Chương 47: Đề Nghị Ly Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Gia Kỳ sợ đến lập tức lùi tay về, chỉ thấy chị gái ngọt ngào nhìn anh rể nói:

"Thiệu Dương, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy rồi, anh sao lại đột nhiên lãng mạn như vậy, lại còn mua hoa hồng, a em thật sự rất vui đấy."

Nói rồi liền đem một bó hoa hồng champagne cực to ôm vào trong lòng ngực, rồi ngửi một cái thật sâu, ngọt ngào đến nỗi trong mắt chị ấy đều sáng lên, quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Kỳ:

"Gia Kỳ, dạ dày em dạo này không tốt đúng chứ, vậy mà lại còn uống coca lạnh, em không sao chứ?"

Đứa bé bán hoa bàng hoàng mà nhìn ba người, ngạc nhiên mở to hai mắt, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Thẩm Gia Kỳ cúi đầu, yên lặng gật gật đầu.

Cho dù là một cái chớp mắt, hay cảm xúc trong đáy mắt cô, đều bị Lương Thiệu Dương này nắm bắt được cả.

Hắn trong mắt nhìn này chị em hai người, đem suy nghĩ trong đầu mấy ngày hôm nay muốn làm rõ cho xong chuyện.

Vài ngày sau.

Thẩm Tĩnh Di sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Gia Kỳ từ tối hôm qua, nói là cô từ nay về sau mỗi cuối tuần đều phải đi thực tập để tích lũy kinh nghiệm xã hội, tạm thời sẽ không tới nhà của chị.

Thẩm Tĩnh Di một bên đọc tin nhắn, một bên xuống lầu đi vào nhà ăn, thấy Lương Thiệu Dương đang ăn cơm, lại đoan chính mà ngồi ở bàn ăn trước.

"Chồng, giờ này anh còn chưa đi làm sao?"

Thẩm Tĩnh Di kinh ngạc mà nhìn về phía bàn ăn, ánh mắt sáng ngời:

"A, bánh cuốn, chính tay anh làm sao?"

"Biết em sẽ dậy muộn, ăn đi, đang còn nóng."

Lương Thiệu Dương một bên xem thời sự buổi sáng một bên ôn hòa nói.

"Sao hôm nay anh lại làm bữa sáng em thích nhất thế này? Chẳng lẽ... Hôm nay là ngày kỷ niệm gì sao?"
Thẩm Tĩnh Di đầy mặt vui mừng mà ngồi xuống:

"Làm em nghĩ lại, là..."

"Tĩnh Di, anh định sẽ là nhắn tin nói cho em nhưng nghĩ lại vẫn là nên ngồi đối mặt nói chuyện với em"

Lương Thiệu Dương nghiêm túc mà đánh gãy cô.

"Cái gì? Chồng, anh nói đi."

Thẩm Tĩnh Di gấp không chờ nổi mà ngước mắt.

Lương Thiệu Dương sắc mặt nhàn nhạt nói:

"Chúng ta từ trước kết hôn đều là do hợp đồng, nếu bất luận đối phương có người khác, thì người đó có quyền lập tức ngưng hẳn cuộc hôn nhân này..."

"Chồng .... anh nói vậy là có ý gì?"

Thẩm Tĩnh Di đồng tử mở to, vừa rồi còn hân hoan vui mừng ra mặt, nháy mắt máu đỏ đã tràn ngập.

"Tĩnh Di, anh đã có người khác, anh muốn ở bên cạnh cô ấy, chúng ta, ly hôn đi."

"..."

Nhà ăn nhất thời lặng im, làn gió bên ngoài làm lay động cái chuông gió bằng sứ, một tiếng rung nhỏ, nó không thể xé toạc cái bầu không khí lúc này được.

Cùng lúc đó, ở trong ký túc xá đại học.

Thẩm Gia Kỳ mặt đầy tình triều, bị nhốt trong một cái mộng xuân*.

[mộng xuân là mơ thấy tình ái (liên quan đến tìиɧ ɖu͙©)]

Cô trên cái giường nhỏ ở trong ký túc xá lăn qua lộn lại, váy ngủ che trên hai chân trắng noãn đang còn kẹp con búp bê BJD lạnh băng, không tự giác mà ở cái khớp chân búp bê cọ vào nơi riêng tư giữa hai chân.

Qυầи ɭóŧ phía dưới đã ướt đẫm, hoa huyệt đang ở trong lúc ngủ mơ không ngừng phân bố ra mật nước, càng cọ càng ngứa khó nhịn, không thỏa mãn, khẽ nhếch cái miệng nhỏ trong lúc ngủ mơ tràn ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ thật nhỏ.

"Các cậu nghe, Thẩm Gia Kỳ đang mơ gì thế?"

Bạn cùng phòng nhấp môi bật cười:

"Không phải là bị bệnh sao?"

Ngày hôm qua, một cái hộp cao tầm một mét được gửi qua bưu điện rồi gửi đến trường học, Thẩm Gia Kỳ vừa mở ra, phát hiện bên trong lại là cái con búp bê mà cô đã ngẫu nhiên khen đẹp kia!

Anh rể... Không phải là cấm cô xem con búp bê này sao lại mua nó cho cô?

Anh rể sao lại thay đổ ý nghĩ rồi?

Thẩm Gia Kỳ nghĩ không ra, càng thêm quyết định muốn rời xa anh rể, vì đã nhắn tin cho chị gái, nói là cuối tuần muốn đi thực tập.

Buổi tối đem con búp bê đặt ở mép giường ngủ, con búp bê này lại có một mùi hương dễ chịu... Thẩm Gia Kỳ ngửi một chút, liền mộng xuân.

Trong giấc mơ, cô đang ở thời cổ đại, sinh ra là một tiểu cô nương nhà nghèo, bị cha bán được một nhà họ Lương giàu có.

Lương lão gia đã quá sáu mươi, bị bệnh sốt rét đeo ám, ở lâu không dứt, đại phu nói, cần thiết thì mua cho hắn một tiểu thϊếp đến để xung hỉ.

Đúng là logic người cổ đại, chẳng khoa học chút nào cả!

Nhưng Thẩm Gia Kỳ không có phản kháng đường sống, bị đẩy vào cái kiệu hoa, từ cửa sau đem vào Lương phủ.

Hôn lễ xong, chiêng trống vang trời, khách và bạn ngồi đầy, Thẩm Gia Kỳ trộm nhấc khăn voan đỏ lên, trộm liếc liếc mắt một nhìn tân lang bên cạnh, hai tấn hoa râm, lão già sau mươi tuổi bị bệnh thể suy đến cái ly trà cầm còn không vững, không ngừng ho khan, Thẩm Gia Kỳ sợ tới mức cả người run lên.

Nàng không nghĩ sẽ gả cho lão già này, nàng muốn chạy trốn...

Trộm liếc gian, tầm mắt nhìn xuyên qua đám người ở một nơi xa, đột nhiên thấy được một mỹ nam tử, phe phẩy cây quạt, mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, thập phần quen mắt, như thể... Hình như là anh rể Lương Thiệu Dương.

Bên cạnh anh rể còn có một thiếu niên uống rượu ném thẻ vào bình rượu, ôn nhuận tính trẻ con, quần áo xanh, lúc cười liền lộ ra hàm răng trắng sứ, nếu đứa trẻ này lớn lên mơ hồ nhìn rất giống học trưởng Trình Dương.
Thẩm Gia Kỳ ngẩn ra, đang muốn xin giúp đỡ, lập tức bị nha hoàn bên cạnh ấn trở về, đắp khăn hỉ lên:

"Cửu di nương* ngươi không thể lộn xộn, thật không hiểu quy củ!"

[Di nương: tức là vợ bé của lão gia]

Nàng không có cơ hội chạy trốn, bất đắc dĩ bị kéo vào động phòng, Lương gia làm như thập phần phú quý, xuân phòng mạ vàng, nến đỏ lay động, Thẩm Gia Kỳ vạn phần nghẹn khuất mà ngồi ở trước giường, cùng lão nhân uống rượu mừng, ăn quả đầu giường.

Nàng xoay đầu đi không xem lão già đó, một mặt nhìn chằm chằm tượng Bồ Tát bên cạnh, Bồ Tát a Bồ Tát, một lão già như thế, hắn còn có thể cương cứng sao?

Chỉ sợ là có thể, bằng không sẽ không kêu xung hỉ đâu... Nàng thật thảm hại. Đợi chút nữa lão già kia đem đồ vật ghê tởm thọc vào tới, Bồ Tát có biết nàng có bao nhiêu khổ sở hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro