Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Naux
Beta: Zquin

Mạnh Kiệt kẹp điếu thuốc trên tay, cầm cái bật lửa đã được hồi lâu nhưng mãi vẫn chưa châm lên. Dư Hạ ngồi trên ghế sofa cong lưng cầm đũa, cái miệng nhỏ hút lấy sợi miến đầy dầu đỏ vừa mới được giao tới, cả phòng nặc mùi vị miến cay nồng.

Dư Hạ ăn được gần hết, thấy trong hộp nhựa còn có chút ít thì "chậc chậc" hai tiếng, tay trái chống cằm tay phải gắp măng chua với sợi đậu phụ khô lên ăn.

Cả một tô miến đầy ắp đều được nuốt xuống bụng, cậu ngả người ra sau sờ lên cái bụng hơi căng phồng của mình, đưa lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng vì cay rồi từ từ chuyển tầm mắt lên người Mạnh Kiệt. Bởi vì vẫn chưa biết đầy đủ họ tên người ta, cho nên cậu học theo thanh niên tóc đỏ vừa nãy, mở miệng nói: "Tiểu Kiệt Ca..."

Mạnh Kiệt biếng nhác ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nghe thấy cậu gọi mình là "Ca" thì ngón tay kẹp thuốc cứng ngắt lại, làn khói mỏng lan ra trên mặt đất. Sau đó hắn nghe được Dư Hạ cười hỏi: "Có còn gì ăn không?"

"Cậu ăn vậy mà còn chưa no?" Mạnh Kiệt kinh ngạc.

Dư Hạ chậm rãi vươn vai lên như con mèo, lười biếng nói: "No thì no rồi, nhưng mà nếu có thêm món tráng miệng để ăn thì càng đã."

Mạnh Kiệt hít một hơi dài, thanh âm gần như từ giữa hai hàm răng phát ra, "Không có."

Hắn cảm thấy hình như mình nhặt trúng củ nợ về rồi.

Mạnh Kiệt có thái độ không tốt với Dư Hạ, mà Dư Hạ cũng không đem mấy lời lẽ vô tình ấy để trong lòng.

Như cậu đã nói, bây giờ cậu mất trí nhớ, đồng thời cũng tự coi mình là người Mạnh Kiệt thích, với cả Mạnh Kiệt đối với cậu như vậy chắc chắn là có lý do phía sau, ngàn vạn lời nói đều là có mục đích, cậu muốn đổ thừa cho cái kẻ đã nhặt mình về này*.

*không hiểu ý của Dư Hạ ở chỗ này lắm

Miến chua cay vừa ăn xong vẫn còn dư vị, Mạnh Kiệt cầm lấy đứng dậy. Dư Hạ ngẩng đầu hỏi: "Anh đi đâu thế?"

Mạnh Kiệt bước tới cửa, đặt tay lên tay cầm, dừng lại nói: "Đi vứt rác."

Dư Hạ "Ừm" một tiếng, sau đó cao giọng, "Tiểu Kiệt Ca, vứt rác xong thì trở về nha."

Mạnh Kiệt không đáp lại mà chỉ thở dài thườn thượt.

Hắn từ trong phòng đi ra, Trương Duy ngồi trên ghế sô pha bên ngoài hút thuốc chờ hắn, vừa thấy Mạnh Kiệt thì lập tức gạt đi điếu thuốc trong tay, nói: "Tiểu Kiệt Ca, anh đổi khẩu vị rồi hả?"

Mạnh Kiệt liếc mắt không thèm trả lời cậu ta, nhưng theo hướng suy nghĩ của Trương Duy thì xem ra Mạnh Kiệt đây là đang đúng như cậu ta nói, cậu ta cảm thán trong lòng rồi nói: "Ca, yên tâm đi, Hà Mộng gì đó em sẽ ngăn cô nàng giúp anh."

"Tránh ra." Sắc mặt Mạnh Kiệt lạnh lùng, Trương Duy liền nhích chân ra, Mạnh Kiệt cầm cái túi rác đi, đi tới cửa thì quay đầu dừng lại hỏi: "Có tiệm bán đồ ngọt nào ở gần đây không?"

"Gì cơ anh?" Trương Duy ngạc nhiên.

Mạnh Kiệt nói xong cũng tự mình sững sờ, mặt so với lúc nãy còn đen hơn.

Đồng Tử Lâu* cũ kỹ, giá phòng rẻ, mở cửa ra đã ngửi thấy sặc mùi khói lửa, Mạnh Kiệt cau mày nhìn dì Từ ở hành lang đối diện đang bắc bếp đun nước. Hắn nghiêng người né sang một bên, đi chưa được mấy bước, dì Từ quay đầu lại thấy hắn thì kêu lên: "Tiểu Kiệt, muộn rồi con còn đi đâu vậy?"

"Con đi vứt rác."

"Mới nãy là bạn con à?" Dì Từ tò mò đi tới.

"Vừa rồi dì thấy con bé khóc lóc chạy ra đấy."

Mạnh Kiệt ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Vâng, là do con không đủ tốt."

"Làm gì có, dì thấy con rất tốt mà, là con bé chưa hiểu chuyện thôi. Đàn ông con trai lớn tuổi chút cũng không vấn đề gì, để dì giới thiệu một người cho con."

Mạnh Kiệt không nói gì, chỉ vào cái cầu thang nói: "Dì à con còn có việc phải làm, con đi trước."

Đi ra khỏi toà nhà, mùi khen khét của lửa than cuối cùng cũng tản bớt, hắn thở dài một hơi, chậm rãi đi vào màn đêm.

Vứt rác xong Mạnh Kiệt cũng không trở về mà đi đến phía tiểu khu, thấy được tiệm đồ ngọt Trương Duy nói đến.

Cửa hàng nằm ngay bên ngoài tiểu khu, Mạnh Kiệt sống ở đây đã vài năm vậy mà bây giờ mới biết tới sự tồn tại của cửa tiệm này. Cũng không còn sớm, hơn nữa còn là Tết Nguyên Đán, nhân viên cửa hàng đang đếm số bánh còn dư lại trong ngày. Mạnh Kiệt mở cửa đi vào, tủ lạnh ở cửa gần như trống không.

Nhân viên cửa tiệm nhìn hắn, nhìn hình xăm trên cổ một chút rồi dừng lại, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nam trầm thấp, "Gói giúp tôi hết mấy cái bánh còn lại."

Trương Duy đang xem một trận bóng đá trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa thì nhảy khỏi ghế sô pha chạy đi mở cửa.

Ngoài cửa, Mạnh Kiệt tay phải cầm điếu thuốc, tay trái xách túi giấy màu trắng hồng. Túi giấy viết hai chữ "Sweet Life", là tên của cửa hàng bánh ngọt ở cổng tiểu khu bọn họ.

"Ca, anh mua chi mà nhiều thế?" Mạnh Kiệt đi ngang qua cậu ta, lấy một cái bánh trong túi ném tới, "Cửa tiệm ở cổng có giảm giá, mua một tặng năm."

Trương Duy ngẩn ngơ, "Ồ" một tiếng, sau đó lập tức phản ứng lại, cao giọng nói: "Này, không phải chứ, em nhớ anh đâu có thích ăn..."

Còn chưa kịp nói hết, Mạnh Kiệt đã bước vào phòng.

"...Ngọt..." Ba chữ còn lại chưa nói ra đã bị Trương Duy giữ lại trong cổ họng, cậu ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt rồi thở dài sờ sờ mũi.

Sau khi Mạnh Kiệt bước vào, hắn gạt tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh tủ TV, hắn giương mắt nhìn lên thì thấy trên sô pha phồng lên một đống nhỏ. Mạnh Kiệt đá đá ghế sô pha, người nằm bên trong có hơi động đậy nhưng vẫn không tỉnh dậy. Hắn trầm mặc cúi đầu nhìn, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt dừng lại trên mặt Dư Hạ rồi từ từ thu lại.

Hắn không hiểu bản thân đang làm cái gì, tại sao lại muốn đưa người về nhà, tại sao lại ra ngoài mua bánh ngọt, rốt cuộc là vì sao đây chứ?

Hắn cởi giày, ném túi bánh lên trên bàn, đưa tay trái ra sau đầu rồi xoay người nằm lên giường.

Trong phòng có bật đèn nhỏ, trên vách tường dán đầy áp phích, hắn liếc mắt nhìn qua lần lượt mặt mũi của các diễn viên xinh đẹp trên đó. Mạnh Kiệt hờ hững nhìn một lúc cuối cùng nhắm mắt lại, trong đầu chậm rãi hồi tưởng về quá khứ nhưng tất cả đều hoàn toàn mơ hồ.

Hắn từ nhỏ đã có một cái tật xấu, đó là gặp chướng ngại trong việc nhận dạng khuôn mặt người khác.

Gương mặt giáo viên rồi lũ trẻ ở trại mồ côi, mặt bạn gái khi hắn lớn lên, cùng vô số người bước qua cuộc đời hắn, hắn thậm chí còn không nhớ nổi gương mặt của chính mình.

Nhưng mà... trong một góc bệnh viện, hắn đứng đó nhìn thiếu niên sáng ngời đứng bên cửa sổ nơi ánh sáng và bóng tối giáp ranh, cậu mỏng manh yếu ớt tựa như một trang giấy trắng bị vò nát. Hắn nhìn gương mặt kia, cảm giác như có một viên đạn găm thật sâu vào trái tim mình, bỗng có tiếng chuông vang lên, hắn ngẩn người, hoá ra đó lại là kỉ niệm sâu sắc mà hắn sẽ không bao giờ quên được.

Đem Dư Hạ về nhà, không phải vì cậu là em trai mình, mà là vì chỉ có gương mặt Dư Hạ mới làm hắn nhận ra được.



.
.
.
.

(*) Đồng Tử Lâu: Tongzilou là một loại cấu trúc tòa nhà dân cư đô thị ở Trung Quốc đại lục. Hầu hết được xây dựng vào những năm 1950-1990.
Theo wikipedia.
Ảnh mình tìm được trên gg:


*Sau khi đọc lại mình thấy để Tiểu Kiệt Ca hợp lý hơn vì theo mình nghĩ nó giống như biệt danh để gọi rồi í, nên mình quyết định sửa từ "anh Tiểu Kiệt" thành "Tiểu Kiệt Ca" nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro