Mười hai viên thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: OOC, bối cảnh phi thực tế, chủ yếu all9.

Chính văn

———————————————————

Nhậm Hào gần đây luôn không ngủ được.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, quá phiền phức, quá nhiều ủy khuất cùng bất lực đặt nặng trong lòng, làm cho tim vốn đã vết thương chồng chất mệt mỏi không chịu nổi, thậm chí nằm trên giường đều có một loại cảm giác bị áp bách hít thở không thông, trái tim từng trận đau đớn. Nhậm Hào muốn ngủ cũng không thể ngủ, anh lại sợ mình sau khi ngủ liền không thể tỉnh lại, nhưng đầu anh lúc nào cũng đau, anh hiện tại lâm vào trạng thái sống dở chết dở, suy sụp và tuyệt vọng.

Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, Nhậm Hào nhìn thời gian rất lâu, cuối cùng quyết định đứng dậy uống thuốc, mong có được một giấc ngủ ngắn ngủi.

Anh vụng trộm mở cửa phòng, hiện tại đều là ở phòng đơn, lặng lẽ đi qua mấy gian phòng bên lối đi cầu thang. Nhậm Hào mò mẫm trong bóng tối đi vào phòng bếp với một ly nước, lấy ra một lọ thuốc định đổ vào trong tay.

Nhậm Hào ngay từ đầu chỉ là đổ mấy viên, về sau càng đổ càng nhiều, tay giống như không khống chế được mà run rẩy, từng viên từng viên rơi vào trong tay anh. Cuối cùng có mấy viên thuốc trực tiếp tràn ra, rơi trên mặt đất, Nhậm Hào mới tỉnh táo lại, phát hiện mình sắp đổ hết toàn bộ lọ thuốc.

Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn hôm nay đi ghi hình một tập Kim Khúc Thanh Xuân. Bài hát quê mùa của gia tộc Chuang khiến cho cả hai trên sân khấu đều không thể quản lí biểu cảm, trần trụi thể hiện sự ghét bỏ. Hai người sau khi ghi hình xong trên đường trở về vẫn còn đang chửi mắng ý tưởng của Ngỗng, khinh thường nhịn không được trợn mắt trắng, mãi cho tới khi về đến cửa nhà, cả hai người họ mới dần dần yên tĩnh. Hiện tại là khoảng hai giờ sáng, các anh em đều đã ngủ, đột nhiên dừng miệng, rón rén đẩy nhẹ cửa đi vào. Vừa vào chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Là tiểu Cửu, nhìn bóng lưng liền biết. 26 không biết Hào Hào của họ muốn làm gì, ngay khi vừa bước vào cũng chỉ là đứng trơ ra tại đó. Nhậm Hào bởi vì bỗng nhiên ù tai không nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau, chuyên chú đổ lại thuốc vào trong lọ, nghĩ đến bác sĩ tâm lý dặn dò anh, một lần chỉ có thể uống hai viên.

Mà Nhậm Tiểu Hào đặc biệt nghe lời, đổ ra lòng bàn tay mười hai viên đưa vào miệng mình, uống hai ngụm nước, sau đó nuốt toàn bộ thuốc xuống.

Ừm, đặc biệt ngoan, một lần uống liều của sáu ngày.

Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn rõ ràng ngây ngẩn cả người. Họ không nhìn thấy phía trước, cũng không nhìn thấy Nhậm Hào rốt cuộc uống bao nhiêu thuốc, nhưng nghe từ âm thanh đổ thuốc, khẳng định không ít. Mười người bọn họ cho tới bây giờ cũng không biết chuyện này, nếu như không phải đêm nay gặp phải, tiểu Cửu rốt cuộc còn muốn gạt họ bao lâu?

Hà Lạc Lạc sửng sốt một hồi, đi về phía Nhậm Hào, Trạch Tiêu Văn kéo lại một chút, nhưng kéo như không kéo, ngược lại bản thân cũng bị lệch hướng. Hai người không hẹn mà cùng đi về phía Nhậm Hào, Trạch Tiêu Văn cầm tay phải đang run rẩy của Nhậm Hào trước. Nhậm Hào bị chạm vào đột nhiên hoảng sợ, tay cầm ly nước buông lỏng, ly rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh thủy tinh.

Vốn chỉ uống hai ngụm nước, mười hai viên thuốc căn bản không thể nuốt xuống, luôn có một cảm giác nghẹn lại ở cổ họng, còn bị dọa một phen, Nhậm Hào trong nháy mắt cảm giác cả người đều không ổn. Cảm giác đột nhiên hít thở không thông làm cho anh thở không nổi, hơn nữa bị hai bạn nhỏ phát hiện, bản thân có bệnh chột dạ cùng cảm giác áp bách, trực tiếp biến thành khó thở. Nhậm Hào bắt đầu hít từng ngụm từng ngụm, thở ra, sau đó đứng cũng đứng không vững, nước mắt còn bị ép ra vài giọt, khiến hai đứa nhỏ bị dọa sợ, vội vàng mỗi người nâng một nửa, đỡ người nằm trên sô pha. Nhậm Hào thở hổn hển khó khăn mở mắt ra nhìn Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn vài lần, sau đó cau mày nhắm mắt lại, nước trong hốc mắt như trân châu rơi xuống. Hà Lạc Lạc và Trạch Tiêu Văn sợ hãi, có mấy người ngủ nông nghe thấy tiếng động liền tỉnh, vội vàng mặc quần áo xuống lầu xem xét tình huống, người ngủ sâu thì bị tiếng đập cửa đánh thức, cũng nhanh nhẹn chạy xuống lầu xem đã xảy ra chuyện gì.

"Chuyện gì vậy sao?" Anh cả Lưu Dã bật đèn, ba người lắc lư híp mắt, mấy người phía sau trực tiếp nhảy xuống cầu thang chạy đến phòng khách, nhìn thấy Nhậm Hào xảy ra chuyện, lập tức hoảng hốt.

"Làm sao vậy?!"

"Hào bị sao thế? Anh có cảm thấy không khỏe không?"

"Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy nữa, lấy một ly nước ấm!"

"Triệu Nhượng! Nước ấm!"

Mặt Nhậm Hào bởi vì không cung cấp đủ không khí mà trở nên đỏ bừng, mắt cũng không mở ra, khiến mấy đứa nhỏ thiếu chút nữa bị dọa khóc. Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì Lưu Dã ở bên cạnh nên không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn Trương Nhan Tề lớn thứ tư ôm lấy Nhậm Hào, Diêu Sâm lớn thứ ba ở bên cạnh vỗ lưng kích khí cho Nhậm Hào. Nhậm Hào dùng sức kéo góc áo Trương Nhan Tề, vùi đầu vào ngực Trương Nhan Tề liều mạng muốn thuận theo hơi thở bình thường. Diêu Sâm ở bên cạnh lo lắng vuốt ve, trên tay còn cầm một ly nước ấm đưa cho Nhậm Hào uống từ từ.

Đợi đến khi Nhậm Hào gần như khôi phục lại bình tĩnh, toàn thân lại bắt đầu rét run, liên tục rụt vào lòng Trương Nhan Tề. Yên Hủ Gia cởi áo khoác đắp lên cho anh, nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh. Vốn dĩ còn muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng Lưu Dã thấy tình huống như vậy, đành phải buông tha , để Trương Nhan Tề ôm Nhậm Hào về phòng ngủ, Diêu Sâm ở bên cạnh che chở, Hạ Chi Quang Triệu Nhượng và Yên Hủ Gia cũng đi theo. Chỉ còn lại bốn người trong phòng khách tương đối im lặng.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Châu Chấn Nam trầm mặc hồi lâu, rốt cục hỏi một câu, Hà Lạc Lạc không biết trả lời thế nào, Trạch Tiêu Văn đứng dậy đưa bình thuốc vừa rồi Nhậm Hào để trên mặt bàn cho Lưu Dã. Lưu Dã cầm bình thuốc này, Châu Chấn Nam tiến lại gần nhìn một chút, nhận ra là thuốc dành cho bệnh tâm lý, đọc ra chữ viết trên đó: Thuốc chuyên dùng cho bệnh nhân trầm cảm nặng.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không biết nên nói cái gì, Lưu Dã hỏi một câu hỏi:

"Em ấy đã uống bao nhiêu?"

"Bọn em cũng không biết, nhưng nghe âm thanh thì ít nhất là có mười viên trở lên." Châu Chấn Nam nhìn hướng dẫn sử dụng: mỗi ngày một lần, mỗi lần hai viên, đột nhiên nổi giận đập vào bàn thủy tinh, Lưu Dã không ngăn lại, ba người nhìn tiểu đội trưởng nổi giận, cũng không dám nói chuyện.

"Rốt cuộc anh ấy còn muốn giấu chúng ta bao lâu?"

"Nếu như không phải chúng ta bắt gặp tối nay..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa, thu dọn xong thì lên lầu ngủ, có chuyện gì ngày mai nói, hiện tại có tức giận cũng vô dụng."

Lưu Dã bỏ lại một câu, kéo ba đứa nhỏ lên lầu, sắp xếp xong rồi tắt đèn. Nhưng ngoại trừ Nhậm Hào được dỗ ngủ ra, kì thật mọi người đều thức trắng đêm không ngủ.

Ánh trăng tối nay không đẹp lắm, thậm chí là cả một đêm ảm đạm.

————————E N D————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro