Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hi Giai

Chương 18.

Ở trường học không tìm thấy Úc Dương, buổi chiều sau khi tan học, Hứa Lạc Lạc ngay cả đồng phục cũng không thay liền gọi xe đi tới quán bar Dạ Sắc. Cuối cùng cô không thu hoạch được gì mà còn để lộ mình là học sinh trường nào!

Úc Dương không có ở đó, hơn nữa anh trai pha chế còn tốt bụng nhắc nhở cô là hôm nay Úc Dương xin nghỉ! Cho nên cô mới hẹn Trần Kiều đang ở gần đây ra gặp mặt!

Trần Kiều thấy Hứa Lạc Lạc thật thảm thương, nhìn cô không nói một lời nào thì càng lo lắng hơn!

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hứa Lạc Lạc há miệng thở dài, có chút ngượng ngùng mà nói: "Tớ nghĩ có khả năng tớ đã thích một người!"

Trần Kiều không hề bất ngờ chút nào: "Hứa Gia Dương ư! Việc này mọi người đều biết! Cậu khỏi cần lần nữa nói lại!"

Hứa Lạc Lạc lắc đầu: "Không phải, là người khác!"

"A, là ai? Người ta có thích cậu hay không? Không đúng, tớ thật ngốc khi hỏi câu này, Hứa Lạc Lạc của nha chúng ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở, là một mỹ nữ xinh đẹp không ai sánh như vậy làm sao có thể sẽ có người không thích đây? Nào nào nào, mau nói cho tớ nghe một chút dựa vào đâu mà nói là cậu thích người ta nha?" Trần Kiều đầu tiên là kinh ngạc trừng lớn hai mắt, rồi lập tức hăng hái nói không dứt.

Hứa Lạc Lạc ghét bỏ liếc mắt nhìn Đại Kiều một cái, cô thật sự không thể trách nổi cô ấy, nhìn những đứa bạn có tư duy ngu ngốc xung quanh cô ấy là biết cô ấy cũng không thể thông minh được.

"Cậu thật sự hỏi một câu ngu xuẩn. Cậu nên hỏi là người ta có ghét tớ không? Tớ còn cần ở đây do do dự dự ngồi tự hỏi sao! Ngay cả vấn đề người ta có thích tớ hay không tớ còn không dám nghĩ tới!"

"Tại sao vậy?" Trần Kiều kinh ngạc thét chói tai.

Hứa Lạc Lạc ngượng ngùng nói: "Cậu cảm thấy một loài hoa cao lãnh sẽ thích xuân dược sao?"

Trần Kiều ngẩn người, cô nghĩ cô đã hiểu ý của Hứa Lạc Lạc: "Vậy tại sao cậu lại thích người đó?"

Hứa Lạc Lạc trầm mặc, một lát sau mở miệng: "Nói thật là lúc đầu tớ tiếp cận cậu ấy là vì cậu ấy có rất nhiều điểm giống với Hứa Gia Dương! Tiếp xúc lâu dần liền thích. Luôn muốn gặp cậu ấy, sẽ lo lắng cho cậu ấy. Nhìn thấy cũng nhớ, không nhìn thấy cũng nhớ! Giống hệt với cảm giác trước đây của tớ đối với Hứa Gia Dương, khiến cho tớ muốn lừa mình dối người cũng không làm được!"

Trần Kiều do dự nhìn cô: "Vậy bây giờ cậu còn thích Hứa Gia Dương không?"

Hứa Lạc Lạc lắc đầu: "Tớ không biết!"

"Vậy cậu thích Hứa Gia Dương nhiều hơn hay là thích người kia nhiều hơn?"

Hứa Lạc Lạc tiếp tục lắc đầu: "Tớ không biết!"

"Nếu như có một ngày Hứa Gia Dương quay trở về, cậu còn có thể sẽ thích cậu ấy sao?"

Hứa Lạc Lạc lắc đầu: "Tớ không biết!"

Trần Kiều thở dài: "Bây giờ đến lượt tớ trả lời vấn đề của cậu. Tớ cảm thấy xuân dược sẽ thích hoa cao lãnh, chỉ là vì chứng minh bản lĩnh của nàng có bao nhiêu lớn! Đó là một loại cảm giác chinh phục. Mà trước kia loài hoa cao lãnh này không đụng chạm đến xuân dược, chắc là vì chán ghét nàng. Thời điểm mới vừa chạm vào chắc là cũng sẽ ghê tớm ghét bỏ, nhưng sau một thời gian dài sẽ bị trầm mê vào trong đó, bởi vì xuân dược gây nghiện, không có nàng, cuộc đời của hắn sẽ không đạt được cao trào."

Hứa Lạc Lạc ngẩn người, sau đó khoa trương kêu to: "Ôi chao ~ không nhìn ra nha! Đại Kiều cậu còn có tài ăn nói đem xuân cung đồ giảng giải thành một tác phẩm triết học lớn nha!"

Trần Kiều trừng cô: "Đây không phải là tớ đang nói cho cậu nghe sao, không nên vì nhất thời có hứng thú, hoặc là coi người ta như là thế thân mà đi quyến rũ người ta! Hiện nay mấy bông hoa cao lãnh không nhiều lắm, cậu đừng có mà làm hư chúng! Một tiện nữ như cậu chỉ xứng đôi với tra nam thôi!"

Hứa Lạc Lạc tức giận: "Này này này, sao cậu có thể nói như vậy? Còn có thể vui vẻ chơi đùa không đấy! Chị đây nói như thế nào thì cũng là một mỹ nữ nha!"

"Vâng, vâng! Thật đáng tiếc là không được lâu!"

...

Sau đó Hứa Lạc Lạc suy nghĩ lại, lời Trần Kiều nói cũng không phải không có lý.

Nếu đúng là như vậy, vậy thì quên đi, cô đành miễn cưỡng buông tha cho bông hoa cao lãnh kia đi!

Người lớn lên có vài phần giống với Hứa Gia Dương không chỉ có mình cậu ấy, cô có thể thích cậu ấy cũng là có thể thích người khác, không cần thiết nhất định phải làm hư bông hoa cao lãnh này!

Trên đường trở về, trong lòng Hứa Lạc Lạc cảm thấy phiền muộn không thôi, vì vậy cô nghĩ như thế để an ủi chính mình! Tuy rằng hiệu quả không quá tốt, nhưng vẫn tốt hơn là không.

Lúc cô về đến ký túc xá đã gần 11 giờ. Cổng ký túc xá chắc chắn đã bị khóa rồi. Hứa Lạc Lạc đứng ở bên ngoài ký túc xá gọi điện cho Lạc Tình muốn bảo cô xuống dưới mở cổng cho cô.

Chưa đầy hai phút, cổng ký túc xá được người từ bên trong mở ra, Lạc Tình ló đầu ra bảo cô nhanh chóng đi vào, di chuyển nhẹ nhàng một chút đừng đánh thức dì quản lý, bằng không các các cô chuẩn bị tinh thần bị phạt đi!

Hứa Lạc Lạc cho cô ấy một ánh mắt yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên, mọi người đều ngựa quen đường cũ, cô hiểu!

Tay chân hai người nhẹ nhàng đóng cửa khóa cửa, lên cầu thang. Đi vào phòng ký túc xá, Hứa Lạc Lạc ném balo lên giường rồi cũng ngả người nằm xuống: "Mệt chết lão nương, để lão nương nghỉ ngơi một chút!"

Lạc Tình quay lại trên giường khó hiểu hỏi cô: "Cậu vừa đi làm gì về vậy? Gấp như vậy sao mà ngay cả đồng phục cũng không thay liền chạy đi rồi!"

Hứa Lạc Lạc lăn một vòng từ trên giường ngồi dậy, thay dép lê đi vào phòng tắm. Hữu khí vô lực(*) nói: "Aizzz, đừng nói nữa, một lời khó nói hết."

(*) Hữu khí vô lực: bất lực, yếu ớt

Đi được một nữa đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp, nhìn hai chiếc giường còn lại: "Bọn họ đâu rồi?"

Lạc Tình liếc mắt nhìn, nhíu mày nói: "Cô gái nhỏ Lưu Na kia cũng không phải cậu không biết, mấy ngày nay không biết vì sao mà mỗi ngày đều ra ngoài, buổi tối cũng không về! Còn Lý Mộng hôm nay là lần đầu tiên, nhưng em ấy luôn đi cùng với Lưu Na, chắc là ra ngoài cùng nhau đi!"

Hứa Lạc Lạc cau mày nhìn giường của Lý Mộng, mấy người trong phòng các cô quan hệ với nhau cũng không tồi. Cô là người có tình tình hơi tùy tiện, tính cách của Lạc Tình cũng cởi mở mà hai người các cô lại học cùng lớp cho nên thân nhau hơn. Tính tình Lưu Na điềm đạm hơi làm ra vẻ một chút, nhưng cũng không tệ, ngày thường mọi người cãi nhau ầm ĩ cũng không cảm thấy khó chịu. Về phần Lý Mộng, là người nhỏ tuổi nhất trong đây, tính cách ôn nhu hiền lành, nói tóm lại là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ!

Nhớ tới ngày hôm đó ở hoa viên nhỏ tình cờ gặp được Lưu Na cùng với bạn trai của cô ấy, mấy ngày nay Lưu Na đi làm gì cô dùng đầu ngón chân cũng biết! Nhưng Lý Mộng theo chân bọn họ lăn lộn cùng một chỗ, cô sợ có khả năng sẽ có hại đối với cô ấy!

Hứa Lạc Lạc quay lại trên giường, lấy di dộng trong balo ra, lật danh bạ gọi điện cho Lý Mộng.

"Tút ~ tút ~ tút ~ ... Tút tút tút..."

Không ai tiếp.

Hứa Lạc Lạc nghĩ một chút, tìm một số khác, lại gọi.

"Tút ~ "

"Tút ~ "

"Tút ~ "

Nối máy.

"Hello! Người đẹp!"

Giọng nói của đàn ông. Hứa Lạc Lạc híp mắt lại.

"Na Na đâu?"

Tên đàn ông bên kia cười một tiếng, giọng điệu ngả ngớn: "Em cứ nói đi?"

Hứa Lạc Lạc nhíu mày: "Tôi tìm Lý Mộng, cô ấy đang đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro