Chương 66: Chụp Ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Gia Kỳ đỏ mặt, bị Lương Thiệu Dương áp sát ngay giữa phố xinh đẹp này, trong không khí phiêu tán hương cà phê cùng mùi hoa quế ngọt ngào, hai bên phố là những hàng ghế dài, rất nhiều người nhàn nhã mà ngồi phơi nắng, ăn bánh uống trà nói chuyện phiếm, còn có vài người xa xa cầm cây đàn ghi ta mà đánh.

Cuộc sống nơi này dường như trôi qua thật chậm rãi, bởi vậy cũng tương đối coi trọng nghệ thuật tu dưỡng, ngay cả tàu điện ngầm cũng giống như nghệ thuật hành lang.

Lương Thiệu Dương mang theo Thẩm Gia Kỳ đi dạo, nơi nơi đều là viện bảo tàng, Thẩm Gia Kỳ cũng xem không hiểu, chỉ cảm thấy đẹp, còn chụp ảnh kỷ niệm.

Lương Thiệu Dương thấy cô thích chụp ảnh, đi ngang qua một cửa hàng áo quần, liền kéo cô đi vào, anh cảm thấy quần áo đẹp nên muốn để cô vào thử, sau đó đều mua hết, để cô ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đi ra ngoài, để cho cô thoải mái chụp ảnh, tự do tạo nhiều pose ảnh.

Thẩm Gia Kỳ lúc ban đầu còn thẹn thùng, với yêu cầu có phần áp đảo của Lương Thiệu Dương, mới không thể không bày ra những kiểu dáng lộ lên đường cong gợi cảm, sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cảm thấy cô không biết xấu hổ.

Kết quả, cô dần dần phát hiện, du khách xung quanh địa điểm chụp ảnh rất nhiều, người dân địa phương ở đây đương nhiên cũng không bảo thủ, cô quyến rũ mà quay người, ấm áp mà thưởng thức ánh mắt.

Vì thế, cô dần dần buông thả, nhưng lại cảm thấy Lương Thiệu Dương khá vất vả khi chụp cho mình, thật ngượng ngùng, chụp xong, cô tiến lên lấy máy ảnh trong tay Lương Thiệu Dương ra, nói:

"Anh ra kia đi, em chụp cho anh một tấm."

"Không cần đâu."

Lương Thiệu Dương không cho cô lấy máy ảnh:

"Chụp cho em là được rồi, anh là con trai, chụp chiếu cái gì."
Thẩm Gia Kỳ nháy mắt có điểm tức giận, không tự giác mà sinh hờn dỗi:

"Hừ, anh tùy ý ngắm em, sao lại không cho em ngắm anh?"

Lương Thiệu Dương nghe có chút nhạc, tà mị cười nói:

"Làm sao, bảo bối muốn chụp cho anh rồi sau đó tự ngắm sao? Bây giờ anh mặc đồ không đẹp, từ từ chúng ta về khách sạn, anh cởϊ qυầи áo cho em chụp, em muốn chụp nơi nào thì cứ chụp thoải mái."

"Ai nha... anh đừng nói nữa—— lưu manh!"

Thẩm Gia Kỳ xấu hổ, làm bộ muốn dẫm hắn, thình lình thoáng nhìn bên cạnh có hai người con gái trẻ tuổi nhìn về phía mình, che miệng cười, rõ ràng là cũng là người Hoa, nghe hiểu được bọn họ nói chuyện.

Thẩm Gia Kỳ tức khắc mặt càng đỏ hơn, lường trước được anh rể vừa rồi nói với mình những lời cợt nhả kia, đều đã bị người khác nghe thấy.

Lúc này hai cô gái kia đi tới, cười tươi rạng rỡ, trong đó có người nhìn chằm chằm Lương Thiệu Dương, rồi hướng Thẩm Gia Kỳ nói:

"Em gái, có muốn chị giúp em chụp cùng bạn trai một tấm không?."

"A... Không cần, cảm ơn."

Thẩm Gia Kỳ cả người run lên, hoảng sợ ngượng ngập mà quay đầu liền đi, hàm hồ mà ném xuống một câu:

"Anh ấy không phải bạn trai em..."

Cô bước nhanh trên phố, Lương Thiệu Dương theo ở phía sau, đột nhiên bàn tay to một phen túm chặt cô, kéo vào một cửa hàng áo quần bên cạnh.

"Em không cần mua quần áo!"

Thẩm Gia Kỳ vội vàng chống đẩy, nhưng mà Lương Thiệu Dương đã lấy một cái váy liền áo trên móc treo, ném ở trên người cô, nghiêm khắc mệnh lệnh:

"Vào thay đi."

Thẩm Gia Kỳ bất đắc dĩ vào phòng thay quần áo, không kịp khóa cửa lại, Lương Thiệu Dương liền theo vào, nam nhân cao lớn xâm nhập phòng thay quần áo, tay nhanh chóng khóa trái cửa.

"Anh rể, anh....anh vào làm cái gì?."

Thẩm Gia Kỳ e lệ mà lui ra phía sau, Lương Thiệu Dương lạnh lùng liếc cô:

"Làm cái gì? Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là xem em thay quần áo, mau thay!"

"Nhưng, chỉ là..."

Hắn cư nhiên xông tới, còn muốn cô thay quần áo thể nào đây?

"Em mà còn chậm chạp, anh sẽ làm em bây giờ đấy!"

Thẩm Gia Kỳ sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn mà ở trước mặt Lương Thiệu Dương cởi hết áo ngoài, chỉ còn lại áo ngực và qυầи ɭóŧ, nhìn thấy hô hấp của Lương Thiệu Dương càng thêm dồn dập.

Cô vừa mới thay cái váy liền áo hoa mỹ kia lên, khóa kéo đều không kéo lên, Lương Thiệu Dương liền một bước đi tới, một bàn tay to thô bạo mà vói vào áo trước, xoa bóρ ѵú bự của cô, một cái tay khác vén cái váy lên, kéo qυầи ɭóŧ xuống.

"Anh rể, anh—— a! Không được!"

Lương Thiệu Dương nhanh chóng cởi bỏ khóa quần, dươиɠ ѵậŧ cương cứng bắn ra tới, hắn nắm côn ŧᏂịŧ của mình, kéo một chân Thẩm Gia Kỳ, đem qυყ đầυ to lớn để ở miệng huyệt của cô mà nghiền nát, rất nhanh đã làm nơi đó vừa ướt vừa nóng.

"Ah...ngứa, anh đừng ma sát chỗ đó mà..."

Mị thịt rất nhanh khát khao, ước gì dươиɠ ѵậŧ lớn của Lương Thiệu Dương lập tức cắm vào.

"Anh không phải bạn trai em, vậy thì anh là cái gì? Hả?"

Lương Thiệu Dương lại một bên dùng dươиɠ ѵậŧ cọ xát âʍ ɦộ mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ cô, một bên chất vấn:

"Nói, nói đúng thì mới cho em ăn dươиɠ ѵậŧ."

"Nhưng mà em cũng không muốn ăn dươиɠ ѵậŧ nha..."

Thẩm Gia Kỳ thật là khóc không ra nước mắt:

"Anh rể, đây là phòng thay quần áo, mau thả em ra, bằng không người ở bên ngoài sẽ bàn tán mất..."

"Mặc kệ bọn họ."

Lương Thiệu Dương mạnh mẽ mà tát lên cái mông trắng nõn của cô:

"Đứa bé dâʍ đãиɠ này, tiểu bức ra nhiều nước như vậy, còn cãi bướng, mau nói, anh là cái gì của em?"

"Ah...anh rể? Lương tổng?"

Thẩm Gia Kỳ một bên nói, một bên bị Lương Thiệu Dương dùng qυყ đầυ không ngừng mà chọc khai âʍ ɦộ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hai cánh môi âʍ ɦộ bị làm cho mở ra, một bên bị Lương Thiệu Dương dùng ngón tay xoa xoa âm đế, cô càng tiết ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, ngứa đến không nhịn được, chỉ muốn dươиɠ ѵậŧ lập tức thao, hung hăng làm thoải mái tao bức:

"Anh rể, mau tiến vào đi, là anh trai? Anh trai tốt..."

"Không đúng!"

Lương Thiệu Dương thưởng thức bộ dạng Thẩm Gia Kỳ bị chính mình tra tấn đến dục cầu bất mãn muốn khóc đến nơi, dùng dươиɠ ѵậŧ mà đánh vào môi âʍ ɦộ đầy đặn của cô, chụp đánh đến nỗi dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi.

"Ah... anh rể đừng đánh, đừng đánh phía dưới...ah...ah...chịu không nổi, chú? Ba ba!"

Thẩm Gia Kỳ moi hết cõi lòng, hai tròng mắt doanh doanh rưng rưng:

"Gọi anh là ba ba là đúng rồi chứ?"

Lương Thiệu Dương câu môi cười, nắm qυყ đầυ, khảm nhập vào tiểu huyệt ướŧ áŧ của cô, áp sát, trầm giọng nói:

"Anh già vậy sao? Anh không muốn em gọi là ba ba..."

"Ah... ngứa, mau cắm vào ... dươиɠ ѵậŧ lớn....ah...ha...rốt cuộc anh muốn em gọi là gì?"

Thẩm Gia Kỳ lắc mông, nhịn không được đem tiểu bức hướng về dươиɠ ѵậŧ của Lương Thiệu Dương, chỉ muốn ăn đến càng sâu, lông mi dính nước mắt khẽ động, hốc mắt đỏ bừng gấp đến độ muốn rớt nước mắt.

"Ngốc quá, đương nhiên muốn em gọi là —— chồng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro