C357: Debut center trong ở trong lòng đỉnh lưu 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Linh Quỳnh đưa thực đơn cho Kiều Trầm Diệc: "Đàn anh muốn ăn gì?"

Kiều Trầm Diệc: "Đều được cả ."

Linh Quỳnh gọi không ít, cho nên Kiều Trầm Diệc cũng không gọi thêm thức ăn nữa, nhưng lại gọi rượu.

Lúc này tuy ít người nhưng Linh Quỳnh vẫn đeo khẩu trang.

Kiều Trầm Diệc đừng nói khẩu trang, ngay cả một cái mũ cũng không đội, tùy ý ngồi ở một góc.

Thỉnh thoảng có nữ sinh đi ngang qua nhìn hắn, nhìn vẻ đẹp kinh diễm mà xa lạ , giống như không nhận ra hắn.

Linh Quỳnh nhìn anh nói : "Đàn anh, em đã xem anh nhảy ? siêu đẹp trai.".

Kiều Trầm Diệc nhìn chằm chằm vào mặt bàn, "Trong nhóm có nhiều người như vậy, cô có thể nhìn thấy tôi?"

Bản thân nhóm nhảy đông người, hơn nữa vị trí của hắn cũng không tốt lắm, rất ít có ống kính solo.

Hầu hết chỉ xuất hiện khi ống kính tổng thể xuất hiện.

Nhưng lúc này, tầm mắt mọi người bình thường đều ở vị trí C.

Bit C là một phép ẩn dụ.

Hằng Dụ là đội trưởng, nhảy giỏi, hát hay, ngoại hình cũng tốt, anh có nhiều fan nhất.

"Đương nhiên, đàn anh là rực rỡ nhất."

Giọng nói của cô gái trong trẻo giòn tan, giống như dòng suối vui vẻ lướt qua trên núi.

Rơi vào bên tai người khác, đều mang theo một cỗ cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.

"Kiều Trầm Diệc nhấc mắt lên, "Cô cảm thấy như vậy?"

Cô gái hai tay cầm đũa, đặt trên bàn, nhu thuận gật đầu, "Ừm. "

Kiều Trầm Diệc mở một lon bia ra, uống một ngụm, "Cô không thích Hằng Dụ sao ?"

Linh Quỳnh lắc đầu: "Không thích. "

Hằng Dụ kia làm sao sánh được với con trai chứ !

Con trai trong mắt cô, đó là vẻ đẹp mười phần rực rỡ !

Kiều Trầm Diệc như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, sau đó không đáp lời nữa, trầm mặc uống rượu.

Linh Quỳnh liền nhìn cái bình rỗng bên cạnh hắn dần dần nhiều lên.

Kiều Trầm Diệc dường như uống rất được rượu, nhiều như vậy cũng không thấy hắn say.

Hắn không chỉ uống rất nhiều rượu, mà còn ăn cũng rất nhiều.

Linh Quỳnh liền hoài nghi có phải có người ngược đãi con nhà cô hay không...

...

Linh Quỳnh đi thanh toán, Kiều Trầm Diệc cầm lon bia cuối cùng, đứng ở ngoài cửa hàng chờ.

Ánh sáng mông lung bao phủ trên người hắn, phủ lên một tầng màu ấm áp, làm cho nam sinh càng thêm đẹp mắt.

Linh Quỳnh nói vài câu với nhân viên thu ngân, bên ngoài cửa hàng đột nhiên có tiếng ồn ào.

Linh Quỳnh quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy Kiều Trầm Diệc đem một người dí trên mặt đất, nắm đấm vung xuống.

Người bên cạnh đồng loạt xông lên.

Kiều Trầm Diệc một chọi bốn, thế nhưng không rơi vào hạ phong.

Đối phương mắt thấy đánh không lại, một người trong đó bị đánh đỏ mắt, lại cầm dao.

Linh Quỳnh: "!!"

-Đàn anh!

Kiều Trầm Diệc bị người ôm lấy tránh sang bên cạnh, ánh sáng khúc xạ từ con doa ra, từ đáy mắt anh chợt lóe lên.

Linh Quỳnh bị trầy xước trên cánh tay.

Máu tươi trong nháy mắt thấm ướt quần áo , nhuộm thành màu đỏ chói mắt, mùi máu tanh ngọt lan toả trong không khí .

Sắc mặt Kiều Trầm Diệc trầm xuống, một tay bóp chặt tay đối phương chưa kịp thu lại, cướp lấy con dao kia, một chân đá vào bụng đối phương.

Người đàn ông ngã ra ngoài và đập vào tấm biển đứng của chủ cửa hàng.

Kiều Trầm Diệc muốn đi qua, cánh tay bị người kéo lại.

"Đàn anh, đừng đánh, đi mau."

Người vây xem càng ngày càng nhiều, khách trong cửa hàng đều đi ra xem náo nhiệt.

Mọi người cầm điện thoại di động của mình để quay video.

Bọn họ chỉ là người bình thường còn đỡ , nhưng bọn họ là nghệ sĩ, bị chụp được cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Con trai không thể có vụ bê bối!

Linh Quỳnh kéo Kiều Trầm Diệc rời đi.

Chạy ra xa một đoạn, xác định không có ai đuổi theo, Linh Quỳnh mới dừng lại.

"Hô..."

Linh Quỳnh chống đầu gối thở hổn hển.

Đường phố tối đen, cách xa mới có một ngọn đèn đường, cửa hàng hai bên đều đóng cửa lại.

Cả con phố, lúc này chỉ có hai người bọn họ.

Linh Quỳnh vỗ ngực, đem hơi thở vững vàng trở lại, "Đàn anh, bọn họ bắt nạt anh sao?"

"Tại sao cô lại cảm thấy như vậy?"

Kiều Trầm Diệc nửa người hắn che khuất trong bóng tối,

Thanh âm lạnh lẽo u ám. "Sao không thể là tôi gây sự trước, đánh bọn họ?"

"..." Linh Quỳnh xoay người, giọng nói chắc chắn, "Đàn anh đang yên đang lành, làm sao có thể đánh bọn họ, khẳng định là bọn họ làm cái gì trước. "

Làm sao có thể nghĩ xấu con trai mình được!

Thằng nhóc thật đáng thương.

"Ánh mắt Kiều Trầm híp lại một chút, "Cô có biết tôi là ai không?"

"Kiều Trầm Diệc."

"......"

Vì vậy, những tin đồn trong công ty, cô không biết?

Lý do hắn đánh người là gì?

Dù sao trong mắt bọn họ, mỗi lần náo loạn, đều là hắn đứng đầu trước.

Cô gái ánh mắt nghi ngờ, hơi nghiêng đầu, dường như không biết hắn hỏi cái này làm cái gì.

Kiều Trầm Diệc im lặng vài giây.

"Bọn họ ăn trộm ví tiền của tôi."

Anh ta chỉ muốn quay lại , không muốn động thủ.

Mấy người kia liền ỷ vào nhiều người không thừa nhận, hắn lại không có kiên nhẫn đến như vậy, cho nên liền động thủ.

Linh Quỳnh nắm tay: "Đáng đời bị đánh"

Kiều Trầm Diệc nhìn qua máu trên tay áo cô, "Tay cô, cho tôi xem một chút. "

Cô gái giống như lúc này mới cảm thấy đau, sắc mặt trong nháy mắt trắng đi vài phần.

...

Kiều Trầm Diệc xách túi từ hiệu thuốc mở cửa hai mươi bốn giờ đi ra, đi tới ghế nghỉ ngơi cách đó không xa.

Linh Quỳnh ôm cánh tay, ngồi trên ghế.

Cô gái ngồi một mình, co lại thành một nhúm nho nhỏ, không hiểu sao lại khiến người ta sinh lòng cảm thương.

"Thật sự không đi bệnh viện?"

Linh Quỳnh cau khuôn mặt nhỏ nhắn: "Không đi, chị Dương luôn mắng tôi. Hơn nữa lại không nghiêm trọng, chỉ là trầy xước mà thôi. Chút vết thương nhỏ này, cũng không cần phải đến bệnh viện. "

Kiều Trầm Diệc mở túi lấy thuốc, "Cởi áo khoác ngoài ra. "

"À."

Kiều Trầm Diệc cầm thuốc, ngẩng đầu liền nhìn thấy bờ vai trắng nõn như tuyết của cô gái.

Váy bên trong cô được thắt lưng, dây đeo tinh tế treo trên vai, làm nổi bật xương quai xanh xinh đẹp.

Kiều Trầm Diệc dời tầm mắt, dừng lại trên cánh tay cô.

Nơi đó có một vết thương tràn ngang, còn đang chảy máu ra bên ngoài.

"Đàn anh, đau đau..."

"Biết đau còn xông tới ngăn cản?"

"Tôi nhìn thấy hắn ta cầm dao, sợ hắn tổn thương anh, sốt ruột liền cái gì cũng không nghĩ tới."

Kiều Trầm Diệc động tác hơi dừng lại, "Mấy ngày nay không được chạm vào nước, lúc sẹo sẽ hơi ngứa, không được gãi. "

"Ồ..."

Kiều Trầm Diệc bôi thuốc cho cô, rồi quấn băng gạc, thắt một cái nơ.

Sau đó kéo áo khoác của cô và che vai cô.

"Sau này đừng xúc động như vậy, lần này chỉ là vết thương nhỏ, lần sau cũng không nhất định."

Linh Quỳnh lẩm bẩm: "Đổi lại là người khác tôi cũng không có ý định ngăn cản"

...

Kiều Trầm Diệc đưa Linh Quỳnh trở về, lúc trở lại ký túc xá của mình cũng đã hơn hai giờ sáng.

Bạn cùng phòng đã ngủ, hắn tùy tiện rửa mặt , nằm trên giường.

Kiều Trầm Diệc không buồn ngủ, lấy tai nghe ra đeo vào, mở ra xem video Linh Quỳnh nhảy múa.

Khuôn mặt Kiều Trầm Diệc nghiêm túc, hình như đang xem video học tập gì đó.

Video phát lại, không biết đã phát bao nhiêu lần, Kiều Trầm Diệc mới tháo tai nghe ra, tắt điện thoại đi ngủ.

...

Linh Quỳnh trở về đã bị Triệu Sương bắt được.

"Yểu Yểu, cô đã đi đâu vậy?" Triệu Sương từ trên giường đi xuống.

Cô ta và Diêu Phỉ Nhi trở về liền không thấy người đâu.

Tôi nghĩ cô sẽ quay lại trong chốc lát.

Kết quả là chờ lâu đến như vậy mới thấy người quay về.

Linh Quỳnh vui vẻ nói: "Theo đuổi ngôi sao.".

Triệu Sương: "Chút thời gian này, cô đuổi theo ngôi sao nào? Sao trên bầu trời?"

Linh Quỳnh đem cô kéo về trong chăn, "Mau ngủ đi, ngày mai cô không phải còn muốn dậy sớm, ngoan, ngủ ngon. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro