Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Yến Hàng tắm rửa xong đi ra, Sơ Nhất đang ngồi ở trên sô pha, mỗi tay cầm một cái bao.

"Có bệnh hả, dùng qua rồi em cũng chơi?" Hắn kéo khăn lông trên đầu xuống đánh qua, "Chơi vui lắm à?"

"Em chỉ, chỉ là muốn hỏi," Sơ Nhất cũng không trốn, để hắn quất lên vai một cái, "Cái này không, không thể ném bồn cầu nhỉ?"

"Ném thùng rác là được," Yến Hàng nói, "Em có phải là trước giờ chưa từng nhìn thấy con cháu của mình tập trung lại như vậy, nên có chút luyến tiếc hả?"

"A?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Nếu không hai ta đi xuống lầu đào cái hố hậu táng cho chúng nó đi?" Yến Hàng nói, "Rải chút hoa, cho em năm phút khóc thương một hồi."

"Ném thùng, thùng rác sẽ, sẽ bị nhìn thấy, rồi sao?" Sơ Nhất có chút không yên tâm.

"Bộ phía trên viết tên em hay gì?" Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất thở dài, đem bao ném vào thùng rác.

"Ngủ." Yến Hàng ngáp một cái đi vào phòng ngủ.

Sơ Nhất đi rửa mặt đơn giản một chút rồi nhảy lên giường, ôm hắn.

"Không nóng à?" Yến Hàng kéo cánh tay cậu ra.

Sơ Nhất lấy điều khiển từ xa của điều hòa qua, ấn tít tít tít một hồi: "Không nóng."

"Bệnh tâm thần!" Yến Hàng nhìn lướt qua nhiệt độ trên điều hòa, 19 độ.

"Em trả tiền, tiền điện." Sơ Nhất hắc hắc cười hai tiếng.

"Mau ngủ đi, em ngày mai không đi làm à?" Yến Hàng nói.

"Anh thật là người, người già," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Tuốt một lần liền không, không được nữa rồi?"

"Cút cút cút cút cút," Yến Hàng nói, "Sớm muộn gì cũng làm chết em."

Sơ Nhất thật vui sướng mà nở nụ cười: "Làm, làm sao a?"

Yến Hàng không nói chuyện.

Không dám nói.

Hắn đột nhiên phát hiện, Sơ Nhất hình như hoàn toàn không biết cái bí mật kinh thiên là thật ra hai nam nhân dùng bao cũng không phải chỉ để tuốt.

Sơ Nhất bên kia không tiếp tục hỏi nữa.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhắm hai mắt lại.

"Kỳ thật," Sơ Nhất ở phía sau cổ hắn phả hơi ấm nhè nhẹ, nhỏ giọng nói, "Dùng bao, bao tuốt, cũng không có cảm, cảm giác gì đặc, đặc biệt a."

"Ừm." Yến Hàng lên tiếng, lại căng thẳng lên.

Cẩu trưởng thành rồi, mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, vấn đề thật mẹ nó nhiều.

Lòng hiếu học thật mẹ nó đáng sợ.

"Tại sao muốn mang, mang bao, tuốt?" Sơ Nhất lại hỏi.

Yến Hàng không để ý đến cậu.

"Vì dễ, dễ dọn sao?" Sơ Nhất tiếp tục hỏi, "Vẫn là......"

Yến Hàng ném cánh tay cậu ra ngồi dậy, xoay người lấy tay đập đập cậu mấy cái, nén giọng cứ đập một cái thì nói một câu: "Đã nói em tự đi tra! Tra Baidu! Tra Google! Tự tra tự tra tự tra! Anh lại không phải bách khoa! Toàn thư!"

"Không tra," Sơ Nhất ôm eo hắn, đem hắn kéo về nằm lại trên gối, lại đem cả chân mình đè trên người hắn kẹp lại, "Chắc chắn là rất vàng." (chắc chắn là rất đen tối, rất 18+, bên Trung dùng từ "vàng")

"Không vàng thì em từ chỗ nào ra," Yến Hàng thở dài, "Em cho rằng ba mẹ em nắm tay cái liền có em à?"

Sơ Nhất không nói chuyện, bắt lấy tay hắn cầm nắn, sau đó đem môi dán ở phía sau cổ hắn chậc chậc chậc mà thở dài liền mười tiếng: "Ngủ."

Yến Hàng nhắm mắt lại, không buồn ngủ gì hết.

Hôm nay như thường ngày tuốt cẩu vẫn là rất kích thích, trừ bỏ cái động tác mang bao vốn dĩ đã rất kích thích kia, cùng với sau khi đeo lên mang lại hiệu ứng thị giác cùng hiệu ứng tâm lý hơi mới lạ rõ ràng đã kích thích hai jj kia ...... Lúc Sơ Nhất mang cho hắn, hắn chút nữa đã kêu dùng miệng mang, cắn răng mới chịu đựng không nói ra tới miệng.

Hắn vốn dĩ đã sắp ngủ rồi, lại bị kích thích như vậy một hồi, nhất thời không buồn ngủ gì luôn.

"Yến Hàng." Sơ Nhất ở phía sau cổ hắn lại kêu một tiếng.

Yến Hàng không lên tiếng, hắn không đối phó được Sơ Nhất đối với thế giới mới tràn đầy tò mò.

"Anh nói xem là ai phát, phát minh, đem bao cuộn, cuộn lại đeo lên a," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, tạm dừng trong chốc lát lại thêm một câu, "Được rồi, tự tra...... Chắc, chắc chắn rất vàng."

Vàng ông cụ em.

Yến Hàng nhắm mắt lại kiên cường mà cắn chặt răng, đánh chết không mở miệng.

Vài phút sau, cẩu tử tò mò rốt cuộc đã không lên tiếng nữa, hô hấp dần dần thả chậm, ngủ rồi.

Không biết có phải bởi vì quá kích thích hay không, hai người bọn họ buổi sáng đều ngủ quên, so với ngày thường rời giường chậm nửa tiếng, Sơ Nhất bữa sáng cũng không kịp ăn, xỏ quần áo liền như gió cuốn lao ra ngoài.

Yến Hàng xem như còn có thể kịp giờ làm, hắn làm cho mình cái bánh mì nướng sữa chua.

Nhìn đến mấy cái bao chưa dùng còn ném trên sô pha, hắn qua đi thu dọn rồi bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Vừa nhìn đến thứ này, hắn liền cảm giác bản thân sắp tâm sinh tà niệm.

Tuy rằng hắn cảm thấy bản thân mình tuổi này, tâm sinh tà niệm thật ra bình thường, không tà niệm mới có vấn đề, nhưng rốt cuộc Sơ Nhất lại quá ngốc...... à là quá đơn thuần, hắn vẫn là chờ mong Sơ Nhất có thể không đem hắn trở thành bách khoa toàn thư, tự hoạt động ngón tay, tự đi tìm kiếm chân tướng, yên lặng trưởng thành, trưởng thành xong xuôi lại đến tìm hắn trao đổi, để hắn giảm bớt cảm giác tội ác "câu dẫn trẻ vị thành niên".

Hôm nay đến khách sạn so với thời gian thường ngày không sai biệt lắm, nhưng vừa đến sau bếp liền nhận được điện thoại của lão đại.

"Hôm nay cậu làm bếp trưởng." Lão đại nói.

"Cái gì?" Yến Hàng ngẩn người.

"Trong nhà tôi có chút chuyện," lão đại nói, "Hiện tại lập tức phải về, ngày mai là có thể trở lại."

Yến Hàng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp lên tiếng: "Được."

"Tôi đã nói với lễ tân hôm nay sửa thực đơn một chút." Lão đại nói.

"Đã hiểu." Yến Hàng trả lời.

"Đây là một cơ hội," lão đại nói, "Đừng làm tôi mất mặt."

"Ừm." Yến Hàng đáp lời.

Món chính của bếp trưởng là vũ khí bí mật của hắn, Yến Hàng dĩ nhiên không có khả năng làm thay hắn, chỉ có thể tạm thời đổi thực đơn.

Yến Hàng không có món chiêu bài, hắn chung quy chỉ là một tay trợ lý mới, nhưng nếu hắn có thể xử lý được mấy món ăn bình thường không lỗi lầm gì, đích xác cũng là một cơ hội tốt.

Sau bếp có người hai ba năm cũng chưa có thể có cơ hội như vậy.

Hắn hít vào một hơi, trước tiên đi ra tiền sảnh.

Hắn cùng quản lý khác không thân, nhưng hôm nay là chị Vương, cũng coi như là hắn may mắn.

"Bên này sẽ không có vấn đề, yên tâm đi," chị Vương nói, "Cơ hội này phải nắm chắc cho tốt đó."

"Ừm." Yến Hàng cười cười.

"Nói không chừng sang năm là có thể nhìn thấy món ăn của cậu trên thực đơn rồi," chị Vương nhỏ giọng nói, "Cố lên."

"Cảm ơn chị." Yến Hàng vươn tay.

"Ai da cậu có phiền hay không." Chị Vương cười cùng hắn bắt tay.

Trở lại sau bếp, không khí hơi có chút khẩn trương.

Bất quá đối với Yến Hàng mà nói, loại không khí này chẳng sao cả, hắn chỉ lo làm tốt phần của mình là được.

Một mình hắn bắt đầu từ món phụ, cho đến hoàn thành toàn bộ công việc.

"Hàng ca." Có người ở hắn sau lưng nhỏ giọng chào hỏi.

"Ừm?" Yến Hàng quay đầu lại, nhìn thấy là Tiểu Hồ.

Thời gian Tiểu Hồ làm ở sau bếp lâu hơn so với hắn, tuổi cũng không lớn, bởi vì quá thành thật, ở sau bếp lăn lộn mãi mà vẫn chỉ ở trên vị trí thấp nhất một chút.

"Cần hỗ trợ không?" Tiểu Hồ hỏi.

Yến Hàng do dự một giây, gật gật đầu: "Cảm ơn."

Tâm tư của Tiểu Hồ, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được, đổi thành người khác, Yến Hàng không nhất định sẽ tiếp nhận cái "hỗ trợ" này, nhưng con người Tiểu Hồ rất thật thà.

"Hôm nay anh làm món gì, nói cho em là được," Tiểu Hồ nói, "Em đi chuẩn bị."

"Được." Yến Hàng nói.

Lý Tiêu dời cái ghế dựa đến ngồi ở bên cạnh một chồng lốp xe cũ trong khu sửa chữa, nhìn Sơ Nhất: "Cậu có phải là không rửa xe nữa?"

"Rửa." Sơ Nhất đứng trước một chiếc xe đang để mở mui, tay chống đầu xe nghiên cứu.

"Tôi đây đều tới vài lần rồi," Lý Tiêu nói, "Cũng không chạm mặt cậu."

"Nếu không anh ở, ở nơi này luôn đi," Sơ Nhất vặn cái nắp két nước ra, nhìn nhìn bên trong, quay đầu nói với chủ xe bên cạnh, "Dầu vào rồi."

"Két nước bị dầu vào?" Chủ xe hỏi.

"Ừm," Sơ Nhất gật gật đầu, "Xi lanh, lanh hỏng rồi, phải đổi."

"Vậy đổi đi." Chủ xe nói, "Thời gian lâu không?"

"Nửa ngày đi," Sơ Nhất ghi chú xuống bảng công việc, "Phải tháo, động cơ."

"Cậu làm được không?" Chủ xe có chút không yên tâm nhìn cậu, "Người mới nhỉ? Đừng đổi hỏng của tôi đó."

Sơ Nhất nhìn hắn một cái: "Để thầy, thầy giúp anh đổi."

"Vậy được." Chủ xe cười cười.

Lúc sau cậu đi ra chỗ khác, Lý Tiêu ở bên cạnh thở dài: "Sơ Nhất, cậu cũng không phát giận hả?"

"Phát, giận cái gì?" Sơ Nhất hỏi.

"Rõ ràng chính là không tin tưởng cậu a." Lý Tiêu nói.

"Tôi cũng chưa, tốt nghiệp," Sơ Nhất nói, "Không tin được có, gì kỳ quái."

"...... Tâm thái không tồi," Lý Tiêu hướng cậu dựng dựng ngón cái, "Xe tôi nếu có vấn đề, tôi liền chỉ đích danh để cậu sửa."

Sơ Nhất không nói chuyện, xoay người tiếp tục bận việc đi mất.

Buổi chiều lúc sắp tan làm, Yến Hàng gửi tin nhắn qua cho cậu.

- Cẩu tử, liếm một chút.

Sơ Nhất nhìn thấy tin nhắn này thiếu chút nữa chân mềm nhũn trực tiếp quỳ trên mặt đất luôn, nhưng cậu vẫn là kiên cường mà dựa vào tường, trả lời lại tin nhắn cho Yến Hàng.

- Liếm liếm Tiểu Thiên ca ca.

- Giữa trưa không rảnh nói với em, anh hôm nay làm bếp trưởng, buổi tối vẫn còn phải bận bịu.

- A!!!!!!! Thật vậy hả!!!!!

- Ừm, lão đại bọn anh hôm nay có việc không tới được.

- Vậy anh mệt không?

- Mệt a, cho nên để em an ủi một chút

- An ủi vậy được chưa?

- Cũng được

- Buổi tối bóp vai đấm lưng cho anh! Bếp trưởng Yến!

Kỳ thật nấu ăn đối Yến Hàng mà nói, lẽ ra không phải là chuyện gì đặc biệt mệt, mà hôm nay lại mệt đến vừa trở về liền nằm sấp trên sô pha không nhúc nhích, chủ yếu vẫn là bởi vì áp lực lớn.

"Đặt đồ ăn ngoài đi." Yến Hàng nói.

"Đặt rồi," Sơ Nhất đem áo hắn vén lên, bóp bóp lưng cho hắn, "Có điều đặt đều, đều là đồ em thích, ăn."

"Anh ăn cái gì cũng được." Yến Hàng nói.

"Lưng anh sờ thật, thật đã nha," Sơ Nhất bóp trong chốc lát, ở trên lưng trên eo hắn vuốt qua vuốt lại, "Sờ thật, đã nha."

"Câm miệng," Yến Hàng nói, "Jj của em sờ thật đã nha!"

"Muốn sờ sao?" Sơ Nhất lập tức hỏi.

"Cút!" Yến Hàng nghiêng người đạp cậu một cước, "Một con cẩu đang tốt đẹp sao mà lại học thành như vậy!"

Sơ Nhất cũng không trốn, cười đem hắn ấn trở về, tiếp tục ở trên lưng hắn bóp: "Anh lúc nhào, nhào bột, cũng là bóp, bóp như vầy nhỉ?"

"Ừm." Yến Hàng nhắm mắt lại.

"Anh ngủ đi," Sơ Nhất nói, "Đồ ăn tới kêu, kêu anh."

Yến Hàng cư nhiên có thể vào lúc không phải thời gian đi ngủ mà nằm sấp trên sô pha ngủ, Sơ Nhất cảm thấy vô cùng thần kỳ, lúc sau nghe được tiếng ngáy Yến Hàng rất thấp, cậu cũng không dám tiếp tục bóp lưng cho hắn nữa, chỉ sợ đánh thức Yến Hàng, người mà con kiến đánh rắm cũng sẽ bị giật mình tỉnh giấc.

Cậu lấy di động ra, đem chuông báo chỉnh thành rung.

Còn chưa đợi thả lại trong túi, di động liền rung, cậu nhanh chóng nhón mũi chân một đường chạy chậm đến ban công rồi tiếp điện thoại, là anh trai shipper báo đã tới cửa rồi.

Cậu lại nhón mũi chân một đường chạy chậm đi mở cửa.

"Chào cậu, cơm cậu đặt, phiền kiểm tra đối chiếu một chút." Anh trai đem hộp thức ăn nhanh đưa cho hắn, vừa quay đầu nhìn nhìn hướng cầu thang bộ thoát hiểm bên kia.

"Ừm đúng rồi." Sơ Nhất sợ đánh thức Yến Hàng, xem cũng chưa xem liền gật đầu.

Lúc sắp sửa vào nhà, anh trai lại nhìn thoáng qua hướng cầu thang bộ thoát hiểm bên kia, có lẽ là thời gian dài chịu ảnh hưởng của Yến Hàng, Sơ Nhất lập tức cảm thấy có chút không đúng, hỏi một câu: "Nhìn gì vậy?"

Anh trai thanh âm rất thấp nói: "Lúc tôi đi lên có người đang trước cửa nhà cậu, nhìn thấy tôi liền từ thang thoát hiểm đi rồi...... Chú ý an toàn chút đó, hẳn là tên trộm đến thăm dò tình hình......"

Anh trai còn chưa nói xong, tay Sơ Nhất đang giữ cửa đã bị đẩy ra, Yến Hàng từ bên người cậu xông ra ngoài, trực tiếp lao vào cầu thang.

"Em đi lên trên!" Yến Hàng vừa chạy vừa hô một tiếng.

"Cảm ơn." Sơ Nhất hướng anh trai gật gật đầu, cũng không rảnh lo gì khác, liền vọt chạy theo vào hành lang, Yến Hàng đã chạy xuống đuổi theo.

Phía trên chỉ còn có hai tầng, Sơ Nhất vọt mạnh lên một hồi, ở lầu trên không nhìn thấy người, vì thế cậu xoay người bắt đầu chạy xuống.

Nếu lúc anh trai giao hàng đi lên, người nọ mới chạy, tầng lầu cao như vậy, bất luận là thang máy hay thang bộ, lúc này đều hẳn là còn chưa kịp ra ngoài.

Yến Hàng có khả năng đuổi kịp.

Nhưng Yến Hàng vừa mới bừng tỉnh, lúc này phỏng chừng người vẫn còn mơ hồ, lao ra ngoài như vậy, không biết có thể đuổi theo hay không, đuổi theo lại sẽ có vấn đề gì hay không?

Sơ Nhất có chút lo lắng, hận không thể trực tiếp đào cái lỗ trên sàn nhà để trượt xuống dưới.

Ở phương diện chạy bộ này, bất luận là chạy trên đất bằng hay trên cầu thang, Sơ Nhất đối với Yến Hàng vô cùng bội phục sát đất, cậu quả thực vẫn không thể đuổi kịp Yến Hàng.

Lúc chạy ra khỏi lối thoát hiểm tầng 1, hắn nhịn không được hô một tiếng: "Yến Hàng!"

Cậu sợ hãi Yến Hàng một mình đuổi theo ra ngoài.

"Ở đây." Tiếng Yến Hàng từ bên ngoài tòa nhà truyền tới.

"Thế nào?" Sơ Nhất chạy ra ngoài, nhìn thấy Yến Hàng đang đứng bên cạnh vườn hoa nhỏ ở ngoài tòa nhà.

"Không đuổi kịp." Yến Hàng nhíu nhíu mày.

Sơ Nhất nhìn bảo an từ bên cạnh đi tới, nhỏ giọng hỏi Yến Hàng: "Muốn tra, tra camera, một chút không?"

"Không vội," Yến Hàng nói, "Lên lầu."

"Đồ hai cậu mua vừa nãy mới đem lên lầu mà, các cậu sao lại xuống dưới này rồi?" Bảo an nhìn thấy hai người bọn họ hỏi một câu.

"Lấy rồi," Yến Hàng gật gật đầu, "Lấy xong rồi xuống đây tản bộ chút."

"Ồ." Bảo an cười gật gật đầu.

Lúc sau về lại trong nhà, Yến Hàng ghé vào bên cửa sổ, từ khe hở bức màn nhìn ra bên ngoài một hồi lâu.

"Có người không?" Sơ Nhất hỏi.

"Không thấy được người nào kỳ quái," Yến Hàng ngồi vào cái bàn bên cạnh, đem hộp cơm mở ra, "Ăn trước cái đi, đói chết rồi."

"Sẽ là chú, chú Yến sao?" Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng không lập tức kiểm tra camera, có khả năng cũng là nghĩ như vậy.

"Cẩn thận suy nghĩ một chút, hẳn là không phải," Yến Hàng nói, "Nếu là ba anh, không thể nào để cho người giao hàng nhìn thấy ông ấy."

"Vậy......" Sơ Nhất hoàn toàn không có manh mối.

"Nếu không phải ba anh," Yến Hàng nói, "Người này có lẽ cũng không định tính toán làm gì anh, hắn khẳng định có thể biết được thang máy đang đi lên, hắn không trốn đi có lẽ chính là đang đợi thang máy để rời đi, nhưng không ngờ tới người giao cơm đi lên đây, sợ chúng ta sẽ lập tức mở cửa, cho nên mới từ thang bộ chạy trốn."

"A." Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.

"Ngày mai tìm bên bất động sản để ý xem xem đi," Yến Hàng thở dài, "Nếu thật không phải ba anh, có lẽ phải chuyển nhà."

Sơ Nhất không nói chuyện, chỉ là duỗi tay nắm lấy tay Yến Hàng nắn nắn.

Yến Hàng không dễ dàng gì mới có thể ngủ một giấc, lại không ngủ được nữa.

Sơ Nhất vừa ôm hắn vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ trên cánh tay hắn, nhưng có thể cảm giác được Yến Hàng hoàn toàn không buồn ngủ.

"Ngủ đi, cẩu ngốc." Yến Hàng sờ sờ tay cậu.

"Không buồn ngủ." Sơ Nhất nói.

"Anh thiếu ngủ một giấc cũng không có cảm giác gì," Yến Hàng nói, "Quen rồi."

"Về sau sẽ, tốt thôi," Sơ Nhất nói, "Hiện tại cần luyện, luyện tập."

Yến Hàng cười cười, trở mình nằm mặt đối mặt với cậu, hôn lên chóp mũi cậu một cái: "Ừa."

"Anh ngày mai vẫn, vẫn nấu ăn sao?" Sơ Nhất hỏi.

"Ngày mai lão đại trở lại rồi," Yến Hàng nói, "Không cần anh phải làm nữa."

Sơ Nhất thở dài: "Bỏ chút thuốc tiêu, chảy cho ông ấy, đi."

"Cái này trong chốc lát không cần vội, về sau sẽ còn có cơ hội," Yến Hàng cười nửa ngày, "Chỉ cần hôm nay không làm sai gì, thì đã rất tốt rồi."

"Ừm," Sơ Nhất kéo tay hắn đến bên miệng cắn cắn, "Anh nấu ăn đặc, đặc biệt ngon."

"Có điều anh phải suy nghĩ một chút đến món ăn của riêng bản thân rồi," Yến Hàng nói, "Món mà người khác làm không được......"

"Anh ăn cũng đặc, đặc biệt ngon." Sơ Nhất lại ở trên ngón tay hắn cắn một miếng.

"...... Anh thật mẹ nó phục em rồi," Yến Hàng chỉ vào chóp mũi cậu, "Em tháng trước còn không như vậy đâu, cái người này hướng tới con đường hư hỏng không biết xấu hổ sao lại chạy nhanh như vậy!"

"Chủ yếu là, xuống dốc," Sơ Nhất nói, "Nên chạy, chạy được mau."

"Cút!" Yến Hàng đè nặng giọng nói.

Sơ Nhất lăn hai vòng qua bên cạnh, lăn đến trên mép giường, lại lăn trở về, ôm hắn: "Ngoan không?"

"...... Ngủ." Yến Hàng nói.

Yến Hàng đêm này cơ bản là trừng mắt đến hừng đông, nghe tiếng Sơ Nhất hít thở đều đều cũng không thể bị lây nhiễm.

Hôm nay ngược lại, không ngủ quên nữa, lúc rời giường còn sớm hơn thời gian đặt chuông báo thức nửa tiếng.

Hắn ngáp dài đi vào phòng tắm rửa mặt, dự định trước khi đi làm thì ghé bên bất động sản một chuyến, nhờ họ để ý chuyện tìm nhà một chút xem.

Sau khi đem nguyên liệu bữa sáng chuẩn bị xong xuôi, Yến Hàng trở về phòng khách, cầm lấy di động, nghĩ là đem chuyện này trước tiên nói với Thôi Dật một chút.

Trên di động có thông báo chưa đọc, là tin nhắn mới.

Hắn bấm mở nhìn thoáng qua, tay đột nhiên run lên một cái, di động xém chút nữa không cầm chắc.

- Ngồi xe Thôi đi làm.

Một câu rất đơn giản, không có xưng hô cũng không có bất kì giải thích gì.

Nhưng lượng tin tức lại lớn đến kinh người.

Yến Hàng nhìn chằm chằm những lời này, nhìn có khi đến năm phút, mới chậm rãi ngồi xuống trên sô pha.

Tim đập thật sự nhanh, hô hấp cũng có chút không thông thuận.

Đây là lão ba sau khi biến mất, lần đầu tiên trực tiếp liên hệ với hắn.

Không sai.

Đây là lão ba.

Hắn dùng lỗ mũi cũng có thể đoán ra được.

Trừ Yến Trí Viễn ra, không thể nào lại có người thứ hai nhắn cho hắn tin nhắn như vậy.

Yến Hàng ngồi ở trên sô pha sửng sốt vài phút, lấy lại bình tĩnh, bấm dãy số của Thôi Dật.

"Ừm?" Giọng Thôi Dật còn mang theo mơ hồ mới tỉnh ngủ.

"Chú cùng ba cháu," Yến Hàng nói, "Rốt cuộc có liên lạc với nhau không?"

"Chú nếu thực sự có liên lạc với ông ấy, lúc Sơ Kiến Tân bị bắt chú đã khuyên ông ấy đi tự thú rồi," Thôi Dật nói, "Làm sao vậy?"

"Vậy ông ấy làm sao có số mới của cháu?" Yến Hàng hỏi.

"Ông ấy liên hệ với cháu?" Giọng Thôi Dật thoáng cái đã thanh tỉnh, còn đột nhiên lên cao mấy quãng.

"Cháu nhận được tin nhắn, kêu cháu ngồi xe chú đi làm," Yến Hàng nói, "Chú cảm thấy còn có thể là ai?"

"Để chú đưa cháu đi làm......" Thôi Dật phản ứng cực kỳ nhanh, thậm chí cũng không rối rắm ở chuyện số điện thoại, lập tức liền hỏi một câu, "Mấy ngày nay có chuyện gì không thích hợp xảy ra không?"

"Ngày hôm qua có người ở cửa phòng cháu." Yến Hàng nói.

"Vậy cháu ngày hôm qua sao không nói với chú!" Thôi Dật có chút nóng nảy.

"Đầu óc quá rối loạn." Yến Hàng khe khẽ thở dài.

"Chốc nữa chú qua tới." Thôi Dật nói.

"Tới chỗ nào?" Yến Hàng ngẩn người.

"Tới cửa nhà cháu đón cháu," Thôi Dật nói, "Từ cửa nhà cháu đưa cháu tới nhà hàng...... Hoặc là cháu hôm nay không cần ra khỏi cửa."

"Cáo già cũng không khiến cho cháu phải xin nghỉ đâu." Yến Hàng nói.

"...... Vậy được," Thôi Dật nói, "Vậy cháu chờ chú qua đi, nghiêm khắc làm theo yêu cầu của cáo già nhà cháu."

"Vâng, cũng đem Sơ Nhất đưa đến cửa tiệm cậu ấy." Yến Hàng nói.

"Được." Thôi Dật cúp điện thoại.

"Làm sao vậy?" Sơ Nhất không biết rời giường khi nào, vẻ mặt khẩn trương đứng ở cửa phòng ngủ.

"Không có gì," Yến Hàng vẫy vẫy tay, "Lại đây."

Sơ Nhất lập tức hai bước chạy tới, ngồi xuống dựa gần hắn.

Yến Hàng ôm lấy cậu, cực kỳ dùng sức mà gắt gao ôm trong chốc lát, dùng cằm ra sức cọ cọ trên đỉnh đầu cậu mấy cái mới buông lỏng tay.

"Cọ đau rồi đi?" Hắn hỏi.

"Không," Sơ Nhất chà xát đỉnh đầu, "Cằm anh, anh không đủ nhọn."

Yến Hàng nhẹ nhàng búng một cái trên chóp mũi cậu: "Ba anh gửi tin nhắn cho anh."

"Cái gì?" Sơ Nhất đột nhiên nhảy dựng lên, "Chú Yến?"

"Ừa," Yến Hàng đem tin nhắn mở ra, cho hắn nhìn xem, "Chút nữa hai chúng ta đều ngồi xe Lão Thôi đi làm."

"Ồ." Sơ Nhất trừng mắt nhìn tin nhắn, đầy mặt khiếp sợ, "Anh trả, trả lời chưa? Hỏi một chút tình, tình hình của chú, chú Yến a, an toàn không? Tốt hay, không tốt?"

"Đây chắc chắn không phải số của ông ấy," Yến Hàng nói, "Có trả lời cũng không nhận được."

"...... A." Sơ Nhất nhìn hắn.

"Không sao," Yến Hàng nhìn chằm chằm tin nhắn, "Ông ấy có tin tức là được, không chết là được."

Thôi Dật đúng giờ lại đây gõ cửa, lái xe đưa hai người bọn họ đi làm.

Sau khi đem Sơ Nhất đưa đến trong tiệm, lại quay đầu đi khách sạn, dọc theo đường đi Yến Hàng một câu cũng không nói.

Hắn không biết nên nói những gì, lại cảm giác tựa hồ là có quá nhiều lời muốn nói.

"Có tin tức gì lập tức nói cho chú," Thôi Dật nói, "Hôm nay chú không đi đâu hết, chỉ ở văn phòng."

"Vâng," Yến Hàng xuống xe, "Chú là muốn xem cháu đi vào khách sạn sao?"

"Đúng," Thôi Dật gật đầu, "Nhìn theo cháu."

"Chú nói xem ba cháu có phải cũng đang nhìn theo cháu hay không?" Yến Hàng hỏi.

"Không nhất định," Thôi Dật nói, "Ông ấy biết đâu đang xử lý chuyện khác, có chú nhìn theo cháu là đủ rồi."

Yến Hàng cười xuống xe, đi được hai bước lại quay đầu lại: "Chú có tin tức gì trước tiên cũng phải cho cháu biết."

"Nhất định." Thôi Dật gật gật đầu.

Buổi họp sớm sau bếp hôm nay, Yến Hàng được điểm danh khen ngợi, tuy rằng chỉ có một câu, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt phức tạp đến từ xung quanh .

Yến Hàng báo cáo cho lão đại một chút tình hình ngày hôm qua xong, liền đi phòng thay đồ thay quần áo.

Hắn ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc một chút, thuận tiện cầu ông trời phù hộ cáo già, chuyện gì cũng không xảy ra.

Mãi cho đến giữa trưa, đều rất bình tĩnh, Thôi Dật liên hệ qua cho hắn hai lần hỏi tình hình, hết thảy đều bình yên.

Tin nhắn của Sơ Nhất cứ tầm nửa tiếng một tin, Yến Hàng cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đầy lo lắng của cậu.

- Không có gì hả

- Không có gì, yên tâm

Đối thoại như vậy một lượt xuống dưới cứ như là copy paste.

Mãi cho đến buổi chiều, Yến Hàng nhẹ nhàng thở ra, đi nhà vệ sinh, thời gian dài như vậy không có tin tức, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Hắn rửa mặt sơ qua, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.

Mới từ nhà vệ sinh đi ra, còn chưa đi được hai bước, di động trong túi rung lên.

Trong lòng Yến Hàng đột nhiên căng thẳng, nhanh chóng lấy di động ra, là cuộc gọi của Thôi Dật.

"Sao rồi?" Hắn tiếp điện thoại hỏi một câu.

"Đang nghỉ ngơi sao?" Thôi Dật hỏi.

"Đúng," Giọng Yến Hàng đã có chút run lên, "Làm sao vậy?"

"Yến Trí Viễn tự thú rồi." Thôi Dật nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy