Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới bắt đầu, Tần Ý không hiểu Đường Ngự Thiên định nghĩa bốn chữ 'tê tâm liệt phế' này ra sao.


Cái gì gọi là xối một cơn mưa 'tê tâm liệt phế'.


Trận mưa này của A hạ xuống chỉnh chỉnh một giờ, cục khí tượng kéo vang báo động đỏ, nhắc nhở người dân không cần tùy ý xuất môn, Tần Ý bị Đường Ngự Thiên ôm chặt, tùy ý nước mưa dần dần bao phủ mắt cá chân. 


Lạnh đến mức tê tâm liệt phế.


Mà Đường Ngự Thiên không hề có ý định buông tay, lồng ngực của hắn, hô hấp của hắn vẫn là nóng rực như vậy.


Đợi đến khi nước mưa ngập đến giữa cẳng chân, Tần Ý rốt cục có chút cảm thụ của 'tê tâm liệt phế'.


"... Trở về đi thôi." Tần Ý ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng khẩn cầu, vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng sấm rền vang, mưa càng to hơn.


Đường Ngự Thiên nguyên bản cũng cảm thấy không sai biệt lắm đủ rồi, mà câu nói kia của Tần Ý lại giống như là xuân dược, làm cho hắn khó có thể kiềm chế được, lại tiếp tục một trận thanh xuân đau đớn làm người ta khó có thể chống đỡ!


Vì vậy cái ôm của Đường Ngự Thiên càng lúc càng chặt hơn. Tần Ý gần như muốn nghẹt thở, hắn ngửa đầu cố gắng hít thở, lại ăn phải đầy mồm nước mưa, chua chua sáp sáp.


Bởi vì cái tư thế này, hắn có thể nhìn thấy Đường Ngự Thiên quả thực đang ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, hai cái lông mày tuấn mỹ u buồn mà chặt chẽ nhăn lại, trên khuôn mặt lãnh khốc tà mị là một bộ biểu tình hưởng thụ, có chút gần như là vặn vẹo.


...


Khoảng chừng hừng đông 4h10p, mưa to chậm rãi dừng lại, Tần Ý cuối cùng cũng kết thúc vụ tai nạn này.


Duy nhất khiến cho hắn cảm thấy trấn an đó là Tiểu Manh Manh sung sướng kêu:


"Chúc mừng kí chủ, bóng ma thất tình của Đường Ngự Thiên tiêu trừ 20%, cách thời gian hạn định còn lại có 13 ngày 16 giờ 38 phút, mong kí chủ tiếp tục cố gắng XD."


Tần Ý: "Mới 20%?"


Tiểu Manh Manh: "20% đã là rất nhiều lạp, nếu ngươi còn chê ít mà nói thì lại lôi kéo hắn tiếp tục xối thêm một trận mưa nữa?"


Đã khôi phục được một phần năm Đường Ngự Thiên tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến trước chỗ đỗ xe mới dừng lại, tại khoảnh khắc Đường Ngự Thiên mở cửa xe, Tần Ý bất chợt có một loại dự cảm xấu, tiến lên phía trước nói: "Đường tiên sinh, ngươi cứ như vậy mà trở về?"


Trực giác nói cho hắn biết, Đường Ngự Thiên căn bản không có ý định đưa hắn về nhà, bởi vì Đường đại tổng tài đóng cửa đóng đến lưu loát vô cùng, chỉ là chậm rãi kéo xuống một chút cửa sổ, ở trong xe lạnh lùng nhìn hắn.


Quả nhiên —— Đường Ngự Thiên bạt điếu vô tình, hắn lạnh mặt hỏi ngược lại: "Có ý kiến?"


Mưa rào bừa bãi tàn phá thành phố, liền vào loại thời điểm lúng túng này, trên đường căn bản là không có xe, phóng tầm mắt nhìn cả con đường cũng chỉ có mỗi chiếc xe kia của Đường Ngự Thiên.


Tần Ý dừng một chút, thử dò xét nói: "Có thể phiền ngài chở ta một đoạn đường không?"


"Không thể."


Đường Ngự Thiên ngoài miệng nói không thể, sắc mặt lạnh lùng, nhưng tay vẫn còn khoát lên trên vô lăng, cũng không có nhúc nhích.


Lúc đầu Tần Ý còn không có cảm thấy có gì không đúng, thế nhưng không sai biệt lắm nửa phút, hắn nhìn Đường Ngự Thiên vẫn không có nổ máy.


Hắn rốt cục cũng tự hiểu ra, khẽ vuốt cằm nói: "Quấy rầy." Lập tức liền kéo mở cửa xe, Đường Ngự Thiên cũng không có từ chối.


Chờ Tần Ý ngồi ổn, đóng cửa xe, Đường Ngự Thiên lúc này mới đạp một chân lên chân ga.... Ta đúng là điên rồi. Đường Ngự Thiên tăng tốc, một bên giẫm lên chân ga một bên nghĩ. Tại sao, tại sao lại không đành lòng đem hắn để ở ven đường.


Tần Ý cả người ướt đẫm, ống quần không ngừng nhỏ nước, hắn ngồi ở trên đệm da cao cấp mà cảm thấy lúng túng, rất câu nệ mà không dám làm ra bất kì một cử động nhỏ nào, chỉ lo sẽ làm bẩn xe thêm. Bởi vậy hắn nhìn chằm chằm vào một góc, ngẩn người ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện!


"Đường... Đường tiên sinh..."


Đường Ngự Thiên nghe người ngồi sau nhẹ giọng mà gọi hắn, ngữ khí lễ phép xa cách.Không có được đến đáp lại, nhưng Tần Ý biết chắc hắn nhất định là nghe thấy, vì vậy nói tiếp:


 "Cái kia, cửa nhà của ta, bị các ngươi đá hỏng." Cũng không biết là có bị trộm mất cái gì hay không, có thể lại tăng tốc thêm một chút để cho hắn nhanh chóng chạy về nhà?


Đường Ngự Thiên lại nghe không hiểu hàm ý của hắn, còn lý giải câu nói này theo hướng trái ngược. Sau khi lý giải xong, Đường Ngự Thiên tại dưới đáy lòng lén lút thở phào nhẹ nhõm, cái đồ yêu diễm đê tiện mà hắn nhận thức kia đã trở lại!


"A, tưởng muốn đăng đường nhập thất thì cứ nói thẳng."


Tần Ý: "A?"


Đường Ngự Thiên một bên quay đầu một bên khinh thường nói: "Tô Thất ngươi cũng thật là một cái tiểu đê tiện chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu ngươi đã hao tổn tâm cơ như vậy, vậy ta liền để cho ngươi nếm thử kết cục của việc không biết tự lượng sức mình."


"..." Ai có thể nói cho hắn biết đây là xảy ra chuyện gì.


Sau nửa giờ, xe chạy vào trong một khu biệt thự tư nhân xa hoa, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự thiết kế theo phong cách châu Âu phục cổ, hoàn cảnh ưu mỹ yên tĩnh đồng thời cũng chiếm diện tích lớn nhất.


Về ổ nhỏ của Đường Ngự Thiên, Tần Ý muốn không nhớ được cũng khó. Trong nguyên tác dùng chỉnh chỉnh hai trang giấy, từ trong ra ngoài, từ thiết kế trang hoàng cho đến trang trí nội thất, không chỗ nào là không nói đến nước bọt bắn tung tóe, ngay cả một khối đá hoa cương trên sàn cũng không buông tha, sự vô toàn diện mà miêu tả biệt thự này có bao nhiêu tinh xảo quý giá.Quan trọng nhất là, Đường Ngự Thiên không dễ dàng dẫn người về nhà. Chỉnh quyển sách <Hào môn thế gia> tổng cộng hơn 70 vạn chữ, từng đến qua nơi này cũng chỉ có mỗi Hạ Thanh Thu.Hiện tại... Hắn lại ở đây...Đây là có chuyện gì?


Sau khi Đường Ngự Thiên dẫn hắn vào cửa liền đi lên lầu hai, không lại để ý đến hắn, lưu lại Tần Ý lẻ loi đứng giữa phòng khách.


Hắn không phải là Tô Thất, nếu như là Tô Thất mà nói thì nhất định sẽ mừng như điên, muốn tắm rửa mà lại không có quần áo vân vân là kiểu câu dẫn tốt nhất nha XD. Nhưng nếu là Tần Ý thì cho dù có muốn tắm đến mức nào đi nữa, nếu không được chủ nhà cho phép thì sẽ không tùy ý đi lại. Hắn bản ý là muốn chờ Đường Ngự Thiên đi xuống rồi mới nói, nhưng là Đường Ngự Thiên lại chậm chạp không thấy bóng dáng.


Tần Ý dựa vào lò sưởi âm tường mà sưởi ấm, sau khi đã ấm áp hơn chút thì lại thấy buồn ngủ, giằng co một đêm, thể lực đã đến cực hạn từ lâu.


Đường Ngự Thiên dường như là đã quên mất hắn, cũng đúng, hắn nguyên bản là muốn đả kích Tô Thất. Tần Ý nghĩ đi nghĩ lại, ý thức càng ngày càng mông lung, cuối cùng nằm trên thảm trải sàn cạnh lò sưởi mà ngủ.


So sánh với hắn, Đường Ngự Thiên lại không được an ổn như vậy, khi tắm hắn còn cố ý khoá cửa phòng tắm, phòng ngừa Tô Thất đột nhiên xông tới, lúc tắm xong chuẩn bị đi ngủ cũng cố ý khóa cửa. Nhưng vừa nằm xuống lại cảm thấy vì người như thế mà cố ý đi khóa cửa thì trông rất LOW, như là hắn giống như là rất để ý đến y, vì vậy không mấy phút hắn liền đứng dậy mở khóa.


Đường đại tổng tài mang theo một loại tâm tư rối rắm mà vẫn không có cách nào ngủ được.


Nếu như Tô Thất thật sự nửa đêm chạy vào câu dẫn hắn, chỉ là nghĩ đến hình ảnh như thế, hắn đều không nhịn được mà muốn nôn ra. Thế nhưng khi Tô Thất không vào, hắn lại cảm thấy mất đi loại khoái cảm được đạp lên đồ yêu diễm đê tiện kia.


Hắn trằn trọc trở mình đến hừng đông, cuối cùng giả vờ đứng dậy uống nước, đi xuống dưới lầu liếc mắt một cái.


Tô Thất giống như con mèo nhỏ, lui tại trên thảm trải sàn ngủ say, một nam nhân hai mươi mấy tuổi, nhìn qua như là mười bảy mười tám, non nớt lại gầy yếu.


Đường Ngự Thiên nhìn thêm mấy cái, trong đầu đột nhiên hiện lên những tư liệu mà trợ lý tra được.


—— "Đường tổng, cái Tô Thất này, gia thế thấp kém, không cha không mẹ, lúc nhỏ ngay cả việc ấm no cũng không thể tự giải quyết, trong thời gian dài vẫn luôn không được ăn uống no đủ, trong bệnh viện cũng có ca bệnh tương ứng của hắn..."


Đường Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào cổ chân yếu ớt của hắn, cùng với khớp xương nhô ra rõ rệt, thầm nghĩ, thật sự là dinh dưỡng không đầy đủ.


Cửa nhà Tần Ý sớm đã được người sửa lại.


... Hơn nữa còn tặng kèm một con chó giữ cửa.


Căn hộ sát vách Tần Ý là của một đôi lão phu thê, người lớn tuổi thức dậy đặc biệt sớm, lão bá hơn năm giờ đã ra tập ngoài thể dục buổi sáng. Trước khi ra cửa lão bá kia đã nhìn chằm chằm vào bóng đen ngoài cửa nhà sát vách sát vách được một lúc lâu rồi, chờ đến khi hắn tinh thần sảng khoái mà trở về sau khi thể dục xong, đoàn bóng đen kia vẫn còn lui tại nơi đó, buổi trưa lão bá ra cửa đi mua thức ăn về, bóng đen đang dựa vào cửa kia đổi một cái tư thế.


"Tiểu tử, ngươi ở đây làm gì đó?" Lão bá rốt cục nhịn không nổi, cúi người xuống, dùng sức chọc chọc cái đầu sau mũ kia.


Mao Cát Tường ngáp một cái, từ giữa hai cái đầu gối ngẩng đầu lên, mũ liền áo thuận thế rớt xuống, lộ ra da thịt bị hắn phơi thành màu mạch sắc tại Nam Phi.


Lão bá cùng Mao Cát Tường bốn mắt nhìn nhau.


Mao Cát Tường nắm tóc, trợn tròn mắt bịa chuyện: "Ta... Ta cùng vợ của ta cãi nhau." Cánh cửa sau khi sửa xong bị hắn không cẩn thận khóa lại, bị nhốt ở ngoài cả đêm.


Lão bá về hưu sáu năm, bình thường con trai và con dâu cũng không hay đến thăm, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, giờ khắc này nghe Mao Cát Tường nói xong, nhất thời hóa thân thành đại biểu tổ dân phố, còn là cái loại đeo băng vải hồng in chữ vàng trên cánh tay, cả người lòe lòe tỏa ra ánh sáng trách nhiệm.


"Người trẻ tuổi, có cái gì mà không thể hảo hảo giải quyết, các ngươi a, chính là quá xúc động. Hai người chung sống là phải từ từ ma hợp, ngươi nói có đúng hay không. Ai, con trai của ta cũng là như thế, cùng với con dâu động một chút là cãi nhau. Kỳ thực đến cái tuổi này của ta, sẽ thấy rõ rất nhiều chuyện, các ngươi hiện tại tính toán chi li, một chút việc nhỏ đều cảm thấy là thiên đại sự, tại chúng ta xem ra, kia đều là chuyện bé như hạt vừng... Nghe lão bá khuyên, mọi việc lui một bước, hạnh phúc ngàn vạn gia."


Mao Cát Tường liều mạng mà gật đầu: "Đúng, ngài nói đúng, quá đúng."


"Tiểu tử, tức phụ của ngươi nhìn thế này chắc là tạm thời sẽ không về." Lão bá thưởng thức kiểu thanh niên tư tưởng đoan chính ưu tú, chịu nghe khuyên bảo như hắn như vậy, quyết định mời hắn cùng ăn trưa: "Nhà chúng ta cũng không có gì nhiều để ăn, buổi trưa cũng chỉ định đơn giản xào hai món, nếu như ngươi không chê..."


Mao Cát Tường đôi mắt 'tinh' một cái sáng trưng: "Không chê không chê, ta có thể ăn hai bát sao?"


Một bên khác, Tần Ý tại trong nhà Đường Ngự Thiên ngủ mấy tiếng, chờ đến khi tỉnh lại thì mặt trời cũng đã lên cao ba thước, khí trời cũng chuyển quang, vì vậy sau khi hắn lưu lại một tờ giấy biểu đạt cảm tạ liền rời đi.


Hắn đi ra ngoài khu biệt thự đến ba con phố mới vẫy được một chiếc xe, vừa đến cửa tiểu khu liền xuống xe, bộ pháp không nhanh không chậm mà đi lên lầu.


Mà khiến Tần Ý kinh ngạc chính là, cửa... Hoàn hảo không chút tổn hại.


Cửa phòng trộm nhà lão bá mở ra, chỉ có một cánh cửa sắt rất mỏng, bởi vậy Mao Cát Tường ăn đến một nửa, tai thính mà nghe được tiếng bước chân, hắn thí điên thí điên bưng bát cơm đi ra ngoài.


Tần Ý mới từ trong sự kinh ngạc cửa nhà tự động chữa trị mà hoãn lại đến, cách vách cư nhiên lao ra một cái tiểu mạch sắc Mao Cát Tường còn đang ôm bát cơm.


Mao Cát Tường còn lệ nóng doanh tròng mà nhìn hắn.


Lão bá đại biểu tổ dân phố nhiệt tình sát vách cũng kích động đi ra theo, trong lòng còn hớn hở mà nghĩ, nhất định là tức phụ của tiểu tử kia trở lại, hắn phải hảo hảo khai đạo tức phụ của tiểu tử này, khiến cho cuộc sống của bọn họ về sau có thể trải qua hòa hòa mỹ mỹ.


Mà sau một giây, lão bá cảm thấy chính mình nhất định là mù, nếu không tại sao hắn lại nhìn thấy hai cái đại nam nhân đâu!


Mao Cát Tường tại dưới ánh mắt nóng rực của lão bá, cảm thấy rất là lúng túng, nhưng là chính mình nói dối, dù thế nào cũng phải theo, hắn há há mồm, giả vờ cao hứng kêu: "Tức phụ ngươi về rồi!"


Tác giả có lời muốn nói:


Đường Ngự Thiên cười lạnh: Mao Cát Tường, ngươi rất tốt.


Mao Cát Tường:... Bất ngờ, bất ngờ. Ta người như thế vừa nhìn chính là thụ nha ha ha ha.


-Hết chương 7-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro