Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1980, Ninh An.

Vào lúc chạng vạng, hai vị khách đặc biệt đến văn phòng của Như Thanh Giang.

Là một già một trẻ, người già ngồi trên xe lăn, nhìn khí sắc ước chừng đã gần đến trăm tuổi, khuôn mặt tuy đã khô mục từ lâu nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút vẻ đẹp khi còn trẻ. Về phần người trẻ tuổi đẩy xe lăn thực tế cũng đã đến tuổi 40.

Người trẻ hơn tự giới thiệu: "Xin chào, chắc hẳn ngài là người phụ trách biên soạn biên niên sử địa phương Ninh An. Tôi họ Nam. Đây là bà ngoại của tôi. Chúng tôi từ Ấn Độ đến."

Bà lão đang ngồi trên xe lăn bỗng trở nên kích động, khó khăn đứng thẳng người lên, nắm lấy tay áo của Như Thanh Giang, miệng lẩm bẩm không biết đang nói gì. Như Thanh Giang chân tay luống cuống nhìn về phía Nam tiểu thư. Nam tiểu thư bất đắc dĩ khoác tay bà lão, nhẹ giọng an ủi: "Bà ngoại đừng lo lắng, không nên gấp gáp, từ từ nói."

Dù sao thì bà cũng đã trăm tuổi, sức lực giãy giụa vừa rồi đã tiêu hao gần hết sức lực của bà, bà buông tay Như Thanh Giang ra rồi chán nản dựa lưng vào xe lăn, Nam tiểu thư xin lỗi Như Thanh Giang: "Xin lỗi, hôm nay xem ra là không nói chuyện được rồi. Chúng tôi sẽ quay lại vào ngày mai."

Như Thanh Giang tỏ vẻ thông cảm, Nam tiểu thư đẩy xe lăn đi ra ngoài, Như Thanh Giang tò mò nhìn bóng lưng hai người, đột nhiên khi xe lăn chuẩn bị rời khỏi, Như Thanh Giang nghe rõ một câu. "Anh ấy, không, là, ngươi, chúng ta, nghĩ, kia, loại đó." Tất cả mọi người đều giật nảy mình, Như Thanh Giang sải bước đi đến xe lăn: "Ngài nói cái gì?"

Bà lão đã gần trăm tuổi, xương cốt chỉ sọ đều đã khô mục, đột nhiên chống lên nửa người của mình, từng chữ nói ra, nhưng lặp đi lặp lại rõ ràng không gì sánh được: "Anh ấy, không, là, ngươi, chúng ta, nghĩ, kia, loại đó." Sức lực ngoài khả năng của bản thân làm cho thái dương và mu bàn tay của bà nổi đầy gân xanh, giống như một con giun đất sắp chết, bùng lên một nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Nói xong, bà ngã về phía sau, nhắm mắt lại.

...

Nam Vi lần thứ năm từ chính quyền thành phố trở lại, tin tức vẫn khiến người ta thất vọng, cô lắc đầu: "Người ta không chịu, nói chúng ta phải có chứng cứ." Chứng cứ, nói nghe thì dễ, bảy mươi năm cuộc đời đều có liên quan, bên trong bản đồ lớn của quốc gia thiên hạ, tựa hồ giống như một chuỗi hạt rải rác, như thế nào mới có thể tổng hợp lại được? Nhưng dù khó đến đâu thì cũng phải làm, đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh ...

Nam Vi đẩy xe lăn: "Hôm nay thời tiết rất tốt. Cháu mang bà ra ngoài đi dạo một chút." Đúng vậy, thời tiết rất tốt, không nóng cũng không lạnh, hoa cũng đã nở rộ hết rồi.

Nam Vi đẩy bà lão đi thật chậm trên những con đường bằng phẳng, tò mò nhìn mọi nơi cô đi qua.

Bà lão ngồi trên xe lăn thầm nghĩ thân phận của bà bây giờ, trong mắt Ninh An, chính là Hoa kiều trở về, sẽ đầu tư và xây dựng nhà máy ở đây. Người bị lãng quên, người bị hiểu lầm, nhìn xem hai chúng ta xứng đôi cỡ nào .

Chúng ta ban đầu nên là một đôi, chúng ta ban đầu cũng chính là một đôi.

Ninh An vốn nhiều ngõ nhỏ, Nam Vi vô định nhẹ nhàng đẩy một đường, những cành liễu xum xuê rực rỡ ngay trước mắt. Trước mắt chợt hiện ra một tòa viện nhỏ, hướng ra sông, ngoài cổng có cây mai. Mai nở đầy cành vào tiết Thanh minh. Tường ngoài viện thâm thấp, để lộ một mái nhà tranh giữa sân.

Bà lão ngồi trên xe lăn đột nhiên mở mắt. Đây là cái gì? Tại sao ở đây lại có một tòa tiểu viện trong thời đại này?

Bên tai chợt vang lên tiếng cười của bà và người đó vào nửa thế kỷ trước.

...

"Thực ra, em không thực sự khao khát cuộc sống xa hoa này."

"Vậy em muốn một cuộc sống như thế nào?"

"Em muốn có một tòa tiểu viện nhỏ ở gần mặt nước, có một mái nhà tranh nóc phủ đầy cỏ. Mùa xuân sẽ có mưa hoa đào rơi nhẹ. Đêm thì nghe tiếng mưa rơi bên đầu giường. Em mở cửa liền thấy hoa đào trên cành khi bình minh ló dạng. Mùa xuân đến bên trong hồ sen uyên ương đang nghịch nước, trên cành đào nhỏ có chim Hỷ Thước đang thì thầm gọi. Anh nói xem có đẹp hay không? "

"Đẹp thì đẹp đấy, nhưng đại tiểu thư, một đêm mưa là nhà tranh đã muốn dột rồi. Em xác định có thể chịu được?"

"Anh thật nhàm chán, chuyên làm người khác mất hứng."

"Cho nên nếu em thật sự muốn đi nông thôn, vẫn là nên đưa anh đi theo."

"Mang theo anh làm gì?"

"Ôm cỏ sửa mái tranh cho em."

"Coi như anh biết thức thời." Nam nhân tuấn mỹ đột nhiên nhướng mày, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười, nghiêng người ghé vào bên tai nàng, hạ giọng lưu manh nói: "Anh vì em mà sửa mái nhà tranh, cũng bồi em trên đầu giường nghe tiếng mưa rơi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro