Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân gian tháng ba, hoa đào nở.

Ở giữa gần một làng quê đẹp đẽ có một rừng cây, nơi đó rất nhiều loại cây đào, mỗi khi đến tháng ba, cánh hoa hồng nhạt ở giữa không trung mà lả tả bay múa đầy trời, ánh nắng sáng lạn chiếu xuống đến, vì thế phảng phất mạ lên một tầng lụa mỏng mông lung mà tươi sáng.

Liền tựa hồ đã trải qua một hồi cảnh đẹp trong mơ, làm người nhìn hô hấp liền đều không tự giác mà buông nhẹ.

Nơi này, được thông báo gọi là thánh địa ở giữa rừng hoa đào.

"Lạc Thanh Hi, tôi thích em!" Nam sinh lớn tiếng mà nói, trên sườn mặt tuấn tú soái khí đều là tràn đầy nghiêm túc cùng chờ mong. Con ngươi màu nâu nhạt của hắn không chớp mà nhìn xuống thiếu nữ hết sức mỹ lệ, đôi tay cầm lên một phong thư màu hồng phấn, vẻ mặt thành kính.

Chỉ thấy hắn gằn từng chữ một mà nghiêm túc nói, "Về sau tôi sẽ một đời một kiếp đối tốt với em, Thanh Hi, em nguyện ý tiếp nhận tôi sao?"

"Tôi từ chối." Thiếu nữ một đầu tóc đen như thác nước, ăn mặc giáo phục màu xanh đơn giản, giống như sớm đã có chuẩn bị, thong dong bình tĩnh mà mở miệng, liền một tia do dự đều không có.

Thiếu niên trên mặt xuất hiện mất mát, ngón tay hơi hơi dùng sức nắm phong thư hồng nhạt, tựa như một con trung khuyển bị vứt bỏ thập phần khổ sở giống nhau : "Vì cái gì? Em không thích tôi điểm nào, tôi sửa còn không được sao?"

"......" Lạc Thanh Hi trầm mặc một hồi lâu, nghĩ thầm tôi không thỏa mãn chủng tộc của anh, anh có thể đem chủng tộc anh đổi thành nhân loại sao?

Ngẫm lại cũng biết không có khả năng, vì thế Lạc Thanh Hi không khỏi nội tâm bi thương nói: "Anh thích tôi điểm nào, tôi sửa còn không được sao?"

"Điểm nào cũng thích!" Thiếu niên không chút do dự nói, đôi mắt màu nâu nhạt trong nháy mắt hiện ra tia sáng nhiệt liệt, "Tôi thích tóc đen như thác nước của em, thích mắt phượng hẹp dài của em, thích gương mặt tinh xảo của em, thích da thịt như bạch ngọc của em, thích em biểu tình lãnh đạm, thích em thiện lương, thích......"

Yêu cầu diện tích cải biến quá lớn, tôi làm không được.

"Chính là tôi không thích anh."Một lời không hợp, Lạc Thanh Hi chỉ có thể dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt hắn, sau đó liền xoay người đi.

Thiếu niên ủy khuất mà cúi đầu, nhìn cô gái càng đi càng xa, đến giơ lên tay la lớn: "Tôi sẽ không từ bỏ, tôi nhất định sẽ đuổi được em, tôi thích em, Thanh Hi!"

Lạc Thanh Hi bước chân ngưng lại, đột nhiên cảm thấy nội tâm vô cùng tiều tụy.

Cô chỉ là một thiếu nữ nhân loại bình thường, tuy rằng có điểm năng lực không bình thường cùng hệ thống không đáng tin cậy nào đó, nhưng là bản chất cô vẫn là thiếu nữ nhân loại bình thường, cho nên, cô từ chối vượt, loại, tộc yêu đương!

Cô, từ, chối!

Mặc kệ là hoàng kim cự long ấu tể (*), vẫn là linh hồn quý, cô hết thảy từ chối! Vượt chủng tộc yêu đương là không có kết cục tốt!

(*) Hoàng kim cự long ấu tể : Rồng hoàng kim nhỏ - đích thật là rồng vàng theo đúng nghĩa đó mọi người ಡ ͜ ʖ ಡ

"Lần thứ hai mươi bốn đi... Khương Vĩnh Long thật đúng là mãi không buông tay." Trong rừng hoa đào, một đám nam sinh vây xem nhỏ giọng nói với bạn học.

"Lạc Thanh Hi cũng thật là tâm như đá, Khương học trưởng đều tỏ tình 24 lần, vẫn là từ chối, cô gái này thật đem chính mình xem là của quý?" Một người khác tức giận bất bình nói.

"Khương Vĩnh Long trong nhà có tiền có thế, lớn lên còn đẹp, thành tích cũng tốt, làm người hào sảng hào phóng, thật không hiểu Lạc Thanh Hi rốt cuộc chướng mắt hắn điểm nào."

"Lạc Thanh Hi chính là làm vẻ, cô ta liền làm đi, sớm hay muộn gả không ra."

Trong rừng hoa đào, mọi người vây xem còn ở đó nhỏ giọng nghị luận, Khương Vĩnh Long trên mặt uể oải nhìn qua, lớn tiếng nói: "Tôi ngày mai nhất định phải tiếp tục cùng Thanh Hi tỏ tình!"

Dừng một chút, Khương Vĩnh Long giống như khôi phục năng lượng, nói tiếp : "Cô ấy nhất định sẽ cảm động vì tôi kiên trì, tôi sẽ không từ bỏ!"

Toàn trường lặng im ba phút, sau đó có mấy người mồm năm miệng mười mà tới bắt đầu an ủi Khương Vĩnh Long, càng có không ít người khuyên Khương Vĩnh Long từ bỏ Lạc Thanh Hi.

"Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa? (*) Điều kiện cậu tốt như vậy, lại không phải tìm không thấy cô gái tốt." Một nam sinh khuyên nhủ.

(*) Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa : Thế gian nơi nào mà chẳng có cỏ non, sao cứ nhất định yêu một hoa.

"Không thể!" Khương Vĩnh Long lớn tiếng nói, đôi tay nắm chặt, nói lời thề son sắt, "Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Thanh Hi!"

Nghĩ nghĩ, Khương Vĩnh Long bổ sung thêm : "Cô ấy là cô gái tốt, tôi nhất định sẽ theo đuổi, tôi chỉ thích cô ấy!"

Mọi người: "......"

Một nữ sinh tóc ngắn, vóc dáng cao bên phía rừng hoa đào ở chỗ vây xem toàn bộ quá trình siết chặt nắm tay, biểu tình thập phần khó coi, thân mình hơi hơi phát run, có thể thấy được vừa rồi là tức giận đến cực điểm.

"Nhạc Thanh, Nhạc Thanh, cậu không cần quá kích động...." Phía sau có một nữ sinh lo lắng mà cầm góc áo nữ sinh vóc dáng cao, thưa dạ nói, "Đổi góc độ nghĩ lại, Khương học trưởng vẫn là độc thân, cậu còn có cơ hội a..."

"Đánh rắm!" Lý Nhạc Thanh nổi giận đùng đùng nói, vung tay lên liền tránh thoát tay nữ sinh, tức giận nói, "Đại tiện nhân kia là kỹ nữ tâm cơ, kỹ nữ trà xanh mà cũng dám cự tuyệt Khương học trưởng nhà tớ, cô ta cũng dám làm Khương học trưởng thương tâm như vậy, cô ta tội đáng chết vạn lần!"

"Cô ta làm sao dám không đáp ứng Khương học trưởng!"

Nữ sinh: "......"

"Nhạc, Nhạc Thanh, cậu điên rồi đi.... Lạc Thanh Hi nếu là đáp ứng Khương học trưởng, Khương học trưởng liền có bạn gái!"

"Kia thì thế nào?!" Lý Nhạc Thanh giận dữ hét, sau đó sửng sốt một chút, cắn răng nói, "Còn có thể chia tay! Khương học trưởng chỉ là tạm thời bị cái tiện nhân này mê hoặc! Cùng nàng ở bên nhau còn có thể chia tay a!"

Dừng một chút, Lý Nhạc Thanh bổ sung nói: "Hơn nữa muốn đá cũng là Khương học trưởng nhà chúng ta đá cô ta, cô ta dựa vào cái gì cự tuyệt Khương học trưởng?! Lại còn cự tuyệt 24 lần!"

"Không được! Tớ muốn đi tìm cô ta!" Lý Nhạc Thanh vung tay áo, quay đầu liền hướng khu dạy học lầu hai đi đến.

"Cậu từ từ, tớ... Nhạc Thanh!"

Lạc Thanh Hi tiến vào phòng học, liền cảm nhận được đông đảo ánh mắt quái dị đến từ chính bạn học cùng lớp, biết Khương Vĩnh Long đối với cô tỏ tình 24 lần lại chấm dứt thất bại đã truyền khắp cả lớp, khoé miệng không khỏi vừa kéo, tâm tình thưa thớt.

Chậm rãi bước trở về chỗ ngồi chính mình, Lạc Thanh Hi lấy ra sách bài tập toán học liền bắt đầu làm bài, mọi người nhìn đến bộ dáng cô "Không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền", cũng liền không có hứng thú, trọng điểm của ban từ trước đến nay lấy việc học làm trọng, vừa mới bát quái một chút, ngay sau đó liền vùi đầu làm bài, chỉ còn hai ba người vẫn còn đang tiến hành đề tài bát quái.

Lạc Thanh Hi không chút để ý mà nhìn đề mục trên sách bài tập, trong lòng nghẹn khuất cực kỳ.

Cô rất muốn lôi cổ áo những bạn học lắm chuyện đó, lớn tiếng đem chân tướng nói cho bọn họ, Khương Vĩnh Long kia căn bản không phải người, các người rốt cuộc thích hắn cái gì!

[ Đinh, thân ái ký chủ, có hay không cảm nhận được lửa nóng của ngày xuân lãng mạn? ] Hệ thống 007 lại bắt đầu ở nàng trong đầu xoay quanh.

"Không có, cút."

[ Di, ký chủ cô thật sự không hiểu lãng mạn, như vậy mời cô mở ra cửa sổ, xem một chút ở bên ngoài chim sẻ nhỏ trung thực đợi cô, thích không? ]

Lạc Thanh Hi: "......"

Mở ra cửa sổ, chuẩn bị tốt bánh mì xé thành từng một khối nhỏ, sau đó đặt ở trên gác cửa sổ, chim sẻ vui mừng mà ríu rít, hành động đáng yêu làm Lạc Thanh Hi không khỏi gợi lên khóe môi.

"Hi Hi, Hi Hi, ta thích cô!" Một con chim sẻ nhỏ cao hứng mà bay đến trên tay Lạc Thanh Hi, nhẹ nhàng mà mổ lòng bàn tay cô, vui vẻ mà kêu.

Lạc Thanh Hi: "...... Cảm ơn."

"Hi Hi Hi Hi! Ta cũng thích cô! Cô không cần thích cái ngu ngốc kia, ta so với nó càng thích cô!" Một chim sẻ khác bay lại đây, trực tiếp đụng phải chim sẻ vừa rồi kia, phấn chấn nói.

"Hi Hi! Ta cũng thích cô!"

"Hi Hi! Ta thích nhất cô!"

"Hi Hi! Ta càng thích cô!"

Lạc Thanh Hi: "...... Không, không cần..."

[ Nha, ký chủ thân ái, hôm nay cô vẫn được được hoan nghênh như cũ nha ~ ] Hệ thống 007 cao hứng mà vòng quanh.

"Câm miệng!" Lạc Thanh Hi nghiến răng nói.

[ Ký chủ cô không cần cứng nhắc như vậy, vượt chủng tộc yêu đương mới là xu thế tất yếu, cô không thể đi ngược chiều trào lưu thời đại a ~]

Lạc Thanh Hi: "......"

Đây là hệ thống của tôi, Lạc Thanh Hi nghĩ thầm,

Vĩnh viễn sẽ không chịu để nhân loại bình thường ưu ái tôi.

Vĩnh viễn hệ thống đều xúi giục tôi yêu đương vượt chủng tộc.

Mỗi ngày đều ở bị vô số chủng tộc bất đồng sinh vật thổ lộ.

Chẳng lẽ yêu đương vượt chủng tộc thật là kết quả cuối cùng của tôi sao?

Không!

Lạc Thanh Hi đột nhiên lắc đầu, tuyệt đối không cần!

Yêu vượt chủng tộc sinh ra nhãi con sẽ là cái dạng gì, một nửa nhân loại một nửa mặt sinh vật khác sao? Kia thật là đáng sợ, kiên quyết không cần!

"Thanh Hi." Bạn cùng bàn mang theo mắt kính cao độ cúi đầu nhỏ giọng nói : "Khương Vĩnh Long điều kiện không tồi, lớn lên soái lại có tiền, tính cách cũng tốt, còn thích cậu, vì cái gì không thử xem? Không thích hợp lại tách ra a!"

Vì cái gì không thử xem?

Lạc Thanh Hi khóe môi hơi kéo xuống, theo như lời các người, những cái đó đều là biểu hiện giả dối!

Khương Vĩnh Long là rồng hoàng kim nhỏ, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà đi đến Hoa quốc, nhưng may mắn Lạc Thanh Hi nhìn thấy qua bản thể của hắn.

Đó là một con rồng mập mạp béo phì phì phì màu hoàng kim mini, béo đến độ nhìn không thấy chân rồng, hai cái cánh đập nửa ngày, cũng không đứng dậy bay, ngẫu nhiên bay lên tới tám centimet, "bang" một tiếng liền rơi xuống.

Hơn nữa, thân là rồng nhỏ hoàng kim, hắn bản tính tham tài chính là đã bại lộ ra từ nhỏ.

Cùng cô một mình đi ra ngoài hai lần, hai lần đều là cô trả hoá đơn.

Quan trọng nhất là, hắn không phải người.

Hoàng kim cự long chính là sinh vật đẻ trứng, bạn có thể tiếp thu bạn tương lai sinh ra một cái trứng sao?

Hơn nữa trứng hoàng kim cự long đều phi thường lớn, bạn xác định bạn có thể sinh ra tới sao?

Còn có, lấy thể trọng của hắn, một giây có thể đè chết người.

Quan trọng nhất chính là, nhân loại là sinh thai động vật, cuối cùng sinh ra tới nhãi con rốt cuộc là cái cái quỷ gì, cũng không ai biết.

Vì trái tim cô không chịu nổi kinh hách quá lớn, cô tìm cái nhân loại bình thường ở bên nhau còn tương đối tốt đẹp.

Lạc Thanh Hi đỡ cái trán thầm nghĩ.

"Chỉ là không cảm giác không thích thôi." Lạc Thanh Hi có lệ mà nói.
Cô lại không thể đem chân tướng nói ra, nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

"Thật tốt......" Người ngồi cùng bàn có chút hâm mộ mà nói, "Tớ...."

"Lạc Thanh Hi, ngoài cửa có người tìm." Một loạt nữ sinh lớn ngồi dựa theo hàng lớn tiếng nói, trực tiếp đánh gãy lời người ngồi cùng bàn Lạc Thanh Hi chưa nói hết.

"À, cảm ơn." Lạc Thanh Hi chậm rì rì mà đứng lên, từng bước một hướng cửa đi đến, bộ dáng hữu khí vô lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro