân ái, xin đừng quay lại với em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro