[CHƯƠNG 1] Nam Nữ Đích Hành Tẩu - Edit: mio + Camellia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ôm chặt lấy nàng, trước mặt mọi người, "Nói, ngươi là của ta!"

Nữ tử nức nở một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ở trong lồng ngực của hắn động cũng không dám động.

Hắn tức rồi, bàn tay tiến vào trong quần nàng, ngắt lấy chân của nàng, khí thế tùy tiện, không thể ngỗ nghịch, "Nói mau, ngươi là của ta, đời này kiếp này đều là của ta."

Nữ tử sắp rơi nước mắt, nhưng còn cắn răng không muốn hé miệng.

Nam tử phẫn nộ, xé rách y phục nàng, không khí lạnh lẽo làm da thịt của nàng bừng tỉnh, nàng khẽ kêu một tiếng, sít sao tựa vào lồng ngực của hắn, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình nàng. Trái tim của hắn dâng trào bất định, hắn nâng lên gương mặt của nàng, khắc chế dục vọng kích động, "Bé ngoan, nếu không nói câu này, ta liền ở ngay đây cường bạo ngươi." Vừa nói, tay ở hông nàng khẽ trượt, cảnh cáo.

Sắc mặt nữ tử càng thêm trắng xám, nàng khẽ động mi mắt, giọt nước mắt giống như viên kim cương mỹ lệ nhẹ nhàng rơi xuống, nam nhân hưng phấn, dừng lại một chút, sau đó vui sướng nói với thiếu niên nằm thoi thóp trên đất, "Nhìn thấy không, nước mắt của nàng, thuộc về ta." Dứt lời bỗng nâng cằm nữ tử lên, "Được rồi, bé ngoan, nhanh lên một chút nói cho hắn, ngươi muốn đi theo ta, một đời một kiếp đi theo ta."

Nữ tử rốt cục không thể chịu đựng dằn vặt như vậy, nàng đưa con mắt si tình nhìn thiếu niên, dùng toàn lực la lên, "Tuyền Băng, ngươi đi đi, ta đã là người của hắn, giữa chúng ta, không thế tiếp tục được nữa."

Thiếu niên nghe vậy, thương tâm đến cực điểm, phun ra một ngụm máu, máu tươi ở trên y phục của hắn , tựa như từng đoá từng đoá hồng mai, hắn phẫn hận mà nhìn người nam tử kia, "Cừu Thiên, ngươi cho rằng ngươi thật sự có được Huỳnh Ngạn, không, ngươi sai rồi, coi như ngươi chiếm được nàng, ngươi cũng không chiếm được trái tim của nàng, trái tim của nàng thuộc về ta, vĩnh viễn!"

Cừu Thiên nở nụ cười, chặt lìa đầu thiếu niên, con mắt thiếu niên vẫn là trong suốt, đẹp như vậy, còn chiếu rọi gương mặt người trong lòng, Cừu Thiên đem máu tanh trên kiếm vung một cái, Huỳnh Ngạn còn không kịp từ bi thương hoàn hồn thì, trùng trùng điệp điệp nụ hôn rơi trên đôi môi nàng, nụ hôn kịch liệt ôn tồn mà thâm trầm, hắn gầm nhẹ một tiếng, chợt thấy thật đau xót, Huỳnh Ngạn hai mắt lóe lên cừu hận, nàng mạnh mẽ cắn môi hắn, rút lấy máu tươi ác độc của hắn, ánh mắt hắn xoay một cái, để dòng máu tươi đó từ đầu lưỡi chảy xuống..

Hắn nói, "Bất luận ngươi yêu người nào, ta đều có thể giết chết hắn. Trên thế giới này ngươi chỉ có thể yêu ta."

Huỳnh Ngạn lệ như suối trào, hắn dùng chiếc áo khoác đen bao bọc nàng rồi thúc ngựa rời đi. Nàng tựa như một đóa hoa trắng như tuyết, nở rộ trong bóng tối của hắn, một bông hoa hướng dương, chỉ là ngày đêm thay đổi, nhật nguyệt luân phiên, ánh mặt trời không cách nào vĩnh cửu, dường như phá nát tâm tư.

Cắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cttteam