Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trừ anh ra không ai ngủ ở phòng khách." Cô đặt trứng ra đĩa, thêm chân giò hun khói. Mặc dù nấu nướng đơn giản, nhưng mùi vị lại rất ngon.

Cô nói câu kia, làm cho tâm tình anh thật tốt, nhưng vẫn không quên kháng nghị lại sự xem thường của cô. 

"Tôi cũng là người." Natsu bất mãn oán trách, chủ động nhận lấy đĩa thức ăn trên tay cô, ngồi xuống bàn ăn.

"Dạ, anh là người, một người khách không mời mà tới, còn xem phòng khách của chủ nhà làm phòng ngủ của mình." Lucy đã quen với sự tự nhiên của anh, cầm đĩa thức ăn của mình đi đến bàn ăn, ngồi đối diện với anh.

"Đó là do chủ nhà biết trọng người tài, cung cấp ăn, dụ dỗ uống, còn tặng luôn chỗ ngủ..." Natsu nhét một nửa phần của trứng chiên vào miệng, gương mặt thỏa mãn.

"Này! Cái gì là tặng luôn chỗ ngủ? Anh đừng nói lung tung, tôi còn muốn kết hôn." Lucy trừng mắt liếc anh: "Nói hươu nói vượn." 

Natsu cười khẽ, nhìn cô đưa ra hai hàm răng trắng: "Vừa mở mắt đã nhìn thấy một con cọp cái đang giương nanh múa vuốt, thật khiến người ta tinh thần phấn chấn." Anh ăn rất ngon lành, hai ba cái mang thức ăn trên bàn ăn sạch, đem chân giò hun khói thơm ngát nhét vào miệng.

Đã quen với việc anh cướp bóc thức ăn của cô, cô chỉ lắc đầu, cũng may cô nấu nhiều hơn, sẽ không bị đói: "Ăn của tôi, uống của tôi, còn ví tôi như cọp mẹ...Chật...chật! Natsu Dragneel anh thật là  tốt!"

Lucy uống một ngụm sữa tươi, cười nhẹ với anh. Mặc dù cô đang cười, nhưng anh biết tính cô, đó là biểu hiện cô sắp tức giận. 

"Hahaha..." Natsu cười ngượng, trong lòng lo sợ, vội vàng chuyển sang chuyện khác: "Đừng nói chuyện này nữa, ngày hôm qua bản thảo chúng ta còn chưa xem xong, chỉ là, tôi có một việc quan trọng cần làm, có thể đến công ty mới bàn tiếp được không?" Mặc dù biết cô sẽ không cự tuyệt nhưng anh vẫn rất 'khách khí' mở miệng yêu cầu.

"Ông chủ đã lên tiếng, nhân viên còn có thể nói không sao?" Lucy nhìn anh dò xét, lúc anh ngủ say trên ghế sopha, cũng biết anh sẽ yêu cầu như vậy.

Natsu thiếu chút cười ra tiếng, hiện tại mà nói, cô thật giống một nhân viên bình thường. Nhưng thái độ của cô ngày hôm qua, cũng không biết ai mới là ông chủ. Chỉ là, anh là một ông chủ tốt, có thể thông cảm với sự cực khổ của nhân viên, cho nên anh không muốn so đo với cô. 

Trời rất trong, ánh mặt trời đẹp, mà tâm tình của anh...cũng rất tốt. Nếu như anh nhớ không lầm, mối lần anh ngủ trên sopha phòng khách nhà cô, đều ngủ rất ngon, rất yên ổn, vừa thơm vừa ngọt. Tâm tình anh tốt đến nổi gặp những khách hàng khó tính, anh đều có thể giải quyết rất tốt.

"Lucy..." Natsu thận trọng gọi cô.

"Cái...khụ...khụ! Chuyện gì?" Cô hắng giọng, rất ít khi nghe anh dịu dàng gọi cô, làm tim cô đập thật nhanh.

"Thương lượng với cô một chuyện." Tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô, môi mỏng khẽ nâng lên một nụ cười, vừa hấp dẫn vừa mê người. Tim Lucy đập nhanh hơn, không tự chủ nuốt nước miếng.

"Có chuyện gì...nói đi." Tim cô đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô nắm chặt hai tay thành quả đấm.

Giây kế tiếp, tay của anh đột nhiên vượt qua bàn ăn cầm lấy tay cô. Lucy thở dốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm bàn tay đang bị anh nắm không thể dời mắt.

"Anh muốn gì...Anh muốn làm cái gì?" Ngay cả câu nói của cô cũng không được rõ ràng.

"Chuyện này, cô nhất định phải đồng ý với tôi." Natsu nhìn đôi mắt đang mở lớn của cô. Đôi mắt đen lóe sáng, chăm chú nhìn cô mỉm cười.

Nhịp tim của Lucy chưa từng đập nhanh như vậy, mãnh liệt như muốn nhảy ra khỏi lông ngực. 'Bình bịch, bình bịch,' chấn động màng nhĩ của cô. Anh muốn nói gì? Anh sẽ nói gì? Còn là...Anh đã biết gì? Muốn cô đồng ý chuyện gì? Tất cả suy nghĩ, đảo qua một vòng trong đầu, cô cũng không đoán ra annh rốt cuộc muốn co làm gì?

Bình bịch...bình bịch...bình bịch

Thật gấp, thật là nhanh, không thể khống chế được. Đang lúc trái tim Lucy như nhảy ra khỏi lồng ngực, Natsu mở miệng: "Cô bán ghế sopha này cho tôi đi." 

Anh vừa nói xong, bàn ăn im lặng, Lucy không nói câu nào gấp gáp điều chỉnh hô hấp của mình, muốn bình tĩnh lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ tái nhợt chuyển hồng. Chậm chút nữa, đầu của cô như có boom nổ tung, đại não như ngưng hoạt động, trước mặt tối tăm.

Ghế sopha? Cái anh muốn...không phải là cô, mà là ghế sopha của cô.

Giống như quả lựu đạn còn lại tàn lửa, tia lửa thật nhỏ, nhưng từ từ đốt thành một ngọn lửa lớn, lan ra đồng cỏ cháy lớn, cô nắm chặt hai tay thành đấm, đến đầu ngón tay cũng đâm vào thịt.

"Cô sao vậy?" Natsu phát hiện ra sắc mặt cô thật khó coi: "Tối qua ngủ không ngon sao?"

Lucy đang cố gắng khống chế cảm xúc, chỉ cắn chặt môi dưới, một câu cũng không nói.

"Cô nên thử ngủ trên ghế sopha một lần, ngủ rất ngon, mỗi lần tôi ngủ ở đây, một giất là đến sáng, cho nên, chúng ta thương lượng, cô bán ghế sopha cho tôi."

Anh mặc dù kêu cô thử ngủ một lần, nhưng cũng không quên kêu cô bán ghế sopha lại.

"Không bán!" Lucy rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, lạnh lùng giống như Bắc Cực.

"Không thể thương lượng sao? Tôi trả gấp hai giá tiền." Natsu vẫn không từ bỏ ý định, cho dù cô lạnh lùng nhìn anh.

"Không bán!" Cô vẫn không thay đổi, lạnh lùng nói, tức giận lại nhanh chóng tăng cao.

"Gấp ba!" Anh vẫn không từ bỏ, quyết định trả giá thật cao.

Mỗi một câu nói của anh, lửa giận trong lòng Lucy càng lớn, lý trí bị phẫn nộ quét sạch: "Tôi nói không bán!" Lucy tức giận rống to: "Gấp mười cũng không bán!"

Đột nhiên, một quả boom nguyên tử trước mắt anh nổ lớn, anh dù thích cái ghế đến kiểu nào cũng không thể tiếp tục.

"Được rồi...Tôi không mua nữa." Tạm thời buông tha. Lucy nhìn anh buông tha ý định của mình cũng không hết giận, cô đứng lên, muốn trong thời gian ngắn nhất rời khỏ bàn ăn.

"Cô không ăn nữa sao?" Nhìn dĩa thức ăn của cô vẫn còn, thậm chí sữa tươi cũng chưa uống xong.

"Bị anh chọc tức đến no rồi." Lucy lầu bầu, đặt ly sữa chưa uống xong lên bàn, Anh không nghĩ ngợi cầm lấy đưa lên miêng uống sạch.

"Cái gì?" Anh không nghe rõ cô nói gì, rất biết điều đem ly chén vào bồn rửa, trực tiếp đi vào nhà tắm.

"Được rồi! Đừng tức giận nữa, lấy giùm tôi quần áo đi. Ngày hôm qua tôi cũng chưa tắm, nếu khách hàng bị dọa đến chạy thì nguy." Natsu là người giỏi gió chiều nào theo chiều đó, biết cô rất nóng tính, nhưng cũng hết giận rất nhanh, được tắm rửa, tâm tình của anh  rất tốt.

"Anh coi tôi là người hầu của anh? Hay xem tôi là vợ anh?" Lucy tức giận nhìn anh chằm chằm.

Mỗi lần anh tới đây, cũng để lại mấy bộ quần áo, mặc dù là đem đi tiệm giặt ủi, nhưng anh thật đem nhà cô giống nhà mình.

Natsu đứng trước của nhà tắm, suy nghĩ câu hỏi của cô. Một lúc sau, anh đột nhiên quăng ra một câu: "Nếu có thể làm vợ, có thể là một chuyện tốt."

Dứt lời, anh đóng cửa lại, để cô một mình ngoài cửa. Làm vợ...không tồi? Lucy sững sờ đứng tại chỗ, nhìn của nhà tắm đóng chặt, đáy lòng đã bình tĩnh lại dâng lên một trận phong ba.

Natsu ở trong phòng làm việc, nhiệt độ máy điều hòa không khí vừa phải, cửa sổ sát đất cung cấp ánh sáng thật tốt, âm nhạc cũng nhè nhẹ thoang thoảng trong phòng. Anh mở bản thảo của Lucy ra, thuần thucj cầm lấy bút máy, cố gắng sửa cho hoàn chỉnh thiết kế của cô.

"Cô dâu đã nói, tiền không phải là vấn đề, chỉ hy vọng mọi người thấy được vẻ đẹp của cô ấy, cho nên, cổ áo cưới phải thật sâu khoe được vòng một của cô ấy, dùng thân mã chống đở những phần trên, để cô ấy trở thành người phụ nữ duy nhất xinh đẹp trong mắt người đàn ông của mình." Natsu hiểu rất rõ cô dâu là một người giàu có, lại là một người phụ nữ diêm dúa.

"Tôi cảm thấy áo cưới như vậy chưa đủ tinh xảo..." Lucy lắc đầu, không thích anh sửa lại phần ngực của áo cưới: "Tân nương muốn bán thịt sao?"

"À?" Natsu sững sờ: "Cô ấy bán thịt? Cô ấy là con gái một của người giàu nhất Đài Loan, sao lại..."

"Không phải bán thịt, sao lại khoe ngực?" Lucy lạnh lùng ném ra một câu, giựt lấy caayy bút trong tay anh, cô kéo xuống một đường viền từ ngực cho đến eo, tạo thêm một tầng Lace xinh đẹp.

Natsu cười thầm, tán thưởng tài năng của cô. Thiết kế của cô rất được cô dâu yêu thích, vừa hấp dẫn vừa trang nhã, rất hoàn mỹ phối hợp. Làm cho cô dâu như ẩn như hiện lộ ra vẻ xinh đẹp làm người ta thêm thèm muốn.

"Tôi nghĩ chú rể sẽ ghen tị." Natsu mỉm cười nói: "Áo cưới này may lên, nhất định sẽ làm điên đảo chúng sinh, trong tiệc cưới sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất."

Lucy cười yếu ớt, lạnh nhạt nghe lời tán thưởng của anh. Thiết kế áo cưới nhiều năm, chỉ cần suy nghĩ khéo léo, cũng có thể tạo nên một nét đẹp rất riêng.

Mà cô cũng rất thích, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô dâu, vậy cũng là cô tin tưởng, tình yêu và hôn nhân, đều đáng giá cho người ta cắm đầu vào, hạnh phúc, vui vẻ.

Áo cưới xinh đẹp, là hứa hẹn bắt đầu hạnh phúc. Cô biết làm tốt công đoạn này, mỗi một việc xảy ra sau đó sẽ hoàn mỹ hơn.

"Tối nay, tôi cùng khách hàng thỏa luận xong bản thảo, nếu như khách hàng hài lòng, cô bắt đầu may. Có muốn tối thư giãn một chút không, nếu không lại phải bận rộn nhiều ngày nữa." Natsu tốt bụng đưa ra đề nghị, giấu trong mắt sự tính toán của mình.

"Đi chỗ nào thư giãn?" Lucy vừa sửa lại bản thảo, vừa mở miệng hỏi thăm, không chú ý đến ánh mắt của anh.

"Triệu gia hôm nay có tiệc, là thọ 70 của Triệu Lão..." Natsu mở miệng, chỉ thấy Lucy để viết ,áy xuống.

"Anh thật có đầu óc thuong buôn, dự án trong tay còn chưa hoàn thành đã muốn tìm mối làn ăn khác." Lucy nhìn chằm chằm anh, lông mày đen nhướng lên thật cao.

Con gái Triệu Gia, hơn ba mươi tuổi, ánh mắt quá cao, nhưng lại có tin tức, thỉnh thoảng thấy đi cùng con trai của một công ty xây dựng xắp có tin vui. Tin tức mặt dù chưa chứng thực, nhưng chuyện này phải dành ưu tiên, cơ hội này rất tốt.

Natsu luôn đặc biệt linh động. Cho nên khi anh vừa mở miệng, lời nói còn chưa xong, cô đã biết anh có ý xấu, cũng chỉ là muốn cô thiết kế, mệt chết cô. Quỷ kế bị nhìn thấu, Natsu không chút ý thẹn.

"Tiền của tôi, cũng là tiền của cô..." Trên mặt anh vẫn đang cười, nháy mắt với cô.

Nói sao thì nói, cô cũng có cổ phần trong công ty, kiếm được tiền, đương nhiên cô cũng có phần.

"Sa quán mê canh." Cô cười lạnh châm chọc: "Tôi không thích những trường hợp đó, đừng nói là đến đó thư giãn, chẳng thà rồi ở nhà ngủ một giấc còn hay hơn."

"Con gái Triệu Gia trước giờ nối năng thận trọng, hơn nữa đối với đàn ông..." Vẻ mặt Natsu khó xử: "Cô biết tôi sợ nhất phụ nữ mặt nặng mày nhẹ với tôi, cho nên vụ này, nhất định cô phải ra tay."

"Tôi cả ngàymặt nặng mày nhẹ với anh, đâu có thấy anh nhượng bộ?" Lucy không tin lời giải thích của anh. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên, cô rốt cuộc biết trong hồ lô của anh bán gì.

"Anh muốn làm quen tri kỷ của Triệu tiểu thư?" Cô nhíu mày khẽ hỏi, nhớ tới tin tức trên báo, bên cạnh Triều tiểu thư luôn có một mỹ nữ, có giao tình rất tốt với cô ấy.

"Người hiểu tôi chỉ có Lucy." Anh khẽ vuốt cằm, quan sát cô, vẻ mặt nịnh bợ: "Cô thật là trí tuệ hơn người, thông minh lanh lợi, nhiệt tình giúp người, nếu không có cô, tôi không biết phải làm sao." 

Lời này nói ra, tuy rằng nội dung thật buồn nôn đến làm cho bản thân anh cũng hoảng sợ, nổi da gà, nhưng lời nói lại rất nghiêm túc. Anh thật lòng nghĩ, có cô bên cạnh thật tốt. Thật, rất tốt.

Cô là một đồng nghiệp tuyệt vời, chảng những giúp anh kiếm tiền, hơn nữa sẽ không cự tuyệt anh.

Nghe anh nói lời ngon tiếng ngọt, vẻ mặt Lucy cũng không kích động.

Không phải vì tiền, vì công việc, thì chính là phụ nữ. Natsu tính toán, cho đến bây giờ đều chưa bao giờ vì cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro