Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Naux tổng tài bá đạo

Hắn là người rất hiếm khi sẽ nảy sinh cảm giác thân cận với người khác.

Dù là có lên giường với một người phụ nữ một khoảng thời gian, nhưng vì không cách nào có thể nhớ được gương mặt người khác, cho nên dù người ấy chỉ thay đổi màu tóc, cắt tóc dài thành tóc ngắn, hắn đều sẽ cảm thấy đối phương trở nên xa lạ, giống như họ chỉ cần thay vào một bộ quần áo khác thôi, hắn sẽ cảm thấy họ đã trở thành người khác mất rồi.

Nhưng chỉ duy nhất Dư Hạ là không phải vậy, Mạnh Kiệt có thể nhớ được dáng vẻ của Dư Hạ.

Đôi mắt cậu tựa như rêu xanh sau cơn mưa, xanh biên biếc nằm ở trên tảng đá, chờ đến khi những đầu ngón tay hắn phản ứng được thì nó đã chạm lên làn da ấm áp nọ, ngón tay thô ráp ấm nóng khẽ vuốt dọc theo đường nét trên gương mặt mềm mại, nhẵn nhụi ấy. Hắn nhắm hai mắt lại, chầm chậm dùng ngón tay khắc họa lại từng đường nét gương mặt đối phương.

Chẳng biết đã qua bao lâu, lông mi cậu khẽ cọ lên đầu ngón tay làm hắn thấy ngưa ngứa, có vẻ như Dư Hạ sắp dậy rồi. Mạnh Kiệt cảm nhận được thì lập tức rút tay về ngay.

Thế nhưng cậu vẫn nằm yên như chưa từng tỉnh giấc, hô hấp cậu đều đặn, nhịp tim không nhanh không chậm. Dư Hạ đã ngủ một giấc, ý thức vẫn còn đang mụ mị, cậu biếng nhác nằm nhoài lên người Mạnh Kiệt, chờ tỉnh táo hẳn thì sẽ ngồi dậy.

Cậu dựa vào người hắn nằm như thế khoảng chừng một phút, cảm giác kì lạ kia lần nữa xuất hiện làm cậu không nhịn được cứ muốn ở gần Mạnh Kiệt thêm chút. Dư Hạ ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy được trái cổ đang nhô ra trên cổ Mạnh Kiệt.

Dư Hạ nhìn chằm chằm vào nơi ấy một lúc, sau đó dùng giọng nói như người hát hí khúc muốn nói gì đó với hắn, chỉ là cậu không phát ra âm thanh lanh lảnh sắc bén kia mà lại giống như có chút ngắt quãng, "Tiểu Kiệt Ca... Em chạm vào hầu kết của anh được không?"

Đúng như trong dự liệu, Mạnh Kiệt đang "ngủ say" không trả lời lại cậu. Đợi vài giây sau, Dư Hạ bèn nói: "Anh không trả lời vậy em coi như là anh đồng ý rồi đấy nhé." Nói xong, cậu giơ tay lên, chạm vào yết hầu Mạnh Kiệt.

Mí mắt Mạnh Kiệt run run, hắn nỗ lực kiềm chế hô hấp bản thân, chỉ cảm thấy có một bàn tay đang sờ lên cổ mình, nhẹ nhàng và chậm rãi sờ một chút lại một chút, cứ như thể thứ đang cọ trên cổ hắn không phải tay người mà là lông vũ vậy, hơi ngứa lại xen lẫn cảm giác tê dại.

"Hầu kết của anh lớn hơn của em nhiều thật luôn đấy?" Dư Hạ thì thầm một tiếng, Mạnh Kiệt ngửa mặt nằm, lông mi hắn run rẩy kịch liệt, có ánh sáng le lói mỏng manh xuất hiện nơi mí mắt đã hơi hé ra của hắn.

Dư Hạ nằm dựa vào vai Mạnh Kiệt, cậu đặt tay phải mình lên cổ hắn, một cánh tay khác thì dường như đang thăm dò gì đó mà ma sát dọc theo hầu kết trên cổ Mạnh Kiệt.

Hắn chẳng thể nào giả vờ ngủ nổi nữa, Mạnh Kiệt cau mày, tay hắn thuận theo vòng eo thon thả của Dư Hạ lần mò lên trên, dùng sức khoá chặt nơi ấy lại, Dư Hạ còn đang ngu ngơ chưa kịp phản ứng, hắn đã lật cả người nằm lên trên cậu, hai tay hắn nắm chặt lấy cổ tay Dư Hạ, tách chân đối phương sang hai bên, cậu gần như là đang bị hắn đè dưới thân mình.

Mạnh Kiệt cúi đầu xuống, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Dư Hạ đang hoảng hốt, hắn buông một bên cổ tay cậu ra và đặt tay mình lên cần cổ mỏng manh như sứ ấy của cậu, giống như sợi xích mà khoá chặt cần cổ cậu lại.

Hắn thấp giọng nói: "Yết hầu đàn ông không thể tuỳ tiện muốn sờ là sờ, cậu biết không?"

Dư Hạ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Mạnh Kiệt, nhịp tim cậu đập nhanh đến phát đau, vài giây sau cậu khô khốc nói: "Em hỏi anh rồi mà, anh cũng đâu có từ chối em."

Mạnh Kiệt đặt ngón tay lên gãi gãi cổ họng Dư Hạ. Dư Hạ sợ nhột nên rụt cổ lại, nói nhỏ: "Ai cho anh giở trò chơi xấu với em đó."

Cũng không biết rốt cuộc ai mới là người chơi xấu ở đây. Trên mặt Mạnh Kiệt không lộ ra biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy buồn cười.

"Tôi đây lười đùa với cậu." Mạnh Kiệt nói xong thì buông tay ra nằm xuống sóng vai cùng Dư Hạ, cái giường quá nhỏ, hai người chỉ có thể nằm sát bên nhau.

Mạnh Kiệt đã từng nghĩ đến, đứa em trai đột nhiên đâm đầu vào cuộc đời mình sẽ có bộ dáng thế nào nhỉ? Bị bệnh nặng như vậy, có lẽ sẽ như con ma ốm một đòn cũng không đỡ nổi, chỉ có thể nằm trong bệnh viện được người ta chăm sóc mà thôi.

Nhưng bây giờ xem ra, cậu bên ngoài và trong tưởng tượng của hắn khác xa nhau. Ít nhất là vào giờ phút này, hắn nhận ra rằng thật ra mình cũng không căm ghét gì người này, nhưng cũng chỉ là không căm ghét vậy thôi.

Nằm xuống lại Mạnh Kiệt liền ngủ một giấc, lần này là ngủ thật. Hắn để gối cho Dư Hạ, mình thì cong người dựa đầu trên cánh tay ngủ. Nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, Dư Hạ không ngờ cũng buồn ngủ theo, thật thần kỳ là tần suất hô hấp của hai người lại tương đồng nhau.

Ngủ một giấc đến thẳng chiều thì bị Trương Duy đánh thức. Trương Duy mở cửa ra, to mồm, "Tiểu Kiệt Ca, anh em mình cần phải đi rồi đó."

Cửa vừa mở một nửa Trương Duy đã cứng đờ người, cậu ta lúng túng nhìn hai người trên giường, không biết có nên vào hay không.

Mạnh Kiệt ngồi dậy, Dư Hạ đang rúc trong lồng ngực hắn giật giật. Mạnh Kiệt nhìn về phía Trương Duy, bản mặt cậu ta lộ ra ý cười dâm đầy vẻ ám muội.

Commission by Arley Starson

Mạnh Kiệt cụp mắt, đầu tóc hắn có chút rối, nhìn như một đống cỏ khô, hắn "Ừ" một tiếng, tỏ ý mình biết rồi.

Mấy người bọn họ luyện tập lúc hai giờ rưỡi, Mạnh Kiệt quay qua đánh thức Dư Hạ dậy.

Lúc ra cửa thì đã trễ rồi*, Mạnh Kiệt cũng không hiểu sao trước khi đi mình lại muốn hỏi Dư Hạ một câu rằng cậu có muốn đi cùng hay không nữa.

(*): trễ ở đây là kiểu không phải trễ giờ hẹn, mà là kiểu dự định sẽ ra cửa lúc 1h hay 1h30 gì đó mà cỡ 2h mới ra

Đương nhiên Dư Hạ nói là cậu muốn đi, Mạnh Kiệt liền ném quần áo mình qua cho cậu. Đồ của Mạnh Kiệt cậu mặc không quá vừa vặn, chiếc áo len đen quá cỡ che đến mông, khiến cả người cậu càng lộ vẻ gầy gò.

Mạnh Kiệt quay đầu nhìn cậu, lúc này hắn mới thực sự cảm nhận được vẻ bệnh tật nhàn nhạt xuất hiện trên người Dư Hạ.

Dư Hạ nhận ra được ánh mắt hắn đang nhìn mình thì cong khoé miệng mỉm cười với hắn, cậu hơi kéo kéo quần áo trên người mình, "Tiểu Kiệt Ca, em thấy hơi đói bụng rồi, muốn ăn Ma lạt thang* ghê."

(*): Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.

Mạnh Kiệt nghe cậu nói xong thì chỉ im lặng quay đầu đi, hắn chợt suy tư rằng, lỡ như ai bị bệnh cũng giống Dư Hạ thì có khi cái bệnh viện thành khu ẩm thực luôn quá.

Phòng luyện tập nằm ở trong một toà cao ốc, bên dưới toà nhà có mấy hàng ăn, bây giờ đã là hai giờ chiều rồi. Mạnh Kiệt kêu Trương Duy cứ lên trước đi, còn mình thì đưa Dư Hạ đi ăn Ma lạt thang trước.

Mạnh Kiệt không thích ăn mấy thứ này lắm, hắn qua siêu thị bên cạnh mua bao thuốc lá, sẵn đó mua một cái bánh mì.

Khi hắn quay lại hàng ăn, Dư Hạ đã lấy được một nồi đầy đang đặt trên cân, chờ hắn về tính tiền.

"Bao nhiêu tiền thế?" Mạnh Kiệt đến gần.

Nhân viên hàng ăn nói: "Này chỉ ăn trong một bát thôi sao ạ?"

"Một bát thôi, cho tôi thêm chút nước lẩu nhé."

"Tổng cộng của quý khách là 47 tệ ạ."

Dư Hạ nhìn Mạnh Kiệt, Mạnh Kiệt có chút cảm thán, hắn lấy điện thoại ra quét mã thanh toán trả tiền.

Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, Mạnh Kiệt cắn một miếng bánh mì mới mua, là vị đậu đỏ.

Lẩu được mang lên rất nhanh, nhân viên cửa hàng bưng ra một nồi lẩu đầy, Mạnh Kiệt liếc mắt nhìn, sau đó hắn đặt chiếc bánh mì đang ăn dở xuống, chống cằm nhìn Dư Hạ.

"Ăn hết nổi không đó?"

Dư Hạ múc một muỗng tương vừng vào bát, húp một ngụm nước lẩu rồi nói: "Đương nhiên."

Mạnh Kiệt liếm môi một cái, nhếch mày nói: "Cũng ghê đấy."

Phòng luyện tập ở tầng mười ba, hai người đi thang máy lên, Trương Duy tới trước đã mở cửa sổ cho thông gió và lau trống cho Mạnh Kiệt.

Hai người khác không lâu sau cũng tới, bên ngoài nhiệt độ thấp nên cũng chả ai thèm ăn bận chi cho thời trang, mà hay cái là bọn họ tóc người nào người nấy trông y như cái bảng màu.

Mục Duật có mua cà phê đặt ở trên bàn, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: "Mạnh Kiệt đâu sao không thấy?"

Trương Duy cười nói: "Người ta chắc là đang đi yêu đương rồi."

Mục Duật sững sờ, một chàng trai đi vào theo sau anh, cậu ta vừa chơi game vừa ngẩng đầu lên, trên cổ kín hình xăm giống Mạnh Kiệt, cậu ta cau mày hỏi: "Yêu đương á? Tưởng hắn ta mới chia tay mà?"

"Cặp bồ tiếp chứ sao." Trương Duy một mặt đầy ông tám, "Cái người lần này á, không có giống mấy người trước đâu, Tiểu Kiệt Ca đối xử với người ta cũng không phải dạng quá cưng chiều gì, nhưng mà được cái có kiên trì lắm ấy."

Đang tám chuyện, cánh cửa chưa đóng hẳn chợt mở ra.

Cả đám người đồng loạt nhìn qua, Mạnh Kiệt đi vào, theo phía sau hắn là một cậu con trai, Mục Duật ngẩn ngơ, anh ta bật thốt lên, "Mạnh Kiệt, vị này là ai vậy?"

Mạnh Kiệt đút một tay vào túi rồi nhìn Dư Hạ, còn chưa mở miệng, cánh tay hắn đột nhiên được ôm vào, tiểu vô lại bên người nói: "Tôi là người mà Tiểu Kiệt Ca yêu thích nhất đây."

Đúng vậy, lần này cậu chính là người hắn yêu thích nhất.





.
.
.

Commission by Lấy Miến Thắt Cổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro