Chương 68: Cặp Tình Nhân Trên Nóc Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trong phòng thay đồ đi ra, Thẩm Gia Kỳ đỏ mặt, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn, may mà những nhân viên kia tuy rằng đối với một nam một nữ ở phòng thay quần áo đã xảy ra chuyện gì trong lòng biết rõ, lại không nhiều chuyện nói gì, đặc biệt là Lương Thiệu Dương sảng khoái đưa tiền mua một đống quần áo, nhân viên đều làm bộ không có chuyện gì xảy ra, gương mặt tươi cười đón chào.

Từ trong tiệm đi ra ngoài, đã là hoàng hôn.

Thẩm Gia Kỳ chú ý tới bên cạnh một khách sạn có một cây thang nằm trên tường, phía trên vẫn luôn thông đến nóc nhà, bên cạnh hàng rào vây quanh, tò mò hỏi Lương Thiệu Dương:

"Cây thang dẫn đến nóc nhà để làm gì vậy?"

Lương Thiệu Dương cười cười, không có trả lời, lại hỏi lại cô:

"Có muốn đi lên không?"

"Lên đâu?"

Hắn lấy mục ý bảo:

"Nơi đó, nóc nhà."

"Lên đấy kiểu gì?"

Thẩm Gia Kỳ do dự mà nhìn cây thang bên ngoài là hàng rào chắc chắn:

"Trên nóc nhà là địa điểm du lịch sao? Có điều, hiện tại không mở cửa, hay là ngày mai chúng ta quay lại xem?"

"Ban ngày tới không thú vị."

Lương Thiệu Dương nắm lấy tay Thẩm Gia Kỳ, chống hàng rào sắt liền nhảy qua, Thẩm Gia Kỳ vừa rồi bị hắn làm đến chân mềm, hai chân nào còn có sức lực, hoàn toàn là bị Lương Thiệu Dương ôm từ cây thang đi lên trên nóc nhà, vòng tay anh ôm cô ấm áp kiên định.

Hắn nắm tay cô đi ở nóc nhà nhỏ hẹp, gió đêm phơ phất, bọn họ từ một nóc nhà này, nhảy đến một nóc nhà của tòa khác, bốn phía tầm nhìn mở mang, phòng ốc đan xen, ánh ngọn đèn từ những cửa sổ của trăm nhà chiếu lên, ánh đèn tinh quang chiếu rọi, cúi đầu có thể quan sát phố lớn ngõ nhỏ cùng người đi đường, ngẩng đầu có thể thấy rõ đảo nhỏ cùng vịnh xa.
Thẩm Gia Kỳ chỉ chỉ vịnh đối diện kiến trúc kim sắc:

"Đó là nơi mà ngày hôm qua trên xe chúng ta đã nhìn thấy sao?."

"Đúng vậy."

"Cái kia đâu?"

"Là tàu biển chạy định kỳ chổ khách ở viện bảo tàng nghệ thuật."

Lương Thiệu Dương nói:

"Hôm nay chúng ta qua đi."

Lúc này, phía dưới truyền đến tiếng gào:

"Hai người trên nóc nhà kia! Đứng lại! Lập tức xuống dưới! Nghe thấy không?!"

Cùng lúc đó, vài ánh đèn pin chiếu lên, quét quét, dừng lại ở trên người bọn họ.

Thẩm Gia Kỳ duỗi tay ngăn cản đèn pin làm chói mắt, theo tiếng hướng phía dưới nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông kêu to, bên cạnh người qua đường sôi nổi ngửa đầu nhìn bọn họ.

Thẩm Gia Kỳ tức khắc hoảng sợ, lôi kéo tay áo Lương Thiệu Dương:

"Anh rể, chúng ta đi xuống đi."

Lương Thiệu Dương không có động tĩnh.
Thẩm Gia Kỳ lại lần nữa lôi kéo hắn, nghĩ thầm, sau khi bọn họ đi xuống, có thể sẽ bị cảnh sát đưa tới Cục Cảnh Sát phê bình rồi phạt tiền, cô cảm thấy phạt tiền đối với Lương Thiệu Dương thật ra việc nhỏ, nhưng tưởng tượng đến Lương Thiệu bị cảnh sát giáo dục một ngày thử xem.... liền cảm thấy có chút đặc biệt, còn có chút... mong chờ?

"Nghe thấy không? Hai người kia! mau xuống dưới!"

Cảnh sát tuần tra ở dưới kêu gọi, duỗi tay chỉ vào một hướng, một bên dùng đèn pin rọi, một bên tấm tắc:

"Lại là một đôi tình nhân chán đời, hiện tại mấy người còn đang rất trẻ tuổi, nói về chuyện yêu đương này thật sự không có suy nghĩ gì cả, này! Mấy người đang làm náo loạn trật tự công cộng đấy biết không! Rất nguy hiểm! Mau xuống dưới!

Có người qua đường cũng đi theo lớn tiếng nghị luận:
"Này phí tham quan nóc nhà bao nhiêu tiền? Hai người cũng keo kiệt quá đi đi!"

"Chỉ là a."

Một bác gái qua đường khác đối Thẩm Gia Kỳ lải nhải:

"Cháu gái à, còn chưa biết bạn trai cháu đến 80 tuổi có yêu cháu không mà lại còn không biết xấu hổ mà còn giận dỗi, cái loại đàn ông này không được! Mau xuống dưới! Chia tay quách đi cho xong!"

( ý câu này là bà cô kia tưởng anh giận chị nên kéo chị lên nóc nhà để kill chị á )

"Đúng vậy, cô gái à, tối lửa tắt đèn, bạn trai cô mang cô lên nóc nhà như vậy, cũng không nghĩ bản thân sẽ bị quăng xuống dưới sao?Nguy hiểm thật! Loại đàn ông này không đáng tin cậy!"

Thẩm Gia Kỳ quả thực dở khóc dở cười, quay đầu nhìn biểu tình của Lương Thiệu Dương, trong bóng đêm lại không nhìn rõ.

"Chúng ta... Có đi xuống không?"

Thẩm Gia Kỳ nghi hoặc mà mở miệng.
Gió đêm đánh úp lại, Lương Thiệu Dương đột nhiên nắm thật chặt tay Thẩm Gia Kỳ.

Mắt thấy phụ trách tuần cảnh nhóm rốt cuộc theo bên cạnh cây thang bò lên trên nóc nhà bắt người, Lương Thiệu Dương giống như sống lại lại đây pho tượng, bỗng nhiên một xả Thẩm Gia Kỳ thủ đoạn, nói: "Chạy."

"A?"

Lương Thiệu Dương lôi kéo cô mà chạy đi.

"...mau đứng lại, hai người kia... Đứng lại!"

"Đừng nhúc nhích!"

"Chạy cái gì?!"

Cảnh sát ở phía sau xích thở hổn hển mà truy đuổi bọn họ.

Trong đêm tối, trong lúc nhất thời, Thẩm Gia Kỳ căn bản không thấy rõ đường dưới chân, hoàn toàn là bị Lương Thiệu Dương lôi kéo, ở trên nóc nhà chạy như điên, thở hồng hộc, tim đập nhanh.

Cô chưa bao giờ biết, chính mình còn có thể chạy trốn nhanh như vậy.

Cô càng không biết Lương Thiệu Dương vì sao lại chạy, nhưng cô cũng không phản kháng do dự, chỉ có thể tùy ý hắn kéo chạy như điên.

Hắn mang theo Thẩm Gia Kỳ rất nhanh đã bỏ xa mấy người cảnh sát, chạy đến một nóc của tòa nhà bên cạnh, kéo Thẩm Gia Kỳ thả người nhảy, từ tầng hai trên nóc nhà nhảy xuống.

Kịch liệt bay lên không trung, Thẩm Gia Kỳ kêu sợ hãi một tiếng, bị Lương Thiệu Dương ôm vào trong lòng, gắt gao ôm, vững vàng rơi xuống đất.

Hai người dừng ở một cái hẻm nhỏ, Thẩm Gia Kỳ đỡ nam nhân trước mặt dậy, thở gấp hỏi:

"Anh rể, anh...anh chạy cái gì ..."

Trong bóng đêm, Lương Thiệu Dương kịch liệt mà hô hấp, cư nhiên phát ra tiếng cười, trong sáng sơ cuồng, phảng phất cảm thấy màn truy đuổi trên nóc nhà vừa rồi vô cùng sảng khoái.

—— bắt lấy cô gái của mình ở dưới ánh trăng mà kéo chạy như điên, còn khiến cảnh sát ở phía sau tức muốn hộc máu, thật là vui sướиɠ, chờ đến khi già, còn có chuyện mà kể lại  cho con cháu.

"Anh..."

Thẩm Gia Kỳ ngẩn ra, phút chốc mà hiểu được, một cái đánh đáp ở trên ngực Lương Thiệu Dương :

"Anh rể thật xấu! Có phải vừa rồi anh cảm thấy như chúng ta đang chơi không hả? Chúng ta nếu như bị bắt được thì sẽ thế nào? Bị cảnh sát nước ngoài bắt được trong một ngày du lịch, quang vinh lắm sao? Em không hiểu nổi... Thật không hiểu được, anh rể lại chính là loại người này!"

Người này, ngày thường ở công ty làm việc nghiêm túc như vậy, sao ngày thường lại có thể chơi đùa như thế này? Giống hệt như một đứa trẻ lớn xác.

"Hư..."

Lúc này nơi xa truyền đến tiếng động cơ, Lương Thiệu Dương lập tức nắm chặt cô.

Thẩm Gia Kỳ lập tức ngậm miệng, hơi thở ngưng thần mà nghe, đồng thời nhìn xung quanh, ở đầu hẻm nhỏ kia còn có ánh sáng của đèn pin, nhìn có vẻ, là cảnh sát đang đi tìm bọn họ, có lẽ là họ muốn tìm cho ra cặp tình nhân quậy phá này đem về cục cảnh sát giáo huấn một phen.

Mông lung dưới ánh trăng, Lương Thiệu Dương kéo cô đi vài bước, họ trốn sau một góc tường có mấy cái rương chứa đồ, họ vô tình đυ.ng vào, cái rương lập tức nhảy ra một con vật gì đó, nhìn hình dạng có lẽ là một con chồn!

Con chồn bị kinh động, bất mãn mà nhe răng trợn mắt, bay nhanh mà nhảy đến bả vai Thẩm Gia Kỳ, cái đuôi to xẹt qua cổ Thẩm Gia Kỳ, làm cô khϊếp sợ, vội vàng hướng vào lòng Lương Thiệu Dương, nhỏ giọng mà kêu sợ hãi:

"A ~ thứ gì ~ thật nhiều lông ~ anh rể, thứ gì..."

"Thứ gì?"

Lương Thiệu Dương khóe môi mở ra một tia cười xấu xa:

"Để anh xem, Gia Kỳ, nha, nó chui vào trong quần áo em rồi!"

"Thật sao?! Ở nơi nào?"

Thẩm Gia Kỳ cả người sợ hãi, vội vàng cúi đầu xem, bàn tay Lương Thiệu Dương đã vói vào trong quần áo cô, một trận sờ loạn, một bàn tay lập tức nắm lấy vυ" bự cô, ngón tay nhéo đầṳ ѵú liền vê xoa lên, một bên làm như có thật trầm giọng nói:

"Để anh rể kiểm tra, cái con quỷ kia chui vào chỗ nào của Gia Kỳ rồi, lỡ như cắn trúng Gia Kỳ của anh thì phải làm sao, Hửm? Gia Kỳ, em kêu gì a? Nó cắn em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro