Chương 7: Sư Đệ Không Nghe Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

Phun máu cũng không kém bao nhiêu so với phun cóc.

Thuốc Đại sư huynh cho ta ăn đắng quá, đắng đến mức ta suýt phun cả ruột.

Tiểu phúc địa này thật là tốt, một kẻ xấu cũng không cho vào.

Da của ta cũng không còn đổi màu như trước nữa, làm ta có chút tiếc nuối.

Tứ sư đệ ngồi trên tảng đá lớn, biểu tình lạnh lùng.

Ta ngồi xổm lại đùa với hắn: "Tứ sư đệ, tiểu phúc địa của ta lợi hại không?"

Tứ sư đệ không để ý ta.

Ta đẩy đẩy táng đá lớn, làm chân Tứ sư đệ chổng ngửa lên trời.

Ta vừa cười vừa phun máu, thì ra máu còn có thể phun từ lỗ mũi.

(2)

Đại sư huynh cảm thấy không thể để sự tình tiếp tục như thế.

Mọi người ra ngoài xui xẻo như vậy, tốt nhất là mau mau tìm Tiểu sư thúc trở về.

Hắn bấm tay tính toán rồi chỉ ra một hướng.

Sau đó ta phát hiện, không thu tiểu phúc địa lại được.

Mọi người đều nhìn ta.

Ta gấp đến nỗi mặt biến thành màu tím.

Ta hơi dùng sức, cây cỏ màu sắc rực rỡ từ trong miệng chui ra. Không chờ ta kịp phản ứng, Tứ sư đệ loáng cái đem đám cỏ nhét lại vào miệng ta.

Đầu ngón tay cứng quá, suýt chút đã cắn phải một cái!

(3)

Đại sư huynh dạy ta điều khiển tiểu phúc địa trực tiếp dịch chuyển tới nơi cần đến.

Ta thử một chút.

Tiểu phúc địa rục rịch động tĩnh, sau đó bọn ta bị ném hết ra ngoài.

Đám kẻ thù kia không thấy đâu, quang cảnh cũng thay đổi, xung quanh toàn là ma.

Ma và yêu bất đồng, căn bản không giảng đạo lý.

Tỷ như đám người này muốn giữ lại Tứ sư đệ.

Ta biết ma muốn ăn Tứ sư đệ, bởi vì Tứ sư đệ tư chất rất tốt.

Ma nhiều lắm, Chân long tổ tông ăn tới muốn ói, Thượng cổ đại "gấu" giết tới phiền, mà chúng ta vẫn chưa thoát ra được.

Ở đây là địa bàn của ma.

Ta và nhóm ma quyết định đàm phán: "Ta và Tiểu phúc địa ở lại, đổi lấy Tứ sư đệ! Hai đổi một, có lời!"

Nhóm ma miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng Tứ sư đệ không chịu rời đi, còn khóc lóc om sòm như ngày đầu đến tông môn bị Nhị sư huynh sờ mặt!

Ta đạp một cái lên mông Tứ sư đệ, hiếm thấy được một lần đại phát thần uy, thật vui vẻ.

(4)

Ma đem ta đi tắm rửa sạch sẽ, bôi dầu thơm, đặt lên một cái mâm mang đến tiến cống cho đại ma.

Thật đáng sợ, ta sắp bị ăn rồi.

Đại ma sở hữu cả một toà cung điện.

Quá hoa lệ, không giống với phong cách của ma.

Chẳng qua ta lại thích, thật nhiều màu sắc.

Mành được xốc lên, Tiểu sư thúc ngồi trên bảo toạ, vắt một chân, ngẩng đầu hờ hững hỏi: "Mỹ nhân đâu?"

Đại sư huynh coi thiên cơ thật chuẩn!

"Tiểu sư thúc!!!" Ta vừa hô vừa nhào tới.

Tiểu sư thúc thoạt nhìn như sợ hãi, hoang mang lấm lét nhìn trái nhìn phải: "Sư huynh đến?"

"Không có." Ta sống chết ôm chân Tiểu sư thúc: "Là ta tiến cống cho người chứ nào có mỹ nhân nào đâu, Tiểu sư thúc người xong rồi, ta muốn cáo trạng với sư phụ!"

Vẻ mặt Tiểu sư thúc đang nhìn ta thật đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro