Chương 1: Tặng lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

Tiểu sư thúc nhà ta lúc nào cũng thích chạy loạn. Mỹ danh là ngao du thiên hạ, tu luyện đạo tâm, nhưng mọi người đều biết hắn chẳng qua là muốn đi ngắm tuấn nam mỹ nữ.

Nguyên văn lời Tiểu sư thúc là: "Người tu đạo là tu để đẹp, mà người phàm là vẻ đẹp tự nhiên, vậy người phàm tất nhiên là hơn một bậc."

Ta thấy Tiểu sư thúc hẳn là đang ngứa da, cần sư phụ đến trị một chút. Nhưng sư phụ lại đang bận bế quan đột phá, đành dặn dò ta và Đại sư huynh Nhị sư huynh trông chừng Tiểu sư thúc thật kĩ, không để hắn ra ngoài trêu chọc nam nữ nhà lành.

Kỳ thực ta thấy không cần thiết phải trông coi làm gì, vì Tiểu sư thúc cũng không gạ được ai.

"Vị công tử này, hôm nay trời đẹp như vậy, không bằng chúng ta đi ngoại thành du ngoạn được không?"

Tiểu sư thúc cười tươi như hoa, dưới trời tuyết trắng xoá càng tôn lên sắc hồng trên khuôn mặt hắn.

Vị công tử choàng mấy lớp áo lông vội vã quăng dù chạy trối chết. Tiểu sư thúc mặc một thân trường sam đơn bạc, đứng giữa trời tuyết cảm thán: "Người phàm bây giờ thật là một chút tình thú cũng không có."

"Tiểu sư thúc, tuyết lớn như vậy, sợ là quá lạnh rồi." Đại sư huynh vẫn nề nếp nói, "Sư phụ dặn người nên đi thẳng tới Bắc Hoang tặng lễ cho Yêu chủ, không nên chạy lung tung."

"Ta chạy lung tung khi nào! Đây không phải là hướng đi Bắc Hoang sao?!" Tiểu sư thúc trợn mắt, nhưng trên khuôn mặt thiếu niên của hắn không có chút thuyết phục nào, "Đi đi đi, đồ nhi sư huynh dạy dỗ đều không thú vị gì cả!"

"Tiểu sư thúc, người có dám đem câu vừa rồi nói trước mặt sư phụ hay không?" Nhị sư huynh lúc nào cũng thích đâm vào chỗ đau của người khác.

Tiểu sư thúc bị chọc giận rồi, bấm một cái súc địa quyết liền biến mất tăm. Đại sư huynh bày ra bộ mặt người chết nhìn sang Nhị sư huynh. Nhị sư huynh lại vẫy vẫy tay: "Dù sao ngươi cũng không giữ chân được Tiểu sư thúc, còn nhìn ta làm gì?"

Đại sư huynh: "..."

Ta cảm thấy nếu Nhị sư huynh chuyển sang tu võ mồm, không chừng có thể đạp đất phi thăng.

(2)

Đại sư huynh bấm tay tính một lát rồi chỉ ra một hướng, bọn ta lập tức theo đó mà đi. Tuy rằng sức chiến đấu của Đại sư huynh chẳng ra làm sao, nhưng tính cách lại ôn nhu chịu khó có trách nhiệm, còn có thể tính được thiên cơ. Hơn nữa hắn làm đại sư huynh một ngàn năm nay, chăm sóc sự đệ vô cùng quen tay, chắc chắn sẽ không cố ý bẫy người.

Cho nên, lúc nhìn thấy bóng Tiểu sư thúc rơi vào mê trận, ta tuyệt đối không hoài nghi Đại sư huynh.

Nếu phương hướng này là do Nhị sư huynh chỉ, ta tuyệt đối không đi.

"Thì ra Tiểu sư thúc cảm giác nơi này có vấn đề nên mới đến đây sao." Đại sư huynh thở dài, "Không biết Tiểu sư thúc có gặp phải kẻ địch hay không."

Không không, Đại sư huynh, ta cảm thấy hướng đi này là Tiểu sư thúc chọn bừa mà thôi.

"Có ma khí." Nhị sư huynh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, tay phải vẫy một cái liền nắm chặt vũ khí bản mệnh trong tay. "Hai người đứng gần ta một chút, tuyệt đối không được tách ra."

Vừa dứt lời, thân ảnh Nhị sư huynh thoắt cái biến mất. Ta nhìn Đại sư huynh, Đại sư huynh nhìn ta.

Nhị sư huynh quả không hổ là miệng quạ đen.

"Nhị sư huynh liệu có xảy ra chuyện gì không?" Ta nắm tay Đại sư huynh, có chút lo lắng hỏi.

"Không sao, Nhị sư đệ rất mạnh." Đại sư huynh hoàn toàn tự tin, nói xong chợt khựng lại, "Hắn tu đến Nguyên Anh chưa?"

"Hình như còn thiếu một chút."

"Vậy không ổn." Đại sư huynh xoay người, "Ngươi chờ ở đây, để ta đi tìm hắn xem sao."

Nếu tu đến Nguyên Anh, dù thân thể tiêu vong cũng có thể luân hồi trùng tu. Nhị sư huynh rất hay xảy ra chuyện, đã chết mười một lần, đoạt xác hai lần, luân hồi chín lần. Khi hắn chết đến lần thứ ba, sư phụ ép hắn luyện "Bỏ linh trục tiên thể chuyển pháp", có chết cũng không sao nữa. Thế nhưng mỗi lần tiếp dẫn hắn quay về sư môn đều là ta và Đại sư huynh, phải dạy đi dạy lại một thứ như nhau, thật sự là rất phiền.

"Vẫn tốt, còn chưa chết." Đại sư huynh thở phào nhẹ nhõm, "Đi hướng này."

Một trận gió to đột nhiên nổi lên, trước mắt ta chỉ còn lại một màu trắng xoá.

(3)

Ta rất ít khi xuống núi, nhưng vận may lại cực kì cao, mỗi lần ra ngoài đều có thể đụng phải thiên tài, nhặt được địa bảo. Mấy sư đệ sau này cũng là ta nhặt về, một người vô cùng mạnh mẽ, một người tư chất cực tốt.

Nhưng sư phụ lại không thích ta xuống núi. Muốn nuôi đồ đệ giỏi phải hao tốn rất nhiều tâm sức tiền tài, hơn nữa còn chiếm mất rất nhiều thời gian ân ái của hắn và Tiểu sư thúc.

Lần này vì nghe nói Bắc Hoang Yêu chủ xuất quan sau một vạn năm, sư phụ cảm thấy ta có thể kiếm được kha khá đồ giá trị nên mới để Đại sư huynh mang ta theo.

Hiện tại ta lại đem Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tiểu sư thúc đều vứt đi hết, làm sao bây giờ?

Thực ra, cách tốt nhất lúc này chính là ngồi chờ một chỗ. Mệnh ta vốn rất cao, không chết được còn có thể nhặt thêm rất nhiều đồ. Chẳng qua trong lòng vẫn có chút hổ thẹn với tín nhiệm của sư phụ, cho nên ta quyết định xông pha một lần.

Ta xông thẳng vào tử môn.

Pháp trận này, tử môn chính là tử môn, một chút cũng không đùa.

Tất cả đồ sư phụ đưa cho ta đều mang ra dùng hết, thiếu chút hỏng cả pháp bảo bản mệnh mới qua được tử môn, còn thuận tay nhặt được xác của Nhị sư huynh... Người chưa chết, nhưng nguyên thần đã thoát ra rồi, phần thân thể lại bị trận pháp ném về phía ta.

Thì ra trận kiếm ý ở tử môn mà ta xông qua chính là của Nhị sư huynh, bảo sao lại quen như vậy!

Sớm biết đã không xông vào tử môn.

(4)

Lần này thực sự quá xui xẻo, Nhị sư huynh không hổ danh đã chết nhiều lần như vậy, kiếm ý kia thật đáng sợ mà.

Ngay lúc ta ném Bình bản mệnh xuống đất chuẩn bị trốn vào trong chờ chết thì một giọng ca đột nhiên truyền đến.

Tiếng hát khó nghe như vậy, ngoại trừ Tiểu sư thúc thì còn ai vào đây. Mỗi lần Tiểu sư thúc cất tiếng hát dưới phòng sư phụ, chúng ta đều hận không thể khiến cho năm giác quan triệt để biến mất... Tiếng ca của Tiểu sư thúc có thể xuyên thấu thần hồn, muốn che cũng che không được.

Nhị sư huynh lập tức tỉnh táo, ta còn thấy trên thần hồn của hắn nổi một tầng da gà.

Thật đáng sợ mà, bị tiếng ca của Tiểu sư thúc đấm thẳng vào thần hồn luôn đó...

Nhị sư huynh cứ như bị kích thích phát điên mà đâm chém loạn xạ, thoáng cái đã chém tan tành pháp trận.

Ta phát hiện Đại sư huynh đang đứng bên ngoài, cách xa mấy bước. Tiểu sư thúc thì đứng ở mắt trận, vừa múa kiếm đùa giỡn với hồ ly trắng, vừa nhảy vừa hát linh đình.

Sau đó ta mới biết mê trận này là do hồ ly kia bố trí, đặc biệt nhắm vào các kiếm tu. Nếu Nhị sư huynh không tiến vào thì đã chẳng có chuyện gì cả, dù sao đám người bọn ta đều không phải kiếm tu.

Nhị sư huynh thật sự rất xúi quẩy.

Tiểu sư thúc bên kia múa kiếm xong lại bắt bạch hồ biến ra vài dáng vẻ hắn thích, nhưng có vẻ quá trình biến hình không được thành công lắm. Tiểu sư thúc tức giận, lại đem nó bắt vào.

Ta có chút xấu hổ nói: "Tiểu sư thúc, lễ vật sư phụ đưa để tặng cho Yêu chủ ta đã dùng hết rồi, làm sao đây?"

Tiểu sư thúc đảo mắt, "Không sao, cứ nói chúng ta bị con hồ ly này đánh cướp, thuộc hạ Yêu chủ bất lực không giúp được chúng ta!"

"Tiểu sư thúc, như vậy e là không thích hợp." Đại sư huynh nhanh chóng ngăn cản, "Như vậy đi, để ta trở về một chuyến bẩm báo cho sư phụ..."

Đại sư huynh còn chưa nói xong, Tiểu sư thúc đã bấm pháp quyết chạy mất.

Đại sư huynh muốn đuổi theo nhưng lại không dám, ta kéo theo cái xác của Nhị sư huynh, không biết làm sao.

Cuối cùng Đại sư huynh vẫn ở lại, cùng ta trông coi Nhị sư huynh đoạt lại xác của hắn. Lúc phá trận quá hỗn loạn, thân xác Nhị sư huynh đã bị hồn của kiếm tu khác cháy nhà hôi của.

Đợi đến khi Nhị sư huynh vất vả đoạt lại được thân xác đã là ba ngày sau. Đại sư huynh nhận được phi hạc đưa thư của sư phụ, nói Bắc Hoang Yêu chủ vừa tuyên chiến với Thiên Thư Các chúng ta, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đại sư huynh không biết nên hồi âm thế nào, thiếu chút muốn bạc đầu.

Ta cảm thấy, lần này thả Tiểu sư thúc xuống núi chính là sai lầm to lớn nhất của sư phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro