Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Naux

Tại sao không thể thích?

Loại đạo lý này, lẽ nào Mạnh Kiệt lại không hiểu.

Mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ, luân thường đạo lý và định kiến thế tục đều là lý do mà Dư Hạ không thể thích hắn, nhưng như thế thì liên quan gì đến hắn chứ, dù gì người chịu khổ cũng chẳng phải hắn.

Hắn là một kẻ ích kỷ, không có bất kỳ quan niệm đạo đức nào, hắn cũng sẽ không nói ra cho Dư Hạ biết để cậu nảy sinh thành kiến, rồi từ chối một cơ hội trả thù Khưu Tuệ tốt thế này.

Hắn đứng phía sau Dư Hạ và đối diện với Khưu Tuệ, trên mặt nở một nụ cười hiếm hoi.

Gương mặt Khưu Tuệ tái nhợt, giọng nói run rẩy, "Sao mày lại ở đây?"

Lương Chân cũng đi vào, Khưu Tuệ nhìn thấy anh ta thì ngẩn người. Lương Chân cầm một tập tài liệu, khẽ gật đầu với Khưu Tuệ rồi nói nhỏ: "Thưa phu nhân, về vấn đề di chúc của ngài Dư, tôi cần cùng bà xác nhận lại."

Nghe những lời này, Khưu Tuệ theo bản năng nhìn sang Mạnh Kiệt, bà thấy hắn chống một tay ở sau lưng, bờ vai rộng, cái quai hàm căng chặt, và phong thái ấy với ông Dư thuở còn trẻ tuổi đứng trong bức ảnh ở dinh thự nhà họ Dư như thể hoà làm một. Nhịp tim của bà đột nhiên tăng nhanh, bỗng cảm thấy ớn lạnh mà chẳng hiểu vì sao.

Dư Hạ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí kỳ dị này, cậu nắm lấy tay Mạnh Kiệt rồi quơ nhẹ.

Mạnh Kiệt rũ mắt xuống, Dư Hạ nhìn hắn, "Tiểu Kiệt Ca, anh không sao chứ?"

"Tôi không sao."

Ánh mắt Mạnh Kiệt dịu đi, không còn lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy nữa. Dư Hạ gật gật đầu, rồi đến gần ôm hắn thật chặt, rưng rưng nước mắt, làm nũng với hắn, "Em lo muốn chết."

Khưu Tuệ không biết mình đã rời đi từ lúc nào, bà muốn kéo Dư Hạ ra khỏi người Mạnh Kiệt, nhưng bà không dám. Bà có quá nhiều bí mật, cũng không biết Mạnh Kiệt biết được bao nhiêu, nhưng nếu như để Dư Hạ nghe thấy thì hậu quả sẽ khó mà lường được.

Cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại Dư Hạ và Mạnh Kiệt. Dư Hạ kéo kéo Mạnh Kiệt để hắn ngồi cạnh mình. Mạnh Kiệt ngồi xuống, cả người Dư Hạ liền nép vào trong lòng Mạnh Kiệt. Ấn tượng mà đêm đó đem lại cho cậu là quá sâu sắc, giống như một vụ tai nạn xe cộ lớn vậy, trong cậu bây giờ vẫn còn đọng lại nỗi sợ hãi khi phải chia lìa.

Mạnh Kiệt nhìn cậu, thấy nụ cười trên mặt Dư Hạ, hắn mím môi, giang hai tay ôm cậu, lặp lại lần nữa: "Tôi không sao."

"Mẹ em là vậy đó, cứ coi anh là bắt cóc thôi, mà sau đó em cũng có đi nói chuyện với cảnh sát rồi, chắc là họ sẽ không khó dễ anh đâu nhỉ."

Mạnh Kiệt lắc đầu, "Khó dễ tôi thì tôi có còn đi gặp cậu thế này được không?"

"Không được." Dư Hạ va đầu vào người hắn, tựa đầu lên ngực Mạnh Kiệt, cậu rầu rĩ nói: "Xin lỗi."

"Sao lại xin lỗi?"

"Em làm phiền anh rồi."

Mạnh Kiệt im lặng không nói, trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ dường như lại có tuyết rơi, tuyết mịn từ từ rơi xuống, máy điều hoà bên ngoài thổi gió xào xạc, những gờ băng sắp tan rơi xuống bệ cửa sổ, nghe "Cạch" một tiếng.

Mạnh Kiệt mở miệng nói: "Dư Hạ, tôi tiếp cận cậu thật sự là có mục đích."

Dư Hạ có chút ngẩn ra, Mạnh Kiệt như đang ở trong một mùa đông không cách nào tiến vào, cho dù có đến gần đến mấy đi chăng nữa thì xung quanh hắn vẫn là sự lạnh nhạt như vậy. Cậu đột nhiên có chút sợ hãi, thoáng lùi về sau, eo lại bỗng bị véo mạnh một cái, Mạnh Kiệt nhìn cậu, nói: "Tôi không nhớ được mặt mũi của người khác, đi khám bác sĩ tâm thần, họ nói tôi là người có chướng ngại trong việc nhận dạng khuôn mặt, được tính là một loại bệnh tâm thần."

Dư Hạ ngây người, Mạnh Kiệt nhìn nhìn vẻ mặt của cậu rồi nói tiếp: "Tôi đã thử uống thuốc và trị liệu tâm lý, thế nhưng cũng không có tác dụng, cho đến bây giờ, tôi vẫn không nhớ nổi dáng dấp Trương Duy và những người khác trông như thế nào, ngay cả ngoại hình của bản thân tôi còn không miêu tả được. Nếu như một người không có đặc điểm nhận dạng rõ ràng, khi đứng trước mặt tôi thì dù cho trước đó đã gặp nhau mấy lần, thì đối với tôi người đó vẫn chỉ là một người xa lạ mà thôi."

Dư Hạ có chút hoang mang, cậu nhíu mày lại, hỏi thẳng: "Vậy anh có nhớ được em không?"

"Mục đích mà tôi tiếp cận cậu chính là điều này..." là một trong số chúng.

Mạnh Kiệt buông eo cậu ra, sau đó giơ tay lên, đặt đầu ngón tay trên trán Dư Hạ rồi nhẹ nhàng xoa xuống, phác hoạ đường nét sống mũi cậu, hắn nói: "Cậu là người duy nhất tôi nhớ được."

Lời Mạnh Kiệt nói là thật, hắn nghĩ, mình thế này cũng không tính là nói láo. Hắn thực sự chỉ nhớ được mỗi gương mặt Dư Hạ, cũng là vì điểm này mà hắn bị Dư Hạ hấp dẫn. Hắn không lừa gạt Dư Hạ, chỉ là hắn không nói ra toàn bộ sự thật mà thôi.

"Em nói với mẹ, là em thích anh."

"Tôi nghe thấy rồi." Mạnh Kiệt chạm vào một bên má đang sưng lên của cậu, "Đau không?"

"Đau." Dư Hạ nói: "Anh hôn em đi, anh hôn là em hết đau ngay."

Chắc là vì có chút hổ thẹn và không đành lòng, vì thế Mạnh Kiệt đã không từ chối Dư Hạ như trước nữa.

Dư Hạ nói ôm chặt một chút, hắn lập tức siết chặt vòng tay. Dư Hạ nói rằng mình muốn được hôn, hắn liền cúi đầu chạm môi lên mặt Dư Hạ thật khẽ. Dư Hạ nói cậu muốn được hôn miệng cơ, Mạnh Kiệt nhíu mày hỏi, không phải cậu đau ở mặt à?

Dư Hạ nở nụ cười, lấy tay chọt chọt cơ bụng của hắn, "Em còn tưởng anh đang đau lòng không đó?"

Mạnh Kiệt đờ ra, ngây ngốc nói: "Cậu muốn tôi làm gì?"

"Nghĩ về em nhiều chút là được."

"Tôi có mà."

"Có ư?"

"Có."

Dư Hạ cười ra tiếng, Mạnh Kiệt nghe tiếng cười của cậu, cảm thấy cuống họng mình có chút ngứa.

Dư Hạ nói: "Xem như anh đang dỗ em đi, em cũng vui rồi."

Mạnh Kiệt đưa tay sờ đầu cậu, ngón tay đột nhiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào lỗ kim trên thái dương Dư Hạ, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì đây?"

Dư Hạ chớp mắt, muốn quay đầu đi. Mạnh Kiệt níu mặt cậu lại về hướng mình, Dư Hạ cắn môi, chầm chậm nói: "Trên tay em đầy kim, kim truyền không đâm vào được, chỉ có thể đâm lên trán thôi."


"Đau không?"


Dư Hạ lắc đầu, "Không đau."

Mạnh Kiệt vén tóc bên trán cậu lên, giọng nói rất trầm, "Tay đau, thế chỗ này lại không đau à?"

Dư Hạ không nói, Mạnh Kiệt ghì chặt răng hàm vào nhau, bầu không khí trở nên nặng nề.

Dư Hạ hỏi: "Anh mất hứng sao?"

Mạnh Kiệt nắm cằm rồi hôn một cái lên trán cậu, "Không đau nữa."

Ba chữ này, giọng nói trầm thấp triền miên, như đang an ủi, dịu dàng chưa từng có.

Dư Hạ mím môi, viền mắt ươn ướt, cậu khịt mũi, vòng hai tay lên eo Mạnh Kiệt. Trong lòng như bị tảng đá đè lên, thật nặng thật mệt mỏi, cậu dựa vào người Mạnh Kiệt, lần đầu tiên nói với người khác, lần đầu tiên nói ra nỗi sợ và sự không cam lòng của bản thân, cậu nói: "Tiểu Kiệt Ca, em không muốn chết."

Như thể bị thứ gì đó khuấy động, đối mặt với một Dư Hạ như thế này, Mạnh Kiệt không khỏi mềm lòng. Cái gọi là báo thù thôi thì đợi thêm vậy.

Dư Hạ là ai, là em trai hắn, là con của kẻ thù hắn, nhưng những thứ ấy, ngay tại thời khắc này bỗng chốc chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn muốn gì, hắn nghĩ, hắn muốn Dư Hạ sống tiếp.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro