Chương 71: Buổi Tối Lãng Mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thuyền, Lương Thiệu Dương cạy ra cái khóa một cách thuần thục, lái chiếc ca nô theo sự hướng dẫn bên trên, định sẵn phương hướng, lái ca nô về một hướng nào đó trên biển trong màn đêm tăm tối.

Các thao tác vừa rồi làm Thẩm Gia Kỳ xem đến ngây người, không phải anh rể là một tên ham việc trong văn phòng sao, sao lại còn biết mấy thứ này?

Không chờ cô phản ứng thêm, Lương Thiệu Dương liền đem cô ấn ở trên boong thuyền, móc ra dươиɠ ѵậŧ thô to màu đỏ tím, lại lần nữa thọc vào nhục huyệt của cô.

Hắn đem cái áo phao cứu sinh bên cạnh mà lót phái dưới mông của Thẩm Gia Kỳ, nâng cái mông cô lên, càng thêm thuận tiện bị chính mình làm huyệt.

"Ah...ah...anh chậm một chút, sâu quá...ah...tiểu bức bị hỏng mất...ah...ha... a ~"

Thẩm Gia Kỳ bị làm đến hai chân mở lớn, cái đùi ngọc trắng tinh gắt gao mà treo lên eo của anh rể, càng thêm phần tiện lợi để anh rể làm càng sâu, thịt non sưng đỏ màu mỡ mà chảy dâʍ ŧᏂủy̠.

Lương Thiệu Dương với thân hình cường tráng như tạc tượng đổ mồ hôi đầm đìa, cùng với tiếng rên nhẹ, lần lượt mãnh liệt mà va chạm, đem côn ŧᏂịŧ sưng to của mình hung hăng đâm vào huyệt thịt nhiều nước, tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Gia Kỳ cũng phá thành mảnh nhỏ, giương môi đỏ từng ngụm từng ngụm mà rên, bản năng dâʍ đãиɠ càng khiến cô thêm phần xát nhập vào anh, càng muốn càng nhiều.

Trên ca nô đang chạy, cô bị Lương Thiệu Dương mãnh thao đến lúc ẩn lúc hiện, dươиɠ ѵậŧ ở trong huyệt Thẩm Gia Kỳ không hề quy tắc mà trái phải đâm chọc, Thẩm Gia Kỳ sướиɠ đến độ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng.

"A ~ thật thoải mái ~ bị anh rể làm sướиɠ quá~ ah đến rồi...ah.... a ~ a a chịu không nổi, dươиɠ ѵậŧ anh rể quá lớn!"

"Không lớn thì sao có thể làm chết đứa bé dâʍ đãиɠ em đây! Quá dâʍ đãиɠ... kẹp chặt vào... Thật là sướиɠ chết anh rể em..."

"Ô... Không... A, ha, a a a!!! anh rể... Tao âʍ ɦộ... A —— hỏng mất...ah...... A!"

Cô bị anh rể gian da^ʍ sướиɠ đến chịu không được, thân thể mềm mại loạn run, một đôi vυ" bự ở ngoài vạt áo kịch liệt đong đưa, đầṳ ѵú bị ăn đến đỏ bừng sưng lên áp vào trên người anh, làm Lương Thiệu Dương xem đến càng thêm tính dục bừng bừng phấn chấn.

Lương Thiệu Dương chịu không nổi cặρ √υ" bự ở trước mặt mình đong đưa vẽ thành hình sóng, dùng bàn tay to bắt lấy đầṳ ѵú, ở trong tay hung hăng trảo xoa, sau đó ôm Thẩm Gia Kỳ vào thân mình, làm cô ưỡn ngực, đem vυ" bự đưa vào trong miệng gặm cắn, hung hăng mà hút mυ"ŧ, như muốn đem sữa bên trong hút ra.

Đồng thời, dưới háng cũng không chút nào thả lỏng mà hung hăng thọc vào rút ra kia bên trong nộn huyệt nhiều nước kia, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khẩn trí bao vây cực hạn, tìm đúng điểm mẫn cảm mà tàn nhẫn đâm sâu vào, tử ©υиɠ nhiệt tình mà hút chặt lấy qυყ đầυ của nam nhân.

"Ah... hút chặt... Gia Kỳ thật da^ʍ... da^ʍ huyệt em ngon như vậy ....thao sướиɠ chết..."

"A ~ anh rể không cần mà... Không cần một bên làm huyệt một bên hút vυ" em... Ân ha Gia Kỳ chịu không nổi..."

Thẩm Gia Kỳ mê ly, đôi mắt không ngừng bị làm cho trào ra nước mắt, cái miệng đỏ bừng hé mở, mềm mại kiều nộn, tràn ra tiếng rên yêu kiều làm nam nhân càng thêm huyết mạch sôi sục.

Cô bị chính diện khô mát, hơn nữa cái thân lại bị quỳ ghé vào boong thuyền, đã bị anh rể hút sưng vυ" cả người không ngừng lắc lư, bị tay nam nhân trảo xoa dâʍ ɭσạи.

Eo mông anh rể rắn chắc cường kiện, giống như một cái máy không biết mỏi mệt, 'phanh, phanh, phanh' mà hung mãnh đâm vào tiểu huyệt cô, ở thời điểm cao trào cũng không đình hoãn chút nào, ngược lại càng thêm dùng sức gian da^ʍ, bên trong phát ra âm thành tà mị.

Trên ca nô vẫn luôn tiếp tục gian da^ʍ, Lương Thiệu Dương cao trào bắn tinh, bên trong trứng dái cực lớn, chứa đầy tϊиɧ ŧяùиɠ đặc sệt thông qua qυყ đầυ mã mắt mà phun trào ra tất cả, rót đầy tiểu huyệt của Thẩm Gia Kỳ.

Thẩm Gia Kỳ ở trong kɧoáı ©ảʍ cực hạn mà cơ hồ hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng cảm giác Lương Thiệu Dương bế mình lên, chờ cô hô hấp trở lại bình thường, thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, phát hiện bọn họ cư nhiên đang ở một rừng cây.

Xung quanh là những cây đước rậm rạp, trước mặt lại có một bàn ăn tinh xảo, khăn trải là một tấm vải trắng ren mang đường viền hoa, mặt trên bày những món ăn phương Tây đủ màu sắc, nào là nến, hoa hồng... Là một buổi tuối của những cặp đôi yêu nhau....không sai....đúng vậy.

"Sao...sao chúng ta lại ở trong rừng?"
Thẩm Gia Kỳ ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn quanh, rồi lại thấy nơi xa tựa hồ là mặt nước.

"Em nhìn kỹ xem."

Lương Thiệu Dương cười khẽ.

Thẩm Gia Kỳ dẫm lên rêu xanh rậm rạp, tầm mắt xuyên qua rừng cây, lập tức thấy được cách đó không xa chính là mặt biển, còn có lan can... cô đột nhiên hiểu được.

Bọn họ ở trên thuyền, còn đây chính là con thuyền mà anh rể đã từng muốn bước lên, bên trên thuyền đã mọc đầy rừng cây kim loại.

Những ánh đèn vàng xa xa kia chính là những tòa cao ốc khổng lồ, nhưng cách bọn họ rất xa, giờ phút này, một trời một đất yên tĩnh, như thể chỉ có riêng hai người bọn họ.

Lương Thiệu Dương từ phía sau ôm cô, đem cô ôm vào trong lòng ấm áp, cọ cái cổ cô, hơi thở nóng phả vào bên tai:

"Bảo bối, thích không?"

Thẩm Gia Kỳ trong lòng đầy kích động, cắn cánh môi, nhất thời nói không ra lời.

Từ khi nào anh rể lại bố trí tốt nơi này? Hắn cũng thật là dụng tâm...

"Đói bụng sao?"

Lương Thiệu Dương ôm cô ngồi trở lại, xúc một muỗng đồ ăn đưa đến miệng cô:

"Nếm thử, em thích ăn đậu hũ đúng không?"

"Em, để em tự ăn..."

Thẩm Gia Kỳ ngồi ở trên đùi Lương Thiệu Dương, thật cẩn thận mà nhấm nháp thức ăn, vừa rồi tiểu huyệt bị thao sưng đỏ vẫn còn nóng, qυầи ɭóŧ ướt đẫm cũng không có mặc, tao bức không có bảo vệ liền cọ xát ở trên quần Lương Thiệu Dương, càng ngày càng ngứa.

"Anh rể, có thể để em ngồi trên ghế được không?..."

Thẩm Gia Kỳ quay người muốn chạy, lại bị Lương Thiệu Dương gắt gao bắt lại, nam nhân cười nhẹ nói:

"Gia Kỳ thật da^ʍ đến qυầи ɭóŧ cũng không mặc, ngồi ghế trên cảm lạnh thì sao? Vẫn là ngồi trên đùi anh vừa ấm áp lại thoải mái."

Gương mặt Thẩm Gia Kỳ ửng đỏ, áo ngực cô cũng không biết bị anh rể vất ở nơi nào, vạt áo đứng thẳng vυ" bự cũng vì cọ trên vải liền sinh ngứa, cảm giác Lương Thiệu Dương sau mà hôn lấy tai, một bên nói nhỏ lẩm bẩm, cô vừa khó chịu lại ngượng ngùng nói.

Ăn đồ ăn một lúc, nhấp một ít rượu vang đỏ, vì dời đi lực chú ý, Thẩm Gia Kỳ móc di động ra, muốn lướt mạng một lúc.

Lướt mạng thì đột nhiên phát hiện chị gái gửi cho mình một tấm ảnh đi du lịch hồi trước còn kèm thêm cái bình luận:

Gia Kỳ chụp cho chồng chị thật đẹp trai quá đi! ( che miệng cười ).

Thẩm Gia Kỳ hoảng sợ, cô chỉ đăng ảnh chụp phong cảnh, chưa hề đăng ảnh anh rể?

Cô vội vàng mở ra chính mình động thái, nhìn kỹ, hóa ra cô không cẩn thận đem tấm hình chụp lén anh rể cùng ảnh chụp phong cảnh xen lẫn mà đăng lên mạng!

Thẩm Gia Kỳ trong lòng trầm xuống, phía dưới ngay sau đó lại có bạn học bình luận.

Bạn nữ A: Gia Kỳ, anh đẹp trai trong ảnh là ai a, cậu đang du lịch nước ngoài sao?

Bạn nữ B: Oa, sướиɠ quá đi mất, tớ mong chờ, Gia Kỳ mau đem anh ta trở về đây. ( mắt lấp lánh )

Bạn nữ C: # cười gian. Gia Kỳ nhà người ta đã có bạn trai, các ngươi kích động cái cái gì a, chẳng lẽ còn muốn ăn thử một ít sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro