Chương 9: Âm hồn bất tán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Edit by _Hann_~ 

Khang thành thời tiết tháng 10 bỗng nhiên thay đổi, lúc lạnh thì khiến người ta đông cứng, giờ thì lại nóng vô cùng, nhất là sự chênh lệch nhiệt buổi sáng và buổi tối, cảm giác chỉ cần ra khỏi nhà là chịu không nổi.

"Thời tiết này thật sự không thể rời điều hòa một bước." Hải Lan từ ngoài trở về phòng trưng bày, dùng tay không ngừng quạt quạt, xua đuổi cái nóng.

Tiểu trợ lý thấy Hải Lan trở về, thuận miệng hỏi: "Chị Lan, chị vừa đi đâu vậy?"

"Đi đưa tranh cho một người bạn." Nhìn trên tay tiểu trợ lý cầm một bức tranh được bọc kín, hỏi: "Bức tranh này được đặt rồi?"

"Đây là vị hôn phu của chị nửa tháng trước đặt."

Vừa nghe đến ba chữ 'vị hôn phu', Hải Lan nhíu mày.

Thời tiết đã khiến tâm tình không tốt, nghe thấy ba chữ này lại càng tồi tệ hơn.

"Vui lòng gọi là Lăng tiên sinh, cảm ơn."

Tiểu trợ lý ngẩn người: "Nhưng cũng là vị hôn phu của chị mà."

Hải Lan trừng hắn một cái, phun ra hai chữ: "Tiền thưởng."

Tiểu trợ lý lập tức tươi cười, gật đầu: "Chị Lan yêu quý, lần sau em sẽ nhớ rõ gọi vị hôn phu của chị là Lăng tiên sinh."

Hải Lan......

Bất đắc dĩ lắc đầu, cũng lười so đo, "Hôm nay có bạn cũ của chị muốn đến xem một bức tranh, chị nhớ là chưa bán ra ngoài, giờ đến kho tìm xem, hôm nay ít người làm, cậu cùng Tiểu Trần ở đây trông."

Tiểu Trần ở một bên gật đầu.

Chờ Hải Lan rời khỏi, Tiểu Trần nghi hoặc: "Sao tôi cảm giác chị Lan tựa hồ rất ghét bỏ Lăng tiên sinh?"

Tiểu trợ lý phản đối, "Cậu không hiểu đâu, phụ nữ đều như vậy, lúc trước em gái tôi cũng bày ra bộ mặt ghét bỏ với bạn trai, nhưng giờ hai người ở chung một chỗ giống như gắn liền thành một vậy."

Tiểu Trần lắc lắc đầu, "Thật đúng là không hiểu nổi phụ nữ."

Tiểu Trần vừa nói, tiểu trợ lý bỗng kinh ngạc nhìn về phía sau Tiểu Trần "Lăng tiên sinh?!"

Tiểu Trần lập tức quay đầu, cả kinh nhìn Lăng Việt một thân tây trang giày da không biết đứng phía sau bọn họ từ khi nào.

Lăng Việt thân hình cao lớn kết hợp với trang phục tỉ mỉ, lúc nào cũng có thể làm người khác cảm giác được sự lạnh lùng xa cách phát ra từ trên người anh.

Tiểu trợ lý nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi: "Lăng tiên sinh đến bao lâu rồi ạ?"

Lăng Việt liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nhàn nhạt nói: "Không lâu, từ lúc hai người nói Hải Lan ghét bỏ tôi."

Tiểu trợ lý:......

Tiểu trần:......

"Hải Lan đâu?"

Xem ra Lăng Việt cũng không để ý chính mình vừa bị nói xấu, tiểu trợ lý lập tức bán đứng bà chủ mình, giơ tay chỉ về hướng kho hàng.

"Chị Lan vừa nói muốn đến kho hàng xem thử, đi thẳng từ hành lang này, gian phòng cuối cùng kia là kho hàng."

Lăng Việt "Ừ" một tiếng, lướt qua bọn họ trực tiếp đi qua.

Nhìn Lăng Việt đi qua, tiểu trợ lý cùng Tiểu Trần đồng thời thở ra một hơi.

Tiểu trợ lý trong lòng còn sợ hãi nói: "Thật sự không thể nói xấu sau lưng người khác, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến."

Tiểu Trần nhìn bức tranh trên tay tiểu trợ lý, hỏi: "Bức tranh này hiện tại làm sao bây giờ?"

Tiểu trợ lý: "Còn có thể làm sao bây giờ, để kia trước đã, chờ Lăng tiên sinh đi rồi đem cho anh là được rồi."

Kho hàng của phòng trưng bày ở chỗ nào, không cần tiểu trợ lý nhắc nhở Lăng Việt cũng rất rõ ràng.

Một đường đi đến cuối hành lang, ngừng ở cửa trước, đang muốn đẩy cửa vào, lại phát hiện cửa không đóng hết, từ khe cửa nhìn vào có thể thấy được bóng người mơ hồ phía sau cái giá, sau đó ngồi xổm xuống dưới.

Giống như muốn tìm thứ gì.

Lăng Việt đẩy cửa đi vào, không cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng bởi vì Hải Lan tìm đồ quá tập trung, cũng không chú ý tới động tĩnh ở cửa.

Hải Lan tìm một lần trong hòm, đều thấy được đồ cô muốn, lẩm bẩm tự nói: "Nếu không sai, hẳn là vẫn ở kho hàng mới đúng...."

Lăng Việt đi qua cái giá, nhìn bóng dáng Hải Lan đang rất tập trung tìm kiếm đồ, khóe miệng hơi cong lên.

Tìm không thấy đồ liền đứng lên, có lẽ là ngồi xổm lâu nên lúc đứng lên đầu có chút choáng váng, nhất thời không đứng vững lập tức dựa vào một bên cái giá.

Bỗng nhiên chịu lực khiến cái giá lung lay một chút, giá bày biện đồ vật hỗn độn, bình hoa đặt trên giá cũng đong đưa theo.

Nét cười trong mắt Lăng Việt cứng lại, một bước tiến lên, trong nháy mắt khi bình hoa rơi xuống động tác nhanh chóng kéo lấy cánh tay Hải Lan.

Hải Lan căn bản không kịp phản ứng, khoảnh khắc bị kéo lại mới nhìn thấy bình hoa sượt qua.

Bình hoa rơi xuống đất "Bang" một tiếng, vỡ tan tành.

Nghe được âm thanh rơi vỡ, Hải Lan lập tức quay đầu, chỉ thấy bình thủy tinh vỡ nát, kinh ngạc sững sờ nhưng cũng cảm thấy mình may mắn.

Mũi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hít hít một chút.

Là mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Còn có lòng bàn tay nóng rực, cô giật giật hai tay sờ soạng - cảm giác cứng cứng......

Hải Lan: "......!"

Bỗng dưng quay đầu lại, ngoài ý muốn đối diện cùng cặp mắt đen nhánh như hồ sâu của Lăng Việt.

...... Sao lại là gia hỏa này?!

Nhìn nhau hai giây, cảm giác được nhịp tim đối phương, cô hơi cúi đầu, chỉ thấy tay mình đặt trước ngực anh, thời tiết nóng bức, Lăng Việt chỉ ăn mặc một chiếc áo sơ mi đen, xúc cảm chân thật giống như sờ đến làn da anh, Hải Lan hoảng hốt đỏ mặt, lập tức lấy tay ra.

Vừa rồi xúc cảm không tồi, xem ra gia hỏa này ngày thường không thiếu rèn luyện......

Cô lại suy nghĩ cái gì đâu!

Hiện tại đây không phải trọng điểm nha!

Cô chú ý đến tư thế hiện tại, cô đã thả tay ra rồi, nhưng anh vẫn đứng im như cũ.

Ánh mắt nhìn xuống một bàn tay khác của cô lúc nãy bị anh bắt lấy, lại nhìn xuống phía dưới, thấy bàn tay anh đang đặt ở eo cô.

Không khí trong nháy mắt đông lại.

Cho nên anh hùng cứu mỹ nhân như này, vẫn là nhân cơ hội chiếm tiện nghi?

Ngẩng đầu, lại cùng Lăng Việt đối mắt.

"Tư thế này, anh còn muốn duy trì bao lâu?" Ngữ khí bình tĩnh không chút sợ hãi.

Lăng Việt liếc mắt nhìn mảnh vỡ bình hoa, biết không ảnh hưởng tới cô, hơi thở dài một tiếng buông lỏng Hải Lan, lui về phía sau một bước.

Khoảng cách quá lâu, Lăng Việt cũng không nhớ được lúc vừa mới gặp Hải Lan ở kiếp trước, cô cũng có quá nhiều khác biệt

Lăng Việt lùi ra phía sau một bước, Hải Lan cũng lùi ra phía sau một bước.

Lùi ra một khoảng cách an toàn, Hải Lan hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

"Tôi tới lấy tranh."

Nghe vậy, Hải Lan nhớ vừa mới ở ngoài kia tiểu trợ lý cầm một bức tranh, là của Lăng Việt.

"Chỉ lấy một bức tranh, anh còn cố ý tự mình đến lấy?" Hải Lan nhíu mày, có chút không thể lý giải.

"Vừa vặn gần đây có việc, nghĩ tới quà cho lễ mừng thọ Lục lão còn chưa có, liền thuận tiện đến đây lấy."

Hải Lan cẩn thận nhìn biểu tình Lăng Việt, không nhìn thấy dấu vết gì từ anh, đối với lời anh nói cũng coi như tin một nửa.

"Về sau không có việc gì đừng tới đây, đỡ khiến cho người khác cho rằng quan hệ chúng ta rất tốt, còn nữa, vừa nãy cảm ơn anh."

Nói xong lời cuối cùng, Hải Lan có chút không được tự nhiên nói cảm ơn.

Lăng Việt hơi cong khóe môi, đuôi lông mày lộ ra ý cười: "Không cần khách khí."

Liếc thấy nụ cười đến ôn hòa của Lăng Việt, Hải Lan rời tầm mắt, bước ra cửa đồng thời khó hiểu nói thầm: "Nếu là đến lấy tranh, tới kho hàng làm cái gì?"

Lăng Việt xoay người, nhìn theo bóng dáng Hải Lan, cười nhẹ một tiếng, cũng theo sau Hải Lan ra ngoài.

Hải Lan đi tới ngoài sảnh, cùng tiểu trợ lý nói: "Bình hoa trong kho hàng không cẩn thận bị chị làm vỡ, lát nữa vào trong dọn dẹp một chút."

Tiểu trợ lý đang chuẩn bị ăn cơm trưa ngẩng đầu, nhìn về phía Hải Lan, ánh mắt ngay sau đó dừng ở trên người Lăng Việt phía sau Hải Lan.

Bình hoa trong kho hàng vẫn đang ổn, như thế nào đã vỡ rồi?

Hơn nữa vẫn là lúc hai người đều ở trong kho hàng mới vỡ.

Trai đơn gái chiếc......

Cho nên nói hai người kia đã làm chuyện gì kịch liệt?!

Ánh mắt tiểu trợ lý quá mức hóng hớt, làm Hải Lan muốn bỏ qua cũng không được, trực tiếp liếc hắn một cái, "Đầu óc sạch sẽ một chút."

Tiểu trợ lý yên lặng cúi đầu đảo mắt, lại ngẩng đầu, hỏi: "Em vừa đặt cơm trưa, chị Lan chị không ăn sao? Hay là chị muốn cùng vị hôn...... Lăng tiên sinh cùng nhau ra ngoài ăn?"

Hải Lan kéo kéo khóe miệng, nhìn tiểu trợ lý cười đến vui vẻ, "Lăng tiên sinh trăm công ngàn việc, lấy tranh rồi sẽ lập tức đi."

Lăng Việt hơi nhướng mày, nhìn về phía Hải Lan.

Phản ứng kháng cự của cô với anh, so với kiếp trước trước còn mãnh liệt hơn.

Tiểu trợ lý nuốt nước miếng, thu hồi ánh mắt, làm bộ xem di động, "Vậy chị Lan muốn ăn cái gì, cơm bò, cơm sườn, cơm gà hay vẫn là salad?"

"Cơm bò." Hải Lan không chút do dự.

Salad không phải khẩu vị của Hải Lan.

"Tôi cũng không phải rất bận, vừa lúc tôi cũng không có hẹn dùng cơm, ăn cùng nhau đi." Lăng Việt đi lên trước ngừng ở bên cạnh Hải Lan.

Tiểu trợ lý cùng Hải Lan không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn về phía Lăng Việt.

Còn chưa hỏi anh muốn ăn gì, Lăng Việt nhàn nhạt nói: "Tôi ăn giống Hải Lan là được."

Mắt Hải Lan trừng lớn - ai hỏi anh ăn cái gì!

Ánh mắt Hải Lan mang theo sương mù cũng thêm chút lo âu.

Nam chính Lăng Việt này quá mức khác thường, vấn đề này cô không thể xem nhẹ được.

Chẳng lẽ là bởi vì gần đây cô thay đổi quá lớn, thu hút lòng hiếu kỳ của Lăng Việt?

Có chút đau đầu nha,cô cũng không thể ngụy trang thành nữ phụ si mê lưu luyến anh, vậy hẳn là chỉ càng thêm khác thường đi, mà cũng khiến cô không được tự nhiên.

Hải Lan lớn như vậy rồi, cũng không yêu ai sâu đậm cả, hoặc là nói mấy chữ yêu sâu đậm này trước nay không có xuất hiện trên người cô.

Những cô gái khác thời thiếu nữ, đều có thời điểm bắt đầu thầm mến ai đấy, Hải Lan lại hoàn toàn khác biệt, bởi vì thời thiếu nữ tính tình hoang dã, thiếu chút nữa liền trở thành đại tỷ của tiểu khu.

Đang chờ đợi cơm trưa, Hải Lan ở văn phòng, Lăng Việt ở phòng trưng bày xem tranh.

Xuyên thấu qua cửa kính nhìn chằm chằm Lăng Việt đang xem tranh, Hải Lan bực mình thổi thổi mấy sợi tóc rơi trên mặt.

"Gia hỏa này mỗi ngày ở cùng mình, như vậy cũng không phải biện pháp." Nói rồi lại thổi một hơi.

Ánh mắt phiền muộn nhìn Lăng Việt dừng lại hồi lâu ở một bức tranh, còn gọi tiểu trợ lý của cô qua, có chút tò mò không biết anh xem tranh gì, cô nhìn lệch sang một bên, thấy được bức tranh trước mặt Lăng Việt.

Hơi nhăn lại mày.

Bức họa Lăng Việt đang xem kia, không có bất kỳ chữ ký, nhưng lại ghi rõ là tác phẩm không bán.

Bức tranh kia, là cô vẽ.

~Edit by _Hann_~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro