Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Lúc Lý Trọng chính mang theo cảm giác ba phần say rượu trở về Dục Phúc cung nơi các hoàng tử ở, nội thị Tiểu Thuận Tử bên cạnh hắn đã ở trước cửa chờ hắn đã lâu, vả lại bộ dạng gấp gáp có chút ý tứ xoay quanh, thấy hắn đã trở về lại cố gắng làm bộ thong dong, vội vàng không ngừng đuổi theo đến hầu hạ hắn thay quần áo cởi giày.

   "Chuyện kêu ngươi đi làm đã làm xong chưa?"
  
   Lý Trọng Chính mặc dù chỉ liếc mắt nhìn vị cận thân nội truyền này, nhưng nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của hắn liền minh bạch đây là gặp phải phiền toái, thật sự là một kẻ ngu xuẩn, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.

   "Các tỷ tỷ của Thượng Cung Cục nói mấy ngày nay sợ là không thể làm kịp áo choàng ngân hồ." Tiểu Thuận Tử lúc này chỉ sợ lý Trọng Chính say rượu phát tác, bởi vậy lời kia một chút cũng không dám lớn tiếng, nhưng lại không thể không trở về, nhị hoàng tử đối với mẫu thân chí hiếu, chính mình hầu hạ hắn mấy năm nay đã sớm quen thuộc tính nết của hắn, phàm là chuyện có liên quan đến Đức phi nương nương cũng không thể hàm hồ, nếu không nhị hoàng tử để mà biết sẽ chịu khổ.

   Lý Trọng Chính vừa nghe câu này trong lòng liền dâng lên hỏa khí, bất quá hắn cuối cùng vẫn là đè xuống lửa hỏa, đầu tiên là thở dài một hơi sau đó thoáng tĩnh tâm lại phân phó: "Ngày mai mang chút bạc qua đó, chỉ cần nói là ta thưởng, xem các nàng còn như thế nào? ”

   "Hôm nay ta cũng nói các tỷ tỷ vất vả một chút, Nhị điện hạ ngày sau tất sẽ có ban thưởng."
  
   "Ngươi cứ làm như vậy trước, nếu còn có người dám làm khó ngươi cũng đừng trách ta không cho nàng thể diện." Lúc Lý Trọng Chính nói lời này đã đem một gốc hoa tử lan đang hé nở trong chậu gần tầm nhất tay bóp đứt, không chút nào để ý đóa hoa kiều quý kia hiện giờ là lần đầu tiên hắn cùng mập mờ trong phòng nở rộ.

   Nhìn sắc mặt Lý Trọng Chính dần dần âm trầm, nội thị cung nhân hầu hạ hắn ngoại trừ Tiểu Thuận Tử ra đều không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ chuẩn bị trà cùng điểm tâm, trong lúc nhất thời không khí trong phòng nặng nề làm cho người ta khó nhịn, thật vất vả Lý Trọng Chính mới nói một câu 'Đều đi xuống đi' mới khiến trong lòng mọi người buông lỏng, lặng lẽ nối đuôi nhau mà ra.
 
   "Tiểu Thuận ca, người của Thượng Cung Cục làm cái gì chuyện nhỏ như này mà ba lần bốn lượt đều khước từ?" Hỏi lời này chính là một vị cung nhân khoảng mười ba mười bốn tuổi tên Hương Lam, tuy nói nàng lúc này mới đến chỗ nhị hoàng tử Lý Trọng Chính làm việc không lâu, nhưng dĩ nhiên đã có ý một lòng hộ chủ, cũng khó trách, nhị hoàng tử mặc dù nhìn tính tình không mềm mại, nhưng ngày thường xử sự lại cực kỳ công chính, ở bên cạnh hắn làm việc không cần lo lắng chủ tử vô danh phát hỏa thụ không sợ trách phạt, đương nhiên, hành sự bất lực cũng không tránh khỏi bị hắn khiển trách.

   "Còn không phải vì Vân phi nương nương?" Một vị cung nhân khác có chút kinh nghiệm là Hương Huyên còn chưa đợi Tiểu Thuận Tử trả lời đã nhỏ giọng đem tin tức vừa nghe được nói ra.
  
   "Vì Vân phi nương nương?"

   "Châu phía nam vừa mới vào thất tố cẩm, nói cái gì mà tấc cẩm tấc kim, Hoàng Thượng liền thưởng cho Vân phi nương nương, người của Thượng Cung Cục tự nhiên phải vội vàng may áo chế sam, chế tạo thoa hoàn." Tiểu Thuận Tử vừa thở dài vừa nhẹ giọng nói đại khái, sau đó lại phất phất tay để mọi người tự đi nghỉ ngơi, lúc này Nhị hoàng tử sợ là cũng không cần quá nhiều người hầu hạ, nhất là ba năm cung nhân vây quanh trước sau kề sát càng không vui, nếu mình không phải ngườ hầu hạ thân cận của hắn đối với hắn ít nhiều hiểu biết, đại khái đều giống như người bên ngoài, nhận định hắn không thích nữ sắc.
 
   Người của Thượng Cung Cục sau khi nhìn thấy tiền bạc Tiểu Thuận Tử đưa tới cũng không dám thật sự công khai thu vào trong túi, cũng không dám lai nói thêm một chữ không, nói như thế nào lúc trước nhị điện hạ cũng là hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái, hiện giờ tuy nói danh tiếng cùng Tam điện hạ ngang nhau, nhưng vẫn không có dấu hiệu thất thế, hắn vì mẫu phi tranh giành thể diện như vậy, lúc này nếu nói những lời không xuôi tai hẳn hắn đều có hủy Thượng Cung Cục, vẫn là ngủ ít một chút đem áo choàng làm xong cho Đức phi nương nương là tốt nhất, tuy nói hiện giờ  hoàng thượng đối với nàng sớm đã là ái mỏng mà ân tuyệt.

   Vào ngày sinh thần Đức phi nương nương nàng rốt cuộc cũng đem lễ vật mà hoàng nhi hắn dâng lên khoác trên người, nhưng đáng tiếc mỹ mạo như xưa bất quá chỉ là một nữ nhân, cùng với hơn mười vị cung nhân trong cung mà thôi, người nên cùng nàng chúc mừng lại lấy cớ chính vụ bận rộn không thể tự mình chúc phúc, chỉ ban yến tiệc sinh thần thịnh soạn tới đây.
  
   "Ánh mắt nhị ca thật là quá tốt, mẫu phi người mặc nó rất đẹp." Nguyệt Di vừa ngồi xuống bên cạnh bàn mẫu phi liền cười cong hai mắt, trong cái miệng nho nhỏ đều là những lời làm cho nàng vui mừng.
  
   "Khi Nguyệt Di trưởng thành nhất định sẽ đẹp hơn mẫu phi, khi đó mẫu phi liền đem nó cho ngươi xuyên." Đức phi đã tỉ mỉ đem trâm hoa Quyên màu lam nhạt do tiểu nữ nhi tỉ mỉ chế tạo lên đầu, càng tôn lên cả người thanh nhã minh lệ.
  
   Lý Trọng Chính thấy lúc này mẫu phi có chút miễn cưỡng cười vui nhưng cũng không vạch trần, nàng hai năm gần đây cũng chỉ có lúc sinh thần là phụ hoàng mới có thể cùng nàng thời điểm thân cận một chút, năm nay ngay cả mặt cũng không lộ, trong lòng nàng tự nhiên ảm đạm, lúc này vui mừng bất quá là ở trước mặt nữ nhi diễn trò mà thôi.
 
   "Mau dùng bữa đi, nhìn xem hôm nay thọ yến này làm như thế nào?" Đức phi nói xong lời này liền để cung nhân hầu hạ ba mẹ con nàng dùng bữa, trong lòng nàng tuy không tốt nhưng cũng cố gắng chống đỡ ăn non nửa chén cháo, lại đem chén đò bổ huyết yến dùng hơn phân nửa, sau đó còn không thành thật nghĩ một đằng nói một nẻo nói huyết yến này làm cực kỳ mềm mại, phải thưởng ngự thiện phòng chút bạc mới được.
  
   "Mẫu phi, thứ này nghe nói rất quý trọng, phụ hoàng nhất định là phân phó bọn họ cố ý làm cho ngươi." Nguyệt Di cười nói một câu an ủi mẫu phi, mặt khác cũng không muốn để cho nhị ca tính tình cương mãnh sinh sự, lúc này hắn nhất định là tức giận phụ hoàng đối với mẫu phi lạnh nhạt, nếu không sẽ không từng ly lại tiếp từng ly rượu mà uống.
  
   Lý Trọng đang nghe thanh âm non nớt của muội muội thay mẫu phi giải tâm khoan dung, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm khổ sở, Huyết Yến này nàng có lẽ còn không biết, trước kia mẫu phi được sủng ái ngày thường chưa bao giờ có gián đoạn, chính mình năm sáu tuổi luôn thấy nàng cười khanh khách đem thứ kia chậm rãi dùng, nhưng đến khi tám chín tuổi này ân tứ đặc biệt này liền có chút vô dụng, lại đến Nguyệt Di lúc sinh ra, nó liền từ trong Bồng Lai cung mai danh ẩn tích, hôm nay sinh thần mẫu phi phụ hoàng cũng chưa từng để trong lòng, chỉ về sau cuộc sống của nàng sẽ càng là không mấy dễ chịu, xưa nay người trong cung sẽ làm nhất chính là cùng hồng đỉnh bạch nịnh giàu đạp nghèo, kiến phong sử đà gió chiều nào theo chiều đấy, mấy ngày trước nội thị của mình đưa lông cáo này đi Thượng cung cục chuyện này không phải là vết xe đổ sao?

   Nghĩ đến đây Lý Trọng Chính lại không dấu vết nhìn lướt qua cung nhân xung quanh hầu hạ, cũng may, trang phục trâm hoàn của mọi người trong Bồng Lai cung này không giống như ít hơn bao nhiêu, nhưng nếu phụ hoàng vẫn là lạnh nhạt như vậy cũng khó nói, không chừng sau này đám người Lâm cô cô đi ra ngoài làm việc cho mẫu phi đều sẽ bị người gây khó dễ, nếu không bị người ác ngôn châm chọc đã là vạn hạnh, chứ đừng nói là vì nàng bổ sung cái gì, mà ngược lại Vân phi nương nương hiện giờ được sủng ái, nàng còn không phải là một trong tứ phi đứng đắn nhập kim sách, chẳng qua là tùy ý phong một chức vị, cung nhân bình thường hầu hạ nàng đã ăn mặc cực kỳ hào nhoáng, thậm chí so với cung nhân chưởng sự trong Bồng Lai cung trước mắt còn có chút thể diện chút.
  
   "Phụ hoàng ngươi mấy ngày nay sợ là vội vàng chuẩn bị đại điển tế thiên ngày đông chí, chúng ta đừng là cho hắn thêm phiền não." Đức phi nương nương tuy nói lời này với Nguyệt Di, nhưng kỳ thật lý Trọng Chính đang uống rượu làm sao có thể không biết, nàng đơn giản là sợ hắn cứ như vậy lao vào tẩm điện hoặc ngự thư phòng của phụ hoàng cứng rắn kéo hắn đến Bồng Lai Cung, nàng cũng không nghĩ tới, hắn hiện giờ sao có thể lại làm ra hành động vô tri như vậy, hơn nữa, khi đó phụ hoàng đối với hắn không thể làm gì cũng vì đối với mẫu tử hai người còn có tình ý. Hiện giờ đối với hắn còn coi như là phụ tử tình thâm, nhưng đối với mẫu phi lại chưa chắc còn có ân ái ngày đó, càng không nói đến đối với Nguyệt Di có nửa điểm nuông chiều sủng ái, Thừa Hoan công chúa dưới gối hắn cũng không chỉ có một người. Huống chi mẫu phi Nguyệt Di sinh ra không dài không ít, hoàn toàn không có nửa điểm hơn người của nàng, chỉ trừ tính tình quá hảo tương hòa kia.
  
   Mẫu tử ba người một ngày này mặc dù có chút không vừa ý nhưng cũng coi như miễn cưỡng sống qua, ít nhất Đức phi nương nương trên mặt thập phần cao hứng, mà Nguyệt Di thấy mẫu phi như vậy tự nhiên cũng cười thoải mái, dù thế nào nàng cũng là hài đồng sáu tuổi, mẫu thân nếu thật sự muốn lừa gạt nàng vẫn là dễ dàng, chẳng qua cái này khó mà nói.
  
Lý Trọng Chính vừa mới ra khỏi Bồng Lai cung trong lòng biết rõ tình cảnh mẫu phi hắn có bao nhiêu khổ sở, nhưng hắn đường đường là một hoàng tử, nếu thật sự chờ chuyện phi tần tranh sủng vì mẫu phi ôm bất bình, không khỏi để cho người khác nhìn vào khinh thường, mất đi khí độ nên có, nhưng càng nghĩ càng không cam tâm hắn cuối cùng vẫn không kiềm chế được lửa giận trong lòng, liền như thường ngày đi vào doanh trại thị vệ tìm người so quyền cước giải phẫn, thẳng đến sau canh hai mới mang theo một thân mệt mỏi cùng bụi bặm trở về tẩm cung của mình.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro