Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đợi anh đã lâu rồi".

Mạc Đông là cháu trai duy nhất của lão gia Mạc gia, diện mạo anh tuấn.

Vào năm Mạc Đông lên sáu, bố không may bị tai nạn giao thông qua đời mà mẹ lại đem anh ném cho ông bà nội nuôi nấng, còn mình thì đi tái giá.

Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được khoảnh khắc mẹ ruồng bỏ mình, từ đó về sau Mạc Đông vô cùng hận mẹ mình, tính cách cũng bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói, không muốn thân cận với mọi người.

Ông bà đối với Mạc Đông rất tốt, từ lúc nuôi dưỡng cậu lúc nào cũng chăm sóc anh cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng đối với tính cách của cháu trai mình quả thật không khiến người khác bớt lo, mỗi ngày hai người đều tìm cách dỗ anh vui vẻ mà lúc nào anh cũng thờ ơ.

Sau đó khi Mạc Đông 17 tuổi, ông nội quyết định nhận nuôi một bé gái 13 tuổi. Ông nội cùng bà nội Mạc nghĩ rằng nếu trong nhà nhiều thêm một người có khi nào cháu cưng của mình sẽ không nhàm chán, tính cách sẽ thay đổi một chút. Ông bà đặt tên cho bé gái là Mạc Hạ, bé con này nói cực kì nhiều, suốt ngày líu lo, hoàn toàn bất đồng với cháu trai của hai người.

Ngày đầu tiên Mạc Hạ đến Mạc gia Mạc Hạ vô cùng hưng phấn, cô bé chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình cũng sẽ có người nhà.

"Em chào anh ạ!" lần đầu tiên Mạc Hạ thấy Mạc Đông, nội tâm vô cũng kích động.

Mạc Đông lạnh nhạt nhìn nàng một cái, ừ một tiếng liền lên lầu về phòng.

Mạc Hạ nhìn ra Mạc Đông không thích nói chuyện, tính cách lạnh lùng. Nhưng cô bé không sợ, còn cố tình rất hay quấn lấy Mạc Đông.

Vào tuổi 18 của Mạc Đông, ông nội Mạc muốn tổ chức cho anh một buổi tiệc trưởng thành, nhưng Mạc Đông thế lại không muốn làm. Ông nội Mạc vẫn là tương đối để ý hình thức, đặc biệt là buổi tiệc này rất có ý nghĩa.

Ông nội Mạc vừa ăn vừa nói:" Tuần sau, sau tan học con nhớ đi đón Hạ Hạ, cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn, coi như là tiệc trưởng thành của con, không được phản bác".

"Dạ".

Hiện tại Mạc Đông còn chưa tiếp thu được cô em gái đột nhiên từ đâu nhảy ra, cái này làm cho sinh hoạt vô vị bình thường của anh trở nên náo nhiệt hơn.

Một tuần sau, Mạc Đông tan học xong đi đón Mạc Hạ, anh cực kì không tình nguyện, nhưng vì làm hai vị phật gia trong nhà vui vẻ anh đành phải như vậy thôi.

Mạc Hạ vừa ra cổng trường nhìn thấy Mạc Đông, liền vui vẻ mà chạy tới, cười nói: "Anh ơi, anh thật đúng là tới đón em nè!"

"Anh cũng chả muốn đến." Mạc Đông quay đầu liền đi.

Mạc Hạ đi nhanh về phía trước, cùng Mạc Đông sóng vai. Cô quay đầu nhìn về thiếu niên bên cạnh mình, nói: "Chúng ta bây giờ đi nhà hàng ạ?"

"Ừm."

"Giờ đi ạ?"

"Ừm."

"Rất gần sao?"

"......"

Mạc Hạ mấp may môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh thật ít nói."

"Cút."

"......"

Mạc Hạ tiếp tục hỏi: "Chúng ta thật sự đi tới đó ạ?"

"Em cũng có thể bò đi."

Mạc Hạ xấu hổ gật gật đầu. Cô bé tổng kết lại thói quen của Mạc Đông, hoặc là không nói lời nào, hoặc là làm người khác không còn lời nào để nói.

Cuối cùng Mạc Đông bắt taxi đi tới nhà hàng.

Ông bà nội đã sớm gọi đồ ăn ra, còn mua cả bánh kem.

Mạc Hạ vừa vào cửa liền hô: "Con thích nhất là đồ ngọt!"

Bà nội tươi cười nhìn về phía cháu gái cùng cháu trai mình, cưng chiều nói: "Bà đã gọi món sườn xào chua ngọt mà Hạ Hạ thích nhất cùng món cà tím om thịt mà Đông Đông nhà ta thích nhất đấy"

"Cảm ơn bà nội!" Mạc Hạ cười đến không khép miệng được.

Mạc Đông ước nguyện thổi nến xong đưa cho bà nội cắt bánh kem. Mạc Hạ cười hì hì nói: "Con muốn một miếng to ơi là to!"

"Bảo sao em béo như vậy." bất thình lình Mạc Đông thốt lên.

Mạc Hạ không thèm nghe, tự tin mà nói: "Cái này là phúc khí, người mập mạp thì có phúc!".

"Anh ơi, sinh nhật vui vẻ!".

"Bánh kem em cũng ăn xong rồi mà giờ mới chúc."

"Chỉ là em quên thôi, ăn bánh kem rồi mới nhớ tới."

"......"

Ông bà nội nhìn hai người ở chung, trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu.

Tiệc trưởng thành qua đi không bao lâu, Mạc Đông liền tham gia thi đại học, thi đậu một trường danh tiếng tại địa phương, sau khi anh vào đại học liền không thể thường xuyên về nhà ở, về sau trong nhà chỉ còn lại Mạc Hạ bồi ông bà cụ.

Mạc Hạ đứng ở cửa phòng Mạc Đông ,nói: "Anh ơi, sau này không còn em quấn lấy anh có phải anh rất vui vẻ không?"

"Ừm."

Mạc Hạ bĩu môi không nói chuyện.

Bà nội Mạc lưu luyến không rời mà dặn dò nói: "Đông Đông, con phải tự chăm sóc mình thật tốt nha."

Mạc Đông thu thập xong hành lý, nói: "Con biết rồi, bà nội, bà yên tâm đi."

Tuy rằng Mạc Hạ chỉ mới đến nhà này một năm, nhưng cô bé thật sự rất thích gia đình này, thích cả anh trai nữa. Cho nên khi Mạc Đông rời đi cô bé đã khóc.

Một khoảng thời gian sau, Mạc Hạ thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm của thành phố, lúc ấy Mạc Đông đã học đại học năm hai.

Lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho Mạc Hạ: "Chúc mừng em nha, bé ngốc."

Tuy rằng không quá xuôi tai, nhưng vẫn khiến cho trong lòng Mạc Hạ cực kì vui vẻ.

Ở trường cấp ba, nhân duyên của Mạc Hạ thật sự rất tốt, rất nhiều người đều muốn kết bạn với cô, nhưng đồng thời cũng khiến cho một số người ghen ghét đố kị.

Vào kì thi khảo sát thứ hai trong năm, một nữ sinh trong đã đem tờ giấy viết đáp án truyền tới Mạc Hạ muốn so đáp án, mới đầu cô không đồng ý nhưng nữ sinh đau khổ cầu xin nên Mạc Hạ đã đồng ý. Ngay khi Mạc Hạ đem đáp án thật cẩn thận mà truyền cho nữ sinh kia, nhưng lúc cô ta lấy được đáp án đã cố ý đem tờ giấy ném xuống đất, mách với lão sư rằng Mạc Hạ gian lận. Cứ như vậy, thành tích của Mạc Hạ bị hủy bỏ, còn bị xử phạt.

Từ đó về sau, Mạc Hạ cô đơn chiếc bóng.

Bạn bè thân thiết của Mạc Hạ càng ngày càng xa cách cô, mọi người đều nghị luận sau lưng cô. Cũng không chỉ là bởi vì gian lận trong thi cử, mà còn bởi vì hình ảnh Mạc Hạ bị chụp đứng cùng đám du côn gần trường và video cô ẩu đả cùng bạn học. Video này đã trực tiếp làm những người lúc trước hoang nghênh Mạc Hạ biến thành chán ghét học sinh hư, mọi người đều cảm thấy cô không đáng là người nhà họ Mạc.

Tin đồn về Mạc Hạ ngày càng quá đáng, càng lúc càng đi xa, bọn học sinh đều nói rằng Mạc Hạ nhân phẩm có vấn đề, sinh hoạt cá nhân rất loạn, mọi người đều cô lập cô.

Mỗi ngày đi học Mạc Hạ đều phải chịu đựng những tin đồn vớ vẩn, nhưng cô chưa từng nói chuyện này cho ông bà cụ biết, càng không đề cập việc này với Mạc Đông. Từ lúc Mạc Đông lên năm ba đại học, học tập và công việc cực kì bận rộn, số lần gọi điện về nhà cũng ít đến đáng thương, Mạc Hạ cũng không nghĩ tới việc quấy rầy anh.

Một tháng sau, Mạc Hạ phải tiến hành trực nhật, cho nên mới sáng sớm cô đã đi học, lại bị các nữ sinh cản đường không cho đi.

Có một nữ sinh dẫn đầu mở miệng: "Ây da, đây không phải là ngôi sao hộp đêm hay sao!"

Một nữ sinh khác ở phía sau phụ họa nói: "Mày từng phá thai vài lần?"

"Có khi nào là đang mang thai hay không!"

Mạc Hạ căm tức nhìn bọn họ, nặng nề mà nói: "Còn không mau cút, tao không xác định mình sẽ làm ra việc gì đâu."

"Như thế nào, lại muốn cho hiệu trưởng xem video được mày đánh nhau với bạn học sao?"

Mạc Hạ không nói gì, vòng qua bọn họ đi về phía trước.

Một người nữ sinh từ phía sau hô: "Mày chính là cái thứ con hoang không cha không mẹ! Trách không được ở hộp đêm sinh hoạt loạn lạc, nguyên lai lại là thứ không có gia đình, không giáo dưỡng!"

Mạc Hạ xoay người lại, nặn ra từng câu từng chữ mà nói: "Tao có nhà, tao có ông bà, còn có anh trai."

"Kinh tởm! Mày quả thật là xem bản thân là cháu gái của nhà họ Mạc. Mày chính là rác rưởi mà bọn họ nhặt về, một đứa không ai muốn, đồ rác rưởi! Mày xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không thấy nhà họ Mạc ra tay giúp đỡ nha."

Từ lúc Mạc Hạ lên cấp ba tới nay đều là tự mình đi học, bên người không có bất kì người nhà học Mạc nào, họp phụ huynh cũng sẽ không có người tới, tất cả đều là ý của Mạc Hạ, cô cảm thấy ông bà đã lớn tuổi nên không tiện, chính mình có thể hoàn thành việc này nên không cần phiền toái bọn họ. Cho nên quan hệ của Mạc Hạ cùng Mạc gia cũng đều là đồn đoán, là lời người khác nghe nói, thật giả lẫn lộn.

"Con mắt nào của mấy người thấy Mạc Hạ sinh hoạt ở hộp đêm? Mấy người xinh ra đã xấu xí ngay cả rác rưởi cũng không bằng."

Mạc Hạ nghe được thanh âm quen thuộc, không nghĩ tới Mạc Đông đang đứng phía sau mình.

Mạc Hạ kinh ngạc mà nhìn Mạc Đông, không tin mà nói: "Anh?"

Mạc Đông vuốt đầu Mạc Hạ, ôn hòa nói: "Hôm nay đến trường học nữa, bà nội làm món ngon em thích đó, anh tới đón em về nhà."

Mạc Đông kéo Mạc Hạ xoay người liền đi, để lại mấy nữ sinh kia đứng ngơ ngác tại chỗ, cả mặt đều đỏ bừng.

Mạc Hạ vẫn luôn thiết lập phòng tuyến giữ vững tâm trí nhưng lúc Mạc Đông xuất hiện trong vòng một khắc bức tường này đã sụp đổ, trong lúc bị thiếu niên lôi kéo cô vẫn luôn cuối đầu. Về đến nhà, Mạc Hạ liền chạy vào phòng.

Bà nội Mạc nghe thấy tiếng động, từ phòng ra tới liền thấy Mạc Đông đứng ở phòng khách, hỏi: "Đông Đông, sao hôm nay con lại từ trường học trở về thế? Hạ Hạ cũng về rồi à?"

Mạc Đông gật gật đầu: "Con trở về lấy chút đồ. Thân thể Mạc Hạ không thỏa mái nên trở về nghỉ ngơi."

Ông nội Mạc từ trong thư phòng đi ra, cau mày hỏi: "Hạ Hạ bị sao vậy? Lúc nãy ăn sáng con bé còn khỏe mà."

Mạc Đông ngồi ở trên sô pha, hướng mắt nhìn trên lầu, lại hỏi: "Mạc Hạ có cùng ông bà nội nói qua chuyện gì không ạ?"

Bà nội Mạc lắc đầu: "Hạ Hạ mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, không có chuyện gì hết."

Mạc Hạ ngồi dưới đất, cô ủy khuất cực kỳ. Nháy mắt, cô gái nhỏ khóc lớn lên, giờ khắc này, cô muốn phát tiết, trong lòng phải chịu biết bao nhiêu ủy khuất đều khóc ra, tiếng khóc uất ức làm người ta đau lòng.

Ông bà cụ hai người nghe thấy tiếng khóc, nôn nóng hỏi Mạc Đông: "Hạ Hạ làm sao vậy? Con bé ở trường bị bạn bè bắt nạt phải không?"

"Con cũng không biết." Mạc Đông thấp giọng nói.

Tới buổi tối, Mạc Hạ ra ngoài ăn cơm với hai con mắt sưng húp, nhìn một bàn toàn đồ ăn ngon mỉm cười.

"Hạ Hạ, bé con của bà ơi con có ổn không, bà lo cho con lắm đấy."

"Bà ơi, con không sao hết! Con có chỗ nào không ổn đâu?" Mạc Hạ vừa nói vừa gắp miếng sườn cười nói, "Ưm, ăn ngon thật!"

Mạc Đông nhìn Mạc Hạ, một câu cũng chưa nói.

Cơm nước xong, Mạc Đông phải về trường học, Mạc Hạ muốn cùng Mạc Đông cùng nhau đi đến ngã rẽ của khu phố, vừa lúc có thể tiêu cơm.

Hai người sóng vai yên lặng bước đi, trong lòng Mạc Hạ cực kì vui vẻ, cũng đã lâu rồi cô không được ở riêng cùng Mạc Đông như thế này.

Mạc Đông cúi đầu đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, phá vỡ bầu không khí trầm lặng: "Mạc Hạ, về sau để cho tài xế trong nhà đưa em đi học đi."

Mạc Hạ lắc đầu cự tuyệt: "Trường học rất gần mà, em thích tự mình đi hơn."

Mạc Đông trầm mặc trong chốc lát, lại nói: "Dù ở trường em gặp bất cứ việc gì đều có thể nói lại với anh, không cần thiết lúc nào cũng chịu đựng một mình."

Mạc Hạ ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đông.

Thiếu niên thấp giọng nói: "Anh đã biết chuyện ở trường. Mạc Hạ, anh biết em không muốn làm ông bà lo lắng, nhưng em có thể nói cho anh mà, anh có thể giúp em giải quyết."

Mạc Hạ giơ lên khóe miệng, hài hước nói: "Ca ca khi nào như vậy quan tâm muội muội nha! Ta thật sự hảo cảm động a!"

Mạc Đông xem Mạc Hạ một bộ không đứng đắn bộ dáng, nhàn nhạt mà nói: "Ta đi rồi."

Mạc Hạ ở sau người cười nói: "Ngươi muội muội rất lợi hại, không cần lo lắng cho ta chịu khi dễ."

Trong nháy mắt, Mạc Hạ 18 tuổi, nàng phi thường chờ mong chính mình thành nhân lễ.

Mạc Đông cũng tốt nghiệp đại học, tiếp nhận Mạc lão gia tử công ty. Hắn tốt nghiệp về sau liền từ Mạc gia dọn ra tới, chính mình mua một gian chung cư trụ.

Gia gia cùng nãi nãi đang ở thu xếp Mạc Hạ thành nhân lễ, bọn họ tưởng cho chính mình cháu gái lưu lại một tốt đẹp ấn tượng.

Mạc Hạ gọi điện thoại cấp Mạc Đông: "Ca ca, ngươi sẽ đến tham gia ta thành nhân lễ sao?"

"Ân, ngươi nghĩ muốn cái gì lễ vật?"

Mạc Hạ trêu ghẹo nói: "Ca ca, ngươi có thể so trước kia ôn nhu nhiều."

"Không cần tính."

"Muốn muốn muốn! Ta tưởng thỉnh ngươi ở ta thành nhân lễ thượng xướng một bài hát có thể chứ?"

"Không được." Mạc Đông chém đinh chặt sắt mà nói.

"Gia gia nãi nãi nói ngươi ca hát nhưng dễ nghe, ta trước nay không......"

"Tích...... Tích......"

Mạc Hạ còn chưa nói xong Mạc Đông liền đem điện thoại treo.

Hắn mở ra máy tính, một phong bưu kiện ánh vào hắn trong mắt.

Mạc Hạ ăn mặc phấn bạch sắc váy lụa, nhìn tới vì nàng khánh sinh người, nhưng trước sau không có nhìn đến trong lòng chờ mong người, thẳng đến Mạc Hạ thành nhân lễ kết thúc, Mạc Đông đều không có xuất hiện.

Mạc Hạ miễn cưỡng mà cười cười, che giấu trong lòng mất mát. Cũng là, Mạc Đông cực nhỏ đáp ứng nàng chuyện gì, nhưng hắn chưa từng làm được quá.

"Ca ca, 5 năm, ngươi còn không thích ta cái này muội muội sao?"

Ở đêm dài quán bar, Mạc Đông một người ngồi ở quầy bar uống rượu. Mạc Hạ ngồi ở trên giường, nàng nhìn Mạc Đông điện thoại giao diện, nàng muốn đánh qua đi, nhưng lại không muốn chủ động liên hệ hắn, rõ ràng là hắn thất ước trước đây.

Cứ như vậy, hai người đều vượt qua không thoải mái ban đêm.

Ngày hôm sau, Mạc Hạ không tình nguyện mà cầm nãi nãi làm cơm đi vào Mạc Đông chung cư. Mạc Đông ở tiếng đập cửa trung tỉnh lại, hắn mơ mơ màng màng mà mở cửa, nhìn mặt vô biểu tình Mạc Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro