Chương 11: Dấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên.

Bữa tiệc truyền đến âm thanh hòa tấu dương cầm cùng violin, còn có âm thanh các vị khách trò chuyện, không khí thực hòa hợp mà náo nhiệt.

Mới vừa tiến vào không lâu, Hải Lan nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang nghiêm chỉnh, là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang hướng bọn họ đi tới.

Lăng Việt ở bên cạnh Hải Lan, lúc nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này ,trong mắt lóe lên ti sắc bén rồi nhanh chóng biến mất, vẫn là lên tiếng nhắc nhở Hải Lan: "Cháu trai Lục lão, Lục Tuyển."

Hải Lan sửng sốt, chính là nam phụ.

Tới đây lâu như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật quan trọng trong cốt truyện ở ngoài trừ nam chính.

Trong tiểu thuyết ngoài nam chính là thương nhân, các nam phụ có các ngành nghề khác nhau, dù sao cũng đều không tầm thương, mà Lục Tuyển này chính là làm chính trị.

Lục Tuyển dừng trước mặt bọn họ, lộ ra ý cười, ngữ điệu khách khí: "Lăng tiên sinh, Hải tiểu thư hoan nghênh đã đến, nếu chiêu đãi không được chu toàn mong hai vị thứ lỗi."

Lăng Việt gật đầu, "Lục tiên sinh khách khí."

Lục Tuyển mặt mang theo mỉm cười, ánh mắt dừng trên người Hải Lan, trong ánh mắt lộ ra kinh diễm, trong bữa tiệc đêm nay mỹ nữ rất nhiều, nhưng không thể phủ nhận chính là, Lục Tuyển cảm thấy Hải Lan rất thuận mắt.

Ánh mắt dừng lại một lát, Hải Lan cùng Lục Tuyển trong nháy mắt đều cảm thấy quanh mình nhiệt độ hạ thấp rất nhiều.

Giống như là có ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm chính mình, Lục Tuyển nghi hoặc nâng mắt nhìn Lăng Việt, lại chỉ thấy anh như cũ duy trì biểu tình nhàn nhạt, không có nửa điểm khả nghi.

Chẳng lẽ là hắn đa nghi?

Lục Tuyển thu hồi ánh mắt, khen ngợi: "Lăng tiên sinh, vị hôn thê của anh thật xinh đẹp."

Lăng Việt gật đầu, nhưng lại dùng sức cầm chiếc cốc đế cao, mu bàn tay nổi gân xanh rõ ràng, hơi nghiêng mu bàn tay, tránh lộ ra manh mối trước mặt Lục Tuyển.

Được Lục Tuyển khen ngợi thật đúng là làm người ta không yên.

Hải Lan mỉm cười: "Lục tiên sinh cũng rất phong độ." Ai mà không thích lời khen cơ chứ.

Lục Tuyển cười cười, cầm rượu vang đỏ kính Hải Lan.

Nhấp một ngụm rượu vừa vặn có người kêu Lục Tuyển, Lục Tuyển hướng Lăng Việt cùng Hải Lan nói: "Thật ngại quá, không tiếp hai người được, nếu có yêu cầu gì cứ nói với tôi."

Lăng Việt cùng Hải Lan gật đầu, Hải Lan nói: "Chúng tôi nếu có vấn đề gì nhất định sẽ nói, cảm ơn."

Lục Tuyển xoay người rời đi.

Hải Lan nhìn thân ảnh xuất chúng của Lục Tuyển trong đám người, nghĩ đến hắn chỉ đứng sau nam chính, liền thuận miệng nói "Lục Tuyển này rất thú vị nha."

Lăng Việt ở một bên nghe được Hải Lan khen Lục Tuyển, liếc Hải Lan, tươi cười trên mặt dần phai nhạt, sắc mặt trầm xuống, thâm thúy lạnh lẽo.

"Đồng thời còn rất phong độ." Lăng Việt ở bên cạnh khinh thường nhả ra một câu.

Hải Lan sửng sốt, sao cô nghe lời này nồng đậm vị chua?

Lăng Việt này lại bị cái gì?

Quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: "Anh cùng Lục Tuyển có mâu thuẫn?"

Lăng Việt nhìn Hải Lan đang không hiểu chuyện gì, lời nói mang theo ý lạnh, "Thương nhân cùng chính trị không liên quan, tôi có thể có mâu thuẫn gì cùng Lục Tuyển?"

Cười thành như vậy, nói rõ ra chính là từng có.

Cũng đúng, nam chính đương nhiên không có khả năng sẽ cùng phe với vai ác, các nam phụ chung sống hoà bình, không thể làm bằng hữu thì chính là kẻ địch. Huống chi trong tiểu thuyết, Lục Tuyển chính là vì nữ chính mà tính kế Lăng Việt không ít, giống như trong lúc này còn cùng nữ phụ liên thủ.

Nhưng hiện tại Hải Lan đối Lăng Việt nửa điểm hứng thú cũng không có, tự nhiên cũng sẽ không cùng Lục Tuyển liên thủ.

Bữa tiệc diễn ra được một lúc, người tới ngày càng nhiều. Lăng thị gia tộc nhất nhì Khang Thành, mà Lăng Việt là ông chủ Lăng thị, thân phận như vậy cho nên vẫn luôn có người tiến tới chào hỏi lôi kéo làm quen, mà Hải Lan tự nhiên trở thành dư thừa.

Mắt nhìn thấy Lăng Việt bị vây quanh, Hải Lan yên lặng tránh ra, cầm chút điểm tâm ngọt tìm chỗ ngồi. Vừa mới ngồi xuống, bên tai liền truyền đến giọng điệu sắc bén.

"Chậc chậc chậc, này không phải Hải Lan sao?"

Hải Lan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đứng cách cô hai mét.

...... Người này lại là ai?

Thấy Hải Lan không lên tiếng, cô gái tiện đà cười nhạo một tiếng: "Tôi là lần đầu tiên thấy Lăng tiên sinh mang theo cô xuất hiện ở ngoài, không phải cô lì lợm cầu xin anh ấy mang cô tới đấy chứ."

Ngữ khí của người tới không có ý tốt, hẳn là đối thủ với nữ phụ đi.

Hải Lan tươi cười: "Tôi sao lại tới, có quan hệ gì với cô sao?"

Cô gái hừ lạnh một tiếng: "Cô không biết là cô dựa vào đâu mà có được ngày hôm nay ư?"

Hai cô gái bên cạnh nghe lời vừa nói cũng cùng nhau phụ họa, "Chính là, thấy cô cũng không phải quá xinh đẹp, nếu không phải ỷ vào có quan hệ với nhà của Lăng tiên sinh, đừng mơ đến hôn ước này."

Cô gái kia gật đầu: "Lăng tiên sinh không có khả năng coi trọng cô."

Hải Lan khóe miệng kéo lên, lời nói tràn đầy oán khí, cô xem như nghe ra rồi, đây là vận đào hoa của Lăng Việt.

Liếc hướng Lăng Việt, vừa vặn cùng anh đối mắt, cũng không biết anh bị làm sao, ngày thường còn duy trì tươi cười nhàn nhạt, hôm nay lại là bản mặt giống như cô thiếu anh mấy trăm triệu.

Anh xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến mấy người đứng trước mặt Hải Lan, hơi hơi nhíu mày, hướng tới mấy người đang cùng nói chuyện nói lời xin lỗi rồi bước về phía Hải Lan.

"Anna, Lăng tiên sinh đang tới đây."

Người gọi là Anna vừa nghe, theo bản năng sửa sang lại đầu tóc, liếc Hải Lan hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Lăng Việt đang đi tới, nháy mắt thay đổi tươi cười rạng rỡ.

Hải Lan:......

Này chị gái, sao có thể ở ngay trước mặt liếc mắt với vị hôn phu của người khác?

Bất quá Lăng Việt cũng không còn là vị hôn phu của cô, nhưng mà Lăng Việt cũng không có khả năng coi trọng chị gái Anna này nha.

Lăng Việt đến gần, Anna vui sướng hô một tiếng: "Lăng tiên sinh."

Lăng Việt thần sắc lãnh đạm gật đầu, "Thật ngại quá, trí nhớ tôi không tốt, không nhớ được cô là ai."

Anna sắc mặt trắng nhợt, có chút sốt ruột nói: "Ta là Quý Anna của Quý gia, tập đoàn Thụy Kỳ, năm trước lúc làng du lịch của Lăng thị khai trương chúng ta đã gặp qua."

Thụy kỳ Quý gia chính là công ty lúc trước Lăng Việt nói muốn hủy bỏ hợp tác, hiển nhiên vị tiểu thư Quý gia này cũng không biết chuyện công ty nhà mình, cho nên mới chủ động chào hỏi.

Lăng Việt không lưu tình chút nào nói: "Xin lỗi, bận rộn nhiều việc, từ trước đến nay những chuyện không quan trọng tôi đều không nhớ rõ."

Ý là, chuyện gặp gỡ qua loa đều không quan trọng.

Hải Lan liếc nhìn Anna, chỉ thấy má hồng của cô cũng không che được sắc mặt tái nhợt.

Hải Lan hơi nhíu mày, Lăng Việt uống lộn thuốc à?

Sao cảm giác đêm nay anh nóng tính hơn mọi khi nha.

Anna cắn cắn môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Vậy quấy rầy rồi."

Sau đó kéo hai người bạn của mình nhanh chóng chạy đi.

Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt, nhíu mày hỏi: "Lăng Việt, anh không sao chứ?"

Tuy rằng cảm thấy nam chính hờ hững đối với cô mới là bình thường, nhưng trải qua mấy ngày này ở chung, Lăng Việt đều biểu hiện ôn hòa, thái độ cũng tốt đẹp, bỗng nhiên chuyển biến phong cách, Hải Lan có chút không thích ứng kịp.

Tựa hồ cũng phát hiện thái độ chính mình biến hóa quá lớn, Lăng Việt lắc đầu: "Tôi đến ban công hút thuốc."

Nghe được hai chữ 'hút thuốc' này Hải Lan nhíu nhíu mày, định nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, nhưng lời này có chút ái muội nên liền câm miệng.

Nhìn bóng dáng Lăng Việt, mày nhăn càng ngày càng sâu.

Vì cái gì cô lại có ảo giác Lăng Việt đang ghen?

Lăng Việt đi ra ban công, nhưng ban công hiển nhiên đã có người đến trước một bước.

Ánh đèn lờ mờ một góc ban công, hiện lên bóng dáng một người đàn ông có dáng người cao dài mặc tây trang màu đen.

Cùng với Lăng Việt vừa mới đi ra nhìn nhau, người đàn ông kia biểu tình kiêu căng nói: "Lăng Việt, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe?"

Lăng Việt đi đến ban công nhìn cảnh đêm bến ngoài, lấy ra một gói thuốc lá, biết đối phương không hút thuốc, cũng không hỏi, lấy một điếu châm lửa.

Hít một hơi, thở ra sương khói.

"Vẫn còn có thể cùng anh, Thẩm phó tổng thì sao?"

Đối phương cười lạnh một tiếng: "So với anh thì vẫn tốt."

Lăng Việt cũng cười một tiếng: "Xem ra Thẩm phó tổng ở Thẩm thị như cá gặp nước."

Đứng trước mặt Lăng Việt, chính là người đã vực lên cả một tập đoàn, người thừa kế duy nhất của Thẩm gia, Thẩm Mục Thâm.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro