Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hi Giai

~~~~

Mấy ngày tiếp theo, Hứa Lạc Lạc thật sự là làm một học sinh tốt, ban ngày đi học, tan học đi đến bệnh viện tìm Úc Dương. Học bổ túc hai ba tiếng đồng hồ sau lại quay về trường học. Mặc dù luôn bị Úc Dương dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn.

"Mịa nó, đề này tmd cũng quá biến thái đi. X là X, Y là Y, làm sao X có thể bằng Y? Đầu óc người ra đề này nhất định là bị bệnh!"

Úc Dương nhìn cô.

"Cậu còn muốn học nữa hay không?"

"Học học học, cậu dạy cậu dạy." Hứa Lạc Lạc lập tức trở thành chân chó.

~~~

"Úc Dương, tôi nói với cậu này, thế này có còn là người không chứ! Con người là phải luôn nhìn về phía trước, không thể lúc nào cũng nhìn vào những chuyện đã qua trong lịch sử. Cứ như vậy thì càng ngày càng trở nên ngu dốt. Trở thành cổ hủ. Cho nên chúng ta không nên tiếp tục học tác phẩm văn cổ này, đi xem những thứ có nội hàm một chút, ví dụ như 《 Nhật ký XX của lưu manh 》. Tôi nói cho cậu biết, XXOO trong tiểu thuyết này rất thú vị, bảo đảm cậu đọc xong tiểu đệ đệ lập tức hùng khởi......" Nhìn mặt Úc Dương càng ngày càng đen, Hứa Lạc Lạc cười gượng hai tiếng: "Ha ha ~, cậu coi như là tôi vừa đánh rắm đi. Tiếp tục giảng bài đi ha."

~~~

"Từ đơn này đọc như thế nào?"

"Lance~"

Úc Dương nhẫn nhịn: "Từ này thì sao?"

"Lance~"

Úc Dương lại nhẫn nhìn: "Vậy còn từ này?"

"Lance~"

Úc Dương không thể nhịn được nữa, lấy tay túm móng vuốt háo sắc của ai kia trên người cậu xuống.

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn kiểm tra vết thương hộ cậu thôi." Vẻ mặt Hứa Lạc Lạc chân thành nói.

Úc Dương nghe thế vẻ mặt đầy hắc tuyến!

"Có phải cậu đối với ai cũng bỉ ổi như vậy không?"

Hứa Lạc Lạc sửng sốt khi bị hỏi như vậy.

"Ngoại trừ cậu, cậu từng thấy tôi bỉ ổi như vậy với ai chưa?"

Úc Dương nhìn cô, mở miệng định nói, nhưng lời nói đến miệng cuối cùng vẫn không nói ra.

Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, Hứa Lạc Lạc giả vờ thoải mái cười cười: "Ai muốn khiến cho cậu nhìn thấy bộ mặt bỉ ổi này của bản thân chứ!"

Úc Dương rũ mắt không nói.

Hứa Lạc Lạc cắn cắn môi, nói: "Hôm nay cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi đi về trước!" Sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Một mình đi trở về trường học, Hứa Lạc Lạc khó có lúc trông thật an tĩnh, lâm vào trầm tư.

Cô cảm thấy cô thật đáng xấu hổ, đứng núi này trông núi nọ! Thích người cùng Hứa Gia Dương có vài phần giống nhau này, rồi mới thấy cậu là một người hoàn toàn khác!

Nhưng cô một chút áy náy cũng không có, ngược lại cảm thấy có chút hãnh diện, cmn cuối cùng cũng đem tên tiểu tử Hứa Gia Dương phụ lòng người khác quên đi!

Nhưng vấn đề hiện tại là cô phải theo đuổi Úc Dương như thế nào mới được, mặc dù cô cảm thấy Úc Dương đối với cô cũng có chút ý tứ, nếu không thì ai lại nhàn rỗi không có chuyện gì mà đem bản thân đang bị thương nặng đi tìm khắp núi hoang trong mấy tiếng liền chỉ để tìm một người không liên quan, trừ phi đầu óc có bệnh, hoặc là thích chịu ngược!

Hai kiểu người như vậy Úc Dương rõ ràng đều không phải, nhưng cô cảm thấy cậu luôn có ý muốn tránh cùng cô thân cận, cô không rõ vì cái gì? Khó khăn lắm mới thích một người, không phải là mỗi ngày đều muốn ở cùng nhau, tình chàng ý thiếp, làm chút chuyện không thể miêu tả sao? Trong tiểu thuyết đều viết như vậy!

Cho nên rốt cuộc Úc Dương có thích cô không? Hay vẫn là không thích cô? Hứa Lạc Lạc rất rối rắm!

***

Thời gian trôi qua rất nhamh, rõ ràng hai tháng trước còn nóng không chịu được. Vậy mà bây giờ đã có cảm giác của mùa đông. Châm ngôn nói rất đúng, thành phố Lâm không có mùa xuân và mùa thu, chỉ có mùa hạ, mùa đông!

Hoặc là nóng chết người, hoặc là lạnh cóng người!

Mà năm nay mùa đông phá lệ tới sớm. Còn chưa bước vào tháng 12 đã rơi trận tuyết đầu mùa.

Hứa Lạc Lạc vốn dĩ đang ngồi ở trong phòng học phát ngốc nhìn ngoài cửa sổ, thấy từ trên trời rơi xuống những bông tuyết ngẩn người, sau đó chậm rãi cong khóe miệng, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục giảng nói: "Báo cáo lão sư, em bị đau bụng, đi WC!" Sau đó nhanh chân chạy ra ngoài. Ngay cả đồng phục cũng chưa thay, gọi xe chạy tới bệnh viện cùng Úc Dương.

Cô muốn cùng Úc Dương đi dạo trên tuyết, cô muốn cùng Úc Dương sống cùng nhau đến đầu bạc.

"Tao biết, tao sẽ nghĩ cách."

....

"Tao không muốn lại nợ nần, chẳng qua là gần đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Cho tao thời gian mười ngày, tao sẽ gom góp đủ 60 vạn rồi cho người đem qua cho mày."

....

"Tao cảnh cáo mày, không được đi quấy rối mẹ tao, bằng không số tiền còn lại, một phân tiền các ngươi cũng đừng nghĩ lấy được."

...

"Không phải là vẫn còn có thời gian 5 năm sao, mày quen biết tao như thế nào chắc là mày vẫn còn nhớ rõ đi? Tao nói cho mày biết, việc kia mày nghĩ cũng đừng nghĩ tới, Lưu Tư."

Hứa Lạc Lạc hấp tấp chạy đến phòng bệnh Úc Dương, ở ngoài cửa nghe được một đoạn hội thoại như vậy.

Úc Dương đưa lưng về phía cửa, một bên thu thập hành lý một bên gọi điện thoại nên không chú ý có người tới. Mãi cho đến khi cậu cúp điện thoại, cầm hành lý xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Hứa Lạc Lạc ngây ngốc đứng ở cửa thì mới phát hiện, sắc mặt khó coi nắm chặt túi hành lý trong tay.

Hứa Lạc Lạc xấu hổ gãi gãi đầu: "Cái kia, xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén."

Úc Dương rũ mắt xuống che giấu cảm xúc, lắc đầu nói: "Không có việc gì. Cậu tại sao lại chạy tới đây, không phải đang trong giờ học sao?"

"Tuyết rơi, cậu xem, Úc Dương! Tôi muốn cùng cậu ngắm tuyết." Hứa Lạc Lạc hưng phấn lôi kéo tay Úc Dương chỉ ra bên ngoài hô to.

Úc Dương nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự là tuyết rơi. Năm nay tuyết rơi hình như sớm hơn!

Nhưng mà tuyết rơi có gì đáng để cô hưng phấn như vậy?

"Cậu muốn xuất viện sao?" Hứa Lạc Lạc chú ý tới túi hành lý trên tay cậu.

Úc Dương gật đầu: "Ừ, trên cơ bản là đã khỏi hẳn." Nếu không phải Long Hải nhất quyết bắt cậu phải ở lại bệnh viện dưỡng thương đến khi khỏi hẳn, thì cậu đã sớm xuất viện rồi.

Cậu hiểu rõ điều băn khoăn của Long Hải, cũng nguyện ý tuân theo an bày của ông ta! Cậu xả thân cứu Long Hạo vốn chính là có mục đích! Nhưng cậu còn có việc cần phải làm. Cần phải gánh chịu trách nhiệm!

Hứa Lạc Lạc chạy tới giúp cậu cầm hành lý: "Tôi cầm giúp cậu, chúng ta cùng nhau đi trở về được không?" Từ nơi này đến nhà Úc Dương cũng không xa, nhưng nếu đi bộ cũng mất hơn một tiếng.

Đối với bọn họ như vậy là đủ, Hứa Lạc Lạc ngây ngô cười.

Úc Dương nhíu mày khó hiểu nhìn cô, nha đầu lười biếng này từ khi nào trở nên yêu thích vận động thế. Nhưng mà vẫn gật đầu, nói: "Được! Nhưng mà hành lý vẫn để tự tôi cầm đi!" Nhìn đôi mắt đầy hi vọng của cô, cậu không có biện pháp đem lời nói cự tuyệt nói ra!

Dưỡng thương hơn hai tháng tuy rằng chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không đến mức ngay cả cái hành lý cũng không cầm được!

Hứa Lạc Lạc cũng không kiên trì đòi cầm, nhảy nhót đi theo sau Úc Dương chạy ra ngoài.

"Có phải cậu lại muốn đến Dạ Sắc đi làm không?" Đi trên đường, Hứa Lạc Lạc thật cẩn thận hỏi.

Úc Dương quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi dẫn bạn tôi đến cổ vũ cho cậu!"

Úc Dương nhíu mày: "Chỉ được đến vào thứ bảy chủ nhật, những ngày khác không được đến."

Hứa Lạc Lạc bĩu môi: "Tôi chỉ đi chơi một lát cũng không được sao?"

Úc Dương gật đầu: "Không được! Những ngày còn lại đều phải ở trường học tập đàng hoàng."

Hứa Lạc Lạc miễn cưỡng bĩu môi, trải qua mấy tháng Úc Dương kiên nhẫn dạy dỗ, toán ngoại ngữ cũng tiến bộ lên chút ít, mắt cũng không bị thâm quầng. Nhưng nếu để cô tự mình học bài vậy khẳng định là không có khả năng học được.

Úc Dương biết, suy nghĩ hỏi: "Cậu có đồ vật hay việc gì cảm thấy hứng thú không?"

"Cậu nha!" Cái đáp án này nghĩ không cần nghĩ liền buột miệng nói ra.

Úc Dương sửng sốt, nhíu mày nói: "Đừng nháo. Tôi và cậu nói chuyện đứng đắn!"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, nói thầm nói: "Tôi đều muốn ở bên cậu đến già rồi, nơi nào không đứng đắn."

Đường cái bởi vì một trận tuyết mà tắc nghẽn, tiếng còi không ngừng, Úc Dương không nghe rõ cô vừa nói gì, khom lưng nghiêng đầu hỏi: "Cậu vừa rồi nói gì đó?"

Hứa Lạc Lạc nhìn vành tai gợi cảm của cậu, khuôn mặt trắng nõn, cần cổ thon dài, nhịn xuống xúc động muốn hôn cậu, la lớn: "Vẽ tranh với thiết kế quần áo! Khi còn nhỏ tôi thường xuyên tự mình thiết kế và làm nhiều quần áo đa dạng cho búp bê Tây Dương, khá xinh đẹp!"

Từ nhỏ cô đã thích vẽ tranh, đặc biệt là vẽ quần áo, vẽ xong rồi còn muốn tự mình làm ra. Kết quả chính là đem quần áo của mình cắt nát, sau đó làm quần áo mới cho búp bê Tây Dương mặc!

Búp bê Tây Dương là của Hứa Gia Dương đưa, khi còn nhỏ mấy người các cô chơi đồ hàng, đó chính là con của cô và Hứa Gia Dương. Tuy rằng mỗi lần Hứa Gia Dương đều ngại cô ấu trĩ không phối hợp, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, luôn làm cho búp bê Tây Dương rất nhiều rất nhiều quần áo rồi cầm cho Hứa Gia Dương xem!

Úc Dương nghe vậy khóe miệng giật giật, hiển nhiên là cũng đang nhớ tới quần áo mà Hứa Lạc Lạc gọi là khá đẹp.

Thứ cho cậu nói thẳng, quần áo mà Hứa Lạc Lạc vẽ còn có thể nhìn được, còn làm ra thì vẫn thôi đi, không nỡ nhìn thẳng! May mà búp bê Tây Dương là vật chết, nếu mà là vật còn sống tuyệt đối sẽ tự sát, chết cho xong việc, đỡ phải chịu đựng sự tra tấn ngày đêm không ngừng của Hứa Lạc Lạc!

"Đổi chuyên ngành đi, không cần học máy tính. Đi học mỹ thuật, hoặc là thiết kế trang phục!" Úc Dương đề nghị nói. Con người chỉ đối với thứ mà mình có hứng thí thì mới có thể chân chính dụng tâm mà học tập.

Hứa Lạc Lạc ngẩn người, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không đổi."

Bởi vì cậu ở chỗ này.

Úc Dương nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại nhắm mắt lại. Cậu còn nhớ rõ câu nói kia của Hứa Lạc Lạc: "Úc Dương, cậu là gì của tôi? Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời cậu?"

"Còn cậu? Về sau có tính toán gì không? Hoặc là nói hiện tại cậu đang làm cái gì? Tại sao lại quen biết những người đó? Úc Dương."

Đối với Úc Dương hoàn toàn không biết gì cả, vẫn luôn là điều khiến Hứa Lạc Lạc canh cánh trong lòng, thế nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp để hỏi, hôm nay có cơ hội này cô nhất định phải đem nghi vấn trong lòng cô hỏi rõ.

Úc Dương nhìn cô, trầm mặc thật lâu.

Hứa Lạc Lạc bị cậu nhìn chằm chằm rất là thấp thỏm, thật cẩn thận hỏi: "Sao cậu nhìn tôi như vậy?"

Úc Dương thu hồi tầm mắt trên người cô, cất bước về phía trước.

~~~

"Ôi ~ cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi?" Hứa Lạc Lạc hô to phía sau Úc Dương.

Úc Dương bước chân không ngừng, giọng nói không mặn không nhạt: "Hứa Lạc Lạc, cậu là gì của tôi? Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cậu!"

Đồ quỷ hẹp hòi!

Hứa Lạc Lạc ngẩn người, trong lòng phẫn nộ, bĩu môi, bất mãn nói: "Cậu cái người này, còn không phải là tôi quan tâm cậu nên mới hỏi sao, nếu không thì tôi nhàn đến đau trứng quản cậu làm gì!"

Úc Dương xoay người nhìn cô: "Hứa Lạc Lạc, là ai đã cảnh cáo tôi, bảo tôi cách xa cô ấy ra một chút, không liên quan đến nhau? Vậy hiện tại cậu đang làm cái gì?"

Hứa Lạc Lạc: "..."

Úc Dương nhìn Hứa Lạc Lạc hóa đá tâm tình tốt lên rất nhiều, cong cong khóe miệng, xoay người đi tiếp.

Nhìn bóng lưng tiêu sái của người nào đó, Hứa Lạc Lạc khóc không ra nước mắt!

~~~

Chị nhà bị vả mặt hơi đau :vvv

Anh chị cứ thất thường thế này thì bao giờ mới về một nhà đây, hi vọng là không lâu lắm, để cho con dân được ăn cẩu lương chứ gió rét về rồi  ꉂ 'o' ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro