Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : KimThanh.

Vào giữa tháng 1, Diệp Chu cuối cùng kết thúc tất cả cuộc thi.

Thời điểm trước khi cùng Thương Tấn ồn ào, nhớ lại về nhà cũng không tệ bây giờ cùng Thương Tấn đã hòa hảo, Diệp Chu liền đặc biệt không muốn về nhà, đừng nói tới lần này về nhà nhất định phải cùng ca ca cậu gặp mặt.

Trốn được mùng một, chạy không khỏi mùng mười.

Diệp Chu kéo tới gần cửa ký túc xá, cuối cùng bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị sẽ lên đường về nhà.

" Nhà cậu gần như vậy tại sao không về ? "

Những bạn học khác đều về nhà trong ngày kết thúc kỳ thi hoặc là hôm sau vội vã về nhà, trừ Diệp Chu ra bởi vì nguyên nhân của mình, chỉ có Thương Tấn vẫn giống như người không việc gì đợi ở trong ký túc xá.

" Chính là bởi vì ở gần, lúc nào về thì về. " Thương Tấn đang cùng Diệp Chu nói chuyện đồng thời trên tay động tác chơi game không dừng lại chút nào " Nhưng cậu ngày mai tết ông táo rồi, hôm nay cậu mới đi ? "

Diệp Chu đem valy dựng thẳng, ngồi một bên thở dài nói : " Về nhà người nói cái gì thì để cho bọn họ nói, chỉ cần không phải chỉ vào lỗ mũi cậu ép cậu nghe vậy cũng không cần quản. "

Diệp Chu tức giận nói : " Cậu cho rằng tất cả mọi người có thể như cậu sao, hoàn toàn là người máy hả, không có cảm tình không quan tâm. "

Thương Tấn sách một tiếng nói : " Nói chuyện liền nói chuyện, từ chối công kích tôi. "

Diệp Chu gãi đầu một cái, vô lực nằm úp sấp ở trên bàn ngược lại đã bị Thương Tấn biết tình huống của mình, dứt khoát không phải ở trước mặt cậu ta ngụy trang không muốn về nhà thì không muốn về nhà, không một chút nào cần tìm cái cớ khác.

Thương Tấn nhìn đồng hồ nói : " Muộn thêm nữa cậu thật muốn trễ giờ rồi. "

" Đã biết đã biết ! " Diệp Chu đeo balo trên lưng, kéo valy đi tới cửa lại nghĩ tới một chuyện " Cậu Diệp Chu lúc đi đem xe ba bánh chận xuống. "

Thương Tấn : " .... "

Diệp Chu hoài nghi nhìn cậu ta một cái : " Cậu có nghe hay không ? "

Thương Tấn lý trực khí tráng* nói : " Không có. "
(* lý trực khí tráng : chí khí hùng hồn; lẽ thẳng khí hùng; cây ngay không sợ chết đứng; vàng thật không sợ lửa; có lý chẳng sợ; hùng hồn; lý trực khí tráng. )

Diệp Chu : " .... "

Đi xuống lầu, Diệp Chu dự định tự mình dùng loại túi ny lon cực lớn bọc xe lạo, có thể thời gian không đợi người, Diệp Chu nhìn thân xe loạn thất bát tao vẽ xấu suy nghĩ một chút, bỏ đi.

Ngược lại đã xấu như vậy rồi, bẩn chút vậy cũng không có sao !

Vô luận có bao nhiêu không muốn về nhà, chuyến tàu vẫn đúng giờ đưa cậu về.

Xuống xe lửa, Diệp Chu đứng ở cửa ra nhớ lại lần trước chen xe buýt kia trải qua mệt mỏi thoải mái, phản ứng đầu tiên là gọi taxi. Nhưng mà gọi taxi mà nói thời gian về đến nhà có thể so với ngồi xe buýt nhanh hơn nửa giờ.

Cũng không muốn về nhà sớm, lại không muốn chen xe.....

Diệp Chu vừa tự mình phỉ nhổ tình trạng xoắn xuýt bây giờ của mình, vừa do dự cuối cùng nên đi cái nào.

" Chu Chu ? "

Thanh âm xa lạ lại quen thuộc này vừa vang lên, Diệp Chu lập tức phản xạ có điều kiện mà nghĩ muốn trốn.

Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.....

Diệp Chu hít thở sâu một hơi mạnh mẽ nặn ra nụ cười " Anh..."

Diệp Hành và Diệp Chu chiều cao gần bằng nhau, hai người dáng dấp không giống nhau lắm, cùng Diệp Chu so sánh Diệp Hành ôn hòa hơn mang mắt kính văn vẻ lịch sự anh ta vươn tay chuẩn bị từ trong tay Diệp Chu đón lấy valy kết quả thời điểm nói cũng không nói.

Diệp Chu từ sau khi thấy Diệp Hành, tay phải liền nắm chặt valy . Khi Diệp Hành nói muốn cầm lên vẫn như cũ không có buông tay.

Diệp Hành vẻ mặt nghi vấn nhìn cậu một cái : " Chu Chu ? "

Diệp Chu giống như bị kinh sợ tay nắm valy mạnh mẽ mà giơ lên.

" Trước đi vào xe đi. "

"Oh..." Diệp Chu đi theo phía sau Diệp Hành, cho dù bây giờ Diệp Chu và Diệp Hành dáng dấp chiều cao không bằng nhau, nhưng Diệp Hành bóng lưng vẫn như cũ giống như trong ký ức của cậu cao to như một tòa núi lớn, cậu mãi mãi cũng trèo không lên được.

Đến cạnh xe, Diệp Chu rất muốn ngồi chỗ ngồi ở phía sau xe nhưng anh cậu ánh mắt quét tới, chỉ có thể kiên trì mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra.

Ở trạm xe lửa khá tốt, xung quanh cãi nhau coi như không nói lời nào cũng sẽ không quá xấu hổ. Bây giờ hai người ở trong không gian kín, cửa xe ngăn cách ồn ào náo động phía ngoài không khí ngột ngạt dần dần nảy sinh.

Đến cạnh xe vẫn được xưng là tiểu năng thủ giao tiếp Diệp Chu bây giờ hoàn toàn là người câm, cúi đầu dáng vẻ giả bộ rất nghiêm túc chơi điện thoại, chỉ hy vọng thời gian có thể qua mau một chút.

Diệp Hành trong lúc đang đợi đèn đỏ, liếc mắt nhìn gò má em trai tận lực thả nhẹ giọng điệu nói : " Ở trường học thế nào ? Nghe nói A Đại xây dựng cơ bản rất tốt, anh vẫn muốn đi xem đây."

Nếu như người khác nói những lời này, Diệp Chu nhất định sẽ nhiệt tình mời đồng thời hứa hẹn nếu như đối phương tới thật cậu nhất định làm người hướng dẫn.

" Vẫn ổn. " Cũng không biết là đang trả lời cuộc sống ở trường học hay là xây dựng cơ bản trường học Diệp Chu nói xong lại cúi đầu " Hết sức chuyên chú " Chơi điện thoại toàn thân tản ra khí tức " Đừng có nói với cậu. "

Diệp Hành tiếp tục hỏi : " Quen bạn gái chưa ? "

Diệp Chu cũng không ngẩng đầu lên nói : " Không có. "

Diệp Hành thở dài một hơi, không có dự định tiếp tục mở miệng.

Ý thức được điểm này Diệp Chu ở trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vẫn khẩn trương cũng dần dần thả lỏng.

Nhạy cảm nhận ra được chút biến hóa này Diệp Hành càng thêm thất bại.

Dọc đường không nói gì mà về đến nhà Diệp Chu vào cửa, phát hiện trong nhà một bàn đầy món ăn ngon.

Diệp Chu thuận miệng hỏi một câu " Ngày mai mới tết ông táo, làm sao hôm nay đồ ăn thịnh soạn như vậy ? "

" Mẹ cũng là nói như vậy, còn không phải anh con nói hôm nay con trở về, làm nhiều món ăn ngon đón con về nhà. " Mẹ Diệp lại đem hai đĩa từ phòng bếp bưng ra. " Tiểu Hành, lát nữa cơm nước xong đừng đi ra ngoài nữa vốn con cũng mớ về nhà không lâu, máy bay hạ cánh không nghỉ ngơi thật tốt còn phải lái xe đi đón em trai con, chính con lại không về nhà. "

Diệp Chu kinh ngạc nhìn Diệp Hành một cái, không nghĩ tới anh cậu hôm nay mới về nhà.

Diệp Hành lên tiếng đi tới bên người Diệp Chu ngồi xuống " Ăn cơm đi, dừng đứng ngây ra đó. "

" Đúng rồi, Tiểu Hành con đây làm sao bỗng nhiên về ? " Nhà Diệp Chu không có quy định ăn không nói ngủ không nói, ba Diệp đem thịt kho cùng rau xà lách trước người Diệp Hành lại đổi một vị trí " Ngày 1 tháng 10 lúc trở lại không phải nói năm nay ăn tết bận không có thời gian về sao ? "

" Đây không phải là muốn ăn đồ ăn mẹ làm sao. " Một câu nói đem mẹ Diệp mở cờ trong bụng đem mấy món Âu đều đẩy tới phía trước Diệp Hành, Diệp Hành không để lại dấu vết mà đem các loại đồ ăn chuyển tới trước mặt Diệp Chu " Là có chút bận, buổi chiều ngày mai con mua vé máy bay. "

Nụ cười không ngớt của mẹ Diệp ngưng trệ ở trên mặt, ngay cả Diệp Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn anh cậu, mẹ Diệp : " Thời gian cũng quá gấp đi. "

Diệp Hành cười cười không nói chuyện.

Diệp Chu cũng chỉ là kinh ngạc mấy giây, sau đó liền im lặng làm người thực khách, trên bàn cơm đều là thanh âm cha mẹ cùng Diệp Hành trao đổi, vốn tưởng rằng có thể bình an vô sự mà trải qua qua một đêm như vậy, ai biết cơm còn chưa ăn xong mẹ Diệp đem mũi nhọn nhắm ngay Diệp Chu nói : " Làm sao con mỗi ngày dường như càng khó hiểu, anh con về không biết nói thêm mấy câu không biết còn nghĩ hai đứa con là người xa lạ. "

Diệp Chu uống một ngụm canh, từ lúc vào cửa tâm tình vẫn không quá cao hứng " Con muốn hỏi hai người không phải đều hỏi rồi sao, còn có cái gì có thể hỏi. "

" Chu Chu, ngày 1 tháng 10 lúc về nghe ba mẹ nói em lấy được học bổng, thật là giỏi. " Trong mắt mình cũng nhận ra được hơi đắc ý trong miệng khiêm tốn nói " Bất quá là một học bổng nhị đẳng, cũng không khó như vậy. "

" Cũng đừng khen em con, mẹ xem em con bây giờ cũng có chút lười biếng. "

Mẹ Diệp nói một câu, làm cho Diệp Chu lại cũng không có chút hứng thú nào nói nữa, sau đó Diệp Hành hỏi cậu thế nào, cậu cũng chỉ là ừ ừ hả hả mà ứng phó kết quả lại bị mẹ Diệp mắng một trận.

Buổi tối, Diệp Chu trong phòng ngủ đọc sách Diệp Hành cửa hai tiếng, đẩy cửa mà vào. Diệp Chu từ trên giường ngồi dậy, vài bước đi tới hỏi : " Có chuyện gì không ? "

Diệp Hành đem trái cây để lên bàn, ngồi ở mép giường vỗ vỗ bên cạnh nói : " Ngồi. đi. "

Diệp Chu cách Diệp Hành 1 mét ngồi xuống ánh mắt dao động chính là không nhìn đối phương.

" Mẹ nói những lời này, em chớ để ở trong lòng. Cuộc đời của em mới bắt đầu không cần sống trong tiêu chuẩn của người khác. Bọn họ cả đời đều ở đây cùng điểm số tiếp xúc cho nên thấy điểm số rất đặc biệt quan trọng. Nhưng không phải là tất cả mọi chuyện đều dựa vào điểm số mà cân nhắc. " Diệp Hành tùy ý lật ra sách Diệp Chu đặt lên giường " Trong cuộc sống chuyện quan trọng hơn điểm số rất nhiều, em có thể kết nhiều bạn bè đi ra ngoài chơi hoặc là gặp mặt hẹn hò thích cô gái nào đó ngay cả trầm mê một chút trong game online cũng được, đừng như ông cụ ở trong sách, kết nhiều bạn. "

" Ừm. " Có lẽ là trước mặt Diệp Hành, Diệp Chu quá đè nén chính mình cho nên Diệp Hành không biết cậu bình thường ở trong sân trường cũng không phải là một người không am hiểu giao tiếp, Diệp Chu cũng không có ý định sửa lời, những lời này là lần đầu tiên Diệp Hành nói với cậu Diệp Chu mũi có chút đỏ. "

Diệp Hành xoa xoa đầu Diệp Chu đứng lên trước khi ra cửa hỏi : " Ngày mai có thể đến tiễn anh không ? "

Từ sau khi lên sơ trung, vô luận là Diệp Hành đi học ở trường khác hay là công tác, Diệp Chu luôn luôn tìm đủ loại cớ không đi, Diệp Hành cũng không có đề cập yêu cầu Diệp Chu gật đầu một cái nói : " Được. "

" Cùm cụp. " Cửa phòng ngủ bị đóng.

Diệp Chu nằm ở trên giường, đầu có chút loạn cậu lấy điện thoại ra mở ra khung đối thoại của Thương Tấn.

Diệp Chu : Nếu như cậu ngoài kết quả học tập vượt trội ra, cái gì cũng không bằng đệ đệ của cậu, cậu sẽ đối đãi với em cậu như thế nào.

Thương Tấn đang chơi game liếc nhìn tin Diệp Chu gửi tới, không đếm xỉa đến đang đánh phó bản, trực tiếp cầm điện thoại lên trả lời.

Thương Tấn : Thứ nhất, tôi bây giờ chỉ có một em gái ba tuổi nàng tương lai như thế nào tôi cũng không biết. Thứ hai, mỗi người tính cách khác nhau nếu như tôi nói người cậu hỏi là anh cậu đối đãi như thế nào với cậu, tôi không có cách nào khác trả lời được. Chẳng qua cậu bình thường ầm ĩ như thế, tôi cảm thấy anh cậu hẳn là phiền chết.

Trong nháy mắt, Diệp Chu trong đầu toàn bộ đều là có một có một, cậu hận hận cầm điện thoại lên nhấn màn hình.

Diệp Chu : Cậu mới phiền chết ! Cả buổi thả không ra một cái rắm ! Tớ gần như mỗi ngày đang nói chuyện với không khí !

Thương Tấn : Làm sao, về sau thả rắm còn phải báo cáo với cậu một tiếng ?

Diệp Chu : .............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammei