Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : KimThanh.

Cuối cùng, thuyết pháp con gái này không giải quyết được gì cả.

Nhưng Diệp Chu vẫn như cũ tương đối yêu quý xe ba bánh nhỏ này, ngay cả có một chút.....

Cuối tuần, mặt trời biến mất một tuần rốt cuộc cũng mọc lên trời xanh, nước mưa cọ rửa đi vết bẩn, xe ba bánh nhỏ dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, Diệp Chu ở trên sân thượng phơi quần áo dư quang đảo qua một màu hồng trong nhà xe bên kia, trao đổi với người sống chung trong túc xá đồng sở hữu xe ba bánh Thương Tấn " Cậu có cảm giác xe ba bánh này màu sắc có chút không mỹ quan như vậy hay không ? "

Thương Tấn bỏ quyển sách đang xem xuống, trên ghế dựa nói đùa : " Thật coi là nuôi con gái, còn muốn thay quần áo cho nàng ? "

" Có thể không nói chuyện này không !! " Diệp Chu vừa thẹn vừa tức " Với cậu nói chuyện đứng đắn đâu rồi, tốt xấu xe này cũng phải dùng đến tốt nghiệp, còn hơn hai năm đấy. "

" Vậy phun sơn lần nữa thôi. " Thương Tấn nói xong bẻ bẻ cổ tiếp tục xem sách.

" Nói như vậy cậu đồng ý ? " Diệp Chu phơi hết một quần áo cuối cùng, mặc áo khoác, lôi kéo mũ phía sau quần áo của Thương Tấn nói " Đi, chúng ta đi mua quét sơn phun đủ loại kia. "

" Hả ?? " Thương Tấn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Chu lôi ra ký túc xá rồi.

" Vừa lúc hôm nay thời tiết tốt, chúng ta cũng đi ra ngoài phơi phơi nắng. "

Thương Tấn đỡ trán, từ trong ta Diệp Chu cứu cái mũ của mình, chấp nhận đi theo Diệp Chu xuống lầu. Đi tới một nửa đột nhiên phát hiện, rõ ràng bình thường sợ nhất phiền phức nhưng bây giờ loại chuyện phiền phức này còn có người phiền phức theo mình cư nhiên không có mâu thuẫn trong tưởng tượng, quả nhiên cậu bắt đầu trở nên không giống với chính mình rồi.
( Đây là suy nghĩ của TT nha. )

Mà Diệp Chu....

Thương Tấn nhìn người phía trước vẫn xuống lầu nghi ngờ nói : " Cậu không phải là không thích để cho người khác thấy tôi đi cùng cậu sao ? "

Qua Thương Tấn nhắc nhở, Diệp Chu lại chợt phát hiện, rõ ràng lúc đầu đối với Thương Tấn chỉ sợ tránh xa không kịp, bây giờ cư nhiên chủ động lôi kéo cậu ta ra ngoài, không chỉ có như thế còn cùng với cậu ta mua xe.

Hai tháng này, cậu đều đã trải qua chuyện gì vậy ?

Cậu và Thương Tấn từ lúc nào trở nên hòa hài như thế ??

" Tại sao không nói chuyện ? " Người bình thường ở bên tai lải nhải không ngừng bỗng nhiên lại im lặng, Thương Tấn có chút không thích ứng như thế " Cậu đề nghị cậu lái xe. "

Phục hồi tinh thần lại, hai người đi tới phía trước xe ba bánh rồi.

Thương Tấn chui vào phía sau buồng xe trước, Diệp Chu cũng không muốn tính toán chuyện trước kia cậu trừng Thương Tấn một cái cả giận nói : " Lại không chết được cậu . "

Hai người chạy xe nửa giờ, chạy đến phụ cận Kiến Tài thành mua không ít sơn tự phun. Đi ngang qua siêu thị thì Thương Tấn gõ cửa sổ một cái nói : " Có muốn đi siêu thị mua quần áo làm việc hay không ? Quần áo mùa đông giặt khó lắm.... "

Diệp Chu vung tay lên nói : " Muốn trang phục công việc gì ? Quần áo làm việc làm việc xong cũng cần giặt , trực tiếp đi tiệm tạp hóa mua hai áo mưa dùng một lần, dùng xong trực tiếp ném không cần giặt còn tiện lợi. "
( Thứ lỗi lúc edit chỗ áo mưa mình suy nghĩ thành .... chỉ tại đầu óc đen tối quá.... )

Thương Tấn chỉ là không muốn giặt quần áo, nghe Diệp Chu nói như vậy cũng không phản đối.

Hai người tiệm tạp hóa tìm hai cái áo mưa dùng một lần năm đồng, nói là áo mưa thực ra chính là một túi nhựa mang ống tay áo kèn sousaphone.

Buổi chiều thứ bảy, A Đại khắp ngõ ngách vô cùng vắng vẻ, Diệp Chu và Thương Tấn đầu đội mũ giấy báo người mặc áo mưa màu xanh da trời, mang theo cái bao tay sử dụng một lần phun sơn cho xe Tiểu Hồng.

Diệp Chu vốn là tâm huyết dâng trào, đối với phun hình vẽ tỉ mỉ gì đó, trong lòng không có còn cộng thêm không vẽ được bố cục,Thương Tấn thần giao cách cảm kết quả hai người tự do phát huy một trận cảm thấy toàn bộ thân xe thành hình ảnh đủ mọi màu sắc.

" Tại sao có loại cảm giác đem con gái thủy linh linh* ăn mặc thành ăn mày... Này này, làm sao cậu phun tên lên rồi ??? "

Thương Tấn phun xong đường ngang một cái cuối cùng, tiện tay đem chai không ném vào trong túi nhựa " Để tránh có người trộm xe a. "

" Tên trộm sẽ không trộm, ngược lại hắn sẽ lo lắng bán không được. " Diệp Chu không chịu tỏ ra yếu kém cũng ở trên thân xe tiêu sái vẽ một chữ " Diệp. "

Sau lần này, nguyên bản là xe ba bánh dành cho người già không đi bộ được hai người trổ hết tài năng nhảy một cái biến thành một chiếc xe hiệu. Mỗi ngày chạy ở trên đường đều nghênh đón vô số chụp ảnh của quần chúng vây xem.

Đoạn thời gian đó, bạn bè sinh viên A Đại vòng vòng đều là loại phong cách này.

Bạn học 1 : Nghe đồn không tốt bằng chính mắt nhìn, hôm nay rốt cuộc vô tình gặp được " Hiệu Thương Diệp " rồi, chụp chung lưu niệm [ ảnh chụp ]. ( Tui chém đoạn đầu á. )

Bạn học 2 : Đặc biệt từ khoa văn học chạy tới khoa tài chính liền vì liếc mắt nhìn " Hiệu Thương Diệp " Trong truyền thuyết [ ảnh chụp ].

Bạn học 3 : Vì chụp " Hiệu Thương Diệp " chạy xe đạp suýt chút nữa vọt vào bãi cỏ, cũng may cuối cùng cũng chụp được [ ảnh chụp ].

Bạn học 4 : Ta chỉ nghe nói trong trường học có một xe nổi tiếng như thế, cư nhiên không biết người lái xe đẹp trai như vậy !!! [ ảnh chụp ].

Mà lúc này, một người trong chủ của " Hiệu Thương Diệp " bị bàn tán — Diệp Chu, đang ngồi ở bên cạnh Thương Tấn theo dõi cậu ta dùng máy tính tra kết quả thi giữa học kỳ.

Thương Tấn hoàn toàn không cảm giác được Diệp Chu nóng lòng, chậm rãi nhập vào acc học của mình vào trang web trường học " Không phải chỉ là thi giữa học kỳ sao, cần thiết hay không ? "

" Bớt sàm ngôn đi, nhanh tra ! " Nếu như không phải là không biết acc học đăng ký mật mã của Thương Tấn cậu cũng muốn tự mình giúp cậu ta tra xét " Đi ra ! "

Diệp Chu không thể tin nhìn màn hình, từ lúc đầu đến kết thúc thi giữa học kỳ, cậu bởi vì vết thương ở chân cả ngày cùng Thương Tấn sống chung một chỗ, đối với tình huống ôn tập của Thương Tấn chủ yếu đều biết. Cho nên cậu biết rõ so với cậu ở trước kì thi một tuần tranh thủ từng giây ôn tập, Thương Tấn căn bản cũng không làm ôn tập.

Ngoại trừ trước khi thi đọc sách, thời điểm khác sẽ đi thư viện mượn sách đọc hoặc là luyện chữ, chơi game một chút.

Thế mà kết quả hiện ra, Thương Tấn vẫn như cũ môn học nào đều cao hơn cậu. ( Ở đây nói cao hơn là điểm á. )

Nếu nói đây là tùy tiện kiểm tra ???

Diệp Chu ngồi ghế xoay lết về chỗ của mình, cảm giác trong lòng có thể nói là đặc biệt khó chịu.

Nếu như Thương Tấn giống như cậu nỗ lực học tập, kết quả học tập tốt hơn cậu, cậu cũng chịu.

Nhưng lại là, người ta tùy tiện kiểm tra so với mình nỗ lực nhiều ngày như vậy còn mạnh hơn.

Tạo hóa thật đúng là không công bằng, không chỉ có cho Thương Tấn một cái bề ngoài đẹp, còn cho cậu ta một cái não tốt.

Diệp Chu nằm úp sấp ở trên bàn, dùng bút vẽ linh tinh trên giấy.

Thương Tấn quay đầu lại, thấy Diệp Chu dáng vẻ nhũn không xương nằm ở bàn, trong lòng có chút không thoải mái.

Diệp Chu sức sống bắn ra bốn phía mới là Diệp Chu, không nên nảy sinh loại tình trạng uể oải này.

Sau đó, Thương Tấn nghe được thanh âm của mình " Bằng không như vậy, về sau chúng ta người nào thi tốt hơn người đó liền mời ăn cơm ? "

Diệp Chu từ dưới mạnh mẽ dựng người lên " Tớ chấp nhận khiêu chiến của cậu ! Chờ xem, cuối kỳ nhất định là tớ mời cậu ăn cơm !! "

Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên vừa trở về nghe được những lời này của Diệp Chu bất minh sở dĩ *.
(* bất minh sở dĩ : mù mịt, không thể hiểu được. )

Chuyện gì xảy ra thế này, còn tranh nhau mời người ta ăn cơm ??

Không hổ là người cầm học bổng, mua xe mời cơm cũng không thèm nháy mắt !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammei