Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hi Giai

~~~~

Chương 27.

Cả buổi chiều Hứa Lạc Lạc luôn ở trong trạng thái buồn rầu, vì bỗng nhiên cô cảm thấy với tình hình như hiện tại, chờ đến lúc cô theo đuổi được Úc Dương thì hai người bọn họ cũng đã bảy tám chục tuổi, chẳng mấy chốc mà xuống mồ rồi còn đâu.

Như vậy không được! Cô phải thay đổi chiến lược theo đuổi!

Vì thế sau khi buổi chiều tan học, Hứa Lạc Lạc vội vàng chạy về ký túc xá tắm rửa, cô mặc một bộ váy mà cô cho là đẹp nhất, sau đó trang điểm và vội vàng cầm túi xách đi ra ngoài.

Trở về ký túc xá ngay sau đó, Lạc Tình sững sờ nhìn cô: "Này, Lạc Lạc, cậu đang muốn làm gì vậy?" Các cô quen biết nhau cũng sắp gần nửa năm, cô chưa từng thấy Hứa Lạc Lạc nghiêm túc cẩn thận trang điểm như vậy.

Hứa Lạc Lạc nghe xong quay đầu lại, khí phách hiên ngang nói: "Tớ muốn đi "làm" nam thần, chúc tớ thành công nha!" Sau đó để lại Lạc Lạc bị dọa choáng váng nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hứa Lạc Lạc gọi xe đi đến Dạ Sắc, lúc cô tới là khoảng 9 giờ, bước vào cửa liền nhìn thấy Úc Dương đứng ở trên sân khấu phối nhạc, cô nghĩ nghĩ một chút, cũng không đi lên quấy rầy cậu ấy, mà ngồi xuống quầy bar, gọi một chén rượu.

Mộc Phong thấy là cô, liền đổi thành một ly nước trái cây.

Hứa Lạc Lạc nhâm nhi một ngụm, nhíu mày, này mẹ nó cài này bị hư hả, ngọt như vậy!

"Tôi muốn uống rượu, anh đưa cho tôi thứ đồ gì vậy?"

Mộc Phong nhún vai, chỉ chỉ Úc Dương: "Là cậu ấy phân phó, nói là nếu cô tới chỗ này chỉ có thể uống nước trái cây, nếu không thì đi ra ngoài."

Hứa Lạc Lạc ngẩn người, quay đầu nhìn người đang ngồi trên sân khấu, bĩu môi, yên lặng cúi đầu uống nước trái cây!

Mộc Phong bật cười, hai người này đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Úc Dương đương nhiên cũng đã sớm chú ý tới Hứa Lạc Lạc, dù sao hôm nay là thứ sáu, ngày mai không cần đi học, cậu cũng lười đến quản cô.

Mãi cho đến 11 giờ, Hứa Lạc Lạc vẫn còn ngồi ở quầy bar nói cười đùa giỡn với mấy người bên cạnh, không có ý định rời đi, Úc Dương nhíu mày từ trên sân khấu đi xuống đi tới quầy bar.

Tuy rằng Hứa Lạc Lạc đang cùng mấy người bên cạnh nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt trước sau đều đặt trên người Úc Dương, vì vậy vừa nhìn thấy cậu xuống dưới lập tức liền đứng lên đón.

"Cũng đã muộn rồi, sao cậu vẫn còn chưa về?"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi: "Tại sao vừa gặp mặt cậu đã muốn tôi đi! Đây không phải là do tôi đang đợi cậu tan làm sao?"

Úc Dương nhíu mày: "Hai giờ sáng tôi mới tan làm, cậu chờ tôi làm gì? Mau quay về trường học!!"

"Vậy cậu yên tâm đi, nửa đêm tôi tự mình về được không?" Hứa Lạc Lạc vô cùng đáng thương nhìn cậu nói.

Úc Dương ngẩng đầu nhìn thời gian trên màn hình lớn của quán.

23:35

"Cậu chờ tôi, tôi đưa cậu trở về." Nói xong Úc Dương liền xoay người quay lại sân khấu, đối với Tô Thụy đang hát ở trên chào hỏi nói: "Tô Thụy, tôi có việc, xin nghỉ sớm, anh giúp tôi một chút, ngày mai tôi thay anh."

Tô Thụy ngẩng đầu nhìn Hứa Lạc Lạc đi theo sau cậu, ái muội cười: "Đi đi."

Úc Dương cũng lười giải thích, đi đến phía sau hậu trường cầm áo khoác mặc vào, rồi mang theo Hứa Lạc Lạc đi ra ngoài.

Ra khỏi quán bar, Hứa Lạc Lạc lại không phối hợp.

"Tôi không muốn về trường học, tôi muốn đến nhà cậu ngủ!"

Bước chân Úc Dương dừng lại, xoay người nhìn cô.

"Hứa Lạc Lạc, cậu có ý gì?"

Hứa Lạc Lạc đi nhanh, đuổi theo cậu. Bất ngờ duỗi hai tay vòng qua cổ cậu, nhón mũi chân lên ngửa đầu hôn.

Úc Dương ngạc nhiên, đẩy Hứa Lạc Lạc ra, đen mặt trừng cô!

Hứa Lạc Lạc còn cười giống như con mèo trộm thịt, cô cam đoan đây chắc chắn là nụ hôn đầu của Úc Dương! Ha ha ~

"Việc này cậu có biết là tôi có ý gì không?"

"Úc Dương, tôi thích cậu!!!"

Cô chợt hiểu ra rằng muốn theo đuổi được khúc gỗ này nhất định không được vòng vèo, nếu không người ta sẽ tỏ ra như không biết, không thấy!!

Úc Dương sững sờ. Hứa Lạc Lạc đột nhiên thổ lộ với cậu, khiến cậu có chút kinh ngạc!

Cậu cũng không ngốc, dĩ nhiên biết là Hứa Lạc Lạc thích cậu! Từ nhỏ cô đã thích cậu rồi không phải sao!

Mãi không nhận được đáp án, trong lòng Hứa Lạc Lạc thấp thỏm, nhưng lại không muốn Úc Dương nhìn được, làm như không có việc gì nhấc chân đi về phía trước, cố gắng ổn định tâm tình.

Úc Dương siết chặt tay, sau đó cũng thả lỏng đi theo sau cô.

Khu Úc Dương ở trọ cách quán bar không xa, là một khu dân nghèo, lần trước tới đây Hứa Lạc Lạc không có nghiêm túc đánh giá nơi này, lần này cùng Úc Dương chậm rãi trở về, tâm tình bình tĩnh, tinh tế đánh giá nơi người cô thích đang ở.

Dơ! Loạn! Kém!

Chỉ có ba chữ này có thể hình dung ra!

"Nghe bọn hắn nói, cậu thật sự đang rất thiếu tiền?"

Vốn dĩ Úc Dương đang thất thần bước đi, nghe vậy dừng lại, trầm mặc không nói.

Hứa Lạc Lạc cũng không thèm để ý, vẫn chậm rãi đi về phía trước: "Úc Dương, thiếu tiền không mất mặt."

Úc Dương trầm mặc một lát, nhìn bóng dáng xinh đẹp của người con gái đi phía trước: "Tôi cũng không cảm thấy thiếu tiền là việc mất mặt, chỉ là tôi không cần người khác thương hại! Cũng không cần cậu thương hại!"

Hứa Lạc Lạc quay lại nhìn cậu: "Úc Dương, cậu sai rồi, tôi không có suy nghĩ thương hại cậu. Cậu lớn lên đẹp trai, giỏi võ, lại thông minh, nếu thật sự cái gì cũng không thiếu, tôi mới phải thương tâm thất vọng. Bởi vì nếu cậu như vậy, quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến tôi cảm thấy mình không thể trèo cao! Có lẽ cậu sẽ cho rằng tôi là một đứa con gái xấu xa, nhưng tôi vẫn muốn nói, thực may mắn vì cậu thiếu tiền. Cậu nợ, tôi muốn giúp cậu trả, về phần số tiền đó, cậu muốn trả lại hay không trả cũng được. Nhưng cho dù thế nào, cậu trả hay không trả thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"

Hứa Lạc Lạc đứng ở trước cửa, quay đầu nhìn thiếu niên đứng bất động, cắn răng chờ đợi.

Đừng nhìn thấy cô nói khí phách như vậy, kỳ thật cô cũng rất sợ, nếu như Úc Dương không thích cô, nhất định sẽ tuyệt giao với cô!

Người thích bạn dây dưa với bạn gọi là tình thú, người không thích bạn dây dưa với bạn thì gọi là quấy rối tình dục!

May mắn rằng Úc Dương chỉ trầm mặc một lúc, sau đó vẫn đi tới, hơn nữa cũng không có đuổi cô đi, Hứa Lạc Lạc liền thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười đắc ý!

Xem ra cô đoán không sai, Úc Dương cũng thích cô! Tuy rằng cô không biết cậu thích cô ở điểm nào!

Úc Dương mở cửa quay đầu liền nhìn thấy Hứa Lạc Lạc cười khúc khích ở phía sau, nhíu mày khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"

Tâm hồn Hứa Lạc Lạc vẫn còn đắm chìm trong vui mừng khi biết Úc Dương cũng thích mình, nghe hỏi vậy lập túc đem lời trong lòng nói ra: "Tôi đang suy nghĩ xem rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào?"

Úc Dương sửng sốt, nhìn Hứa Lạc Lạc, nhíu mày, vấn đề này quá "sâu sắc" khó mà nói!

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi bảo đảm có đánh chết cũng không thay đổi!"

Úc Dương bật cười, nhìn cô: "Sao cậu lại tự dát vàng lên mặt như vậy? Tôi nói thích cậu khi nào?"

Hứa Lạc Lạc: "..."

Úc Dương không để ý cô, xoay người đi vào nhà.

Hứa Lạc Lạc vô cùng đáng thương đi theo vào, cắn chặt răng, ai oán nhìn cậu: "Cậu thật sự không thích tôi sao?"

Úc Dương đi trước nhìn đống lửa than đang cháy, gắp hai khối than đá bỏ vào, rồi quay lại nhìn bộ dạng đáng thương của cô, tâm trạng rất tốt cong miệng cười: "Đóng cửa lại đi, cậu không thấy lạnh nhưng tôi lạnh!"

Hứa Lạc Lạc vội vàng chân chó mà xoay người chạy về đi đóng cửa, sau đó lại xoay người chạy đến bên người Úc Dương ánh mắt trông mong mà nhìn cậu.

Úc Dương cố ý làm lơ cô, cởi áo khóa ra, bắt đầu dọn dẹp nhà.

Hứa Lạc Lạc nhìn bóng dáng bận rộn của cậu bĩu môi, lắp bắp nói: "Vậy cậu nói đi, cậu không thích tôi chỗ nào, tôi sửa không được sao?"

Úc Dương dừng lại, đứng dậy nhìn cô, nhướng mày nói: "Thật sự?"

Hứa Lạc Lạc vội vàng gật đầu.

Úc Dương ngồi xuống mép giường, duỗi đôi chân dài của mình ra, hai tay chống trên giường thả lỏng thân thể, ngửa đầu giống như nghiêm túc nghĩ: "Ừm ~ Điều không thích hình như hơi nhiều, cậu khẳng định muốn sửa?"

Hứa Lạc Lạc run bần bật: "Có bao nhiêu?"

"Hút thuốc, uống rượu, đi bar, đánh nhau, không làm việc đàng hoàng!"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng là cậu cũng vậy."

Úc Dương nghe thấy ngẩng đầu lên, ngồi thẳng thân mình, nhướng mày nhếch môi nhìn cô: "Vậy cậu cũng có thể không thích tôi, tôi không ngăn cản cậu!"

Hứa Lạc Lạc: "..."

"Đúng rồi, còn có chửi thề và cử chỉ tùy tiện!" Úc Dương bổ sung.

Hứa Lạc Lạc cắn răng vọt qua, trực tiếp nhào lên người Úc Dương, đè cậu ấn xuống giường, tức giận bất bình nói: "Dựa vào cái gì? Đây là hiệp ước không bình đẳng!"

Úc Dương bị đè ở trên giường không phản kháng, nhìn cô, mặt mày đều là ý cười: "Thì sao? Ai bảo cậu thích tôi?"

Ai bảo cậu không biết tôi cũng thích cậu!

Hứa Lạc Lạc tức giận phồng má trừng mắt, tên đàn ông này quả thực là không biết xấu hổ, được tiện nghi còn khoe mẽ sao?

Nhưng cậu ấy nói cũng không sai, ai bảo cô thích cậu chứ? Ngay sau đó bĩu môi: "Nếu tôi thay đổi, cậu sẽ thích tôi sao?"

"A ~ chuyện này sao? Tôi phải suy nghĩ đã!" Úc Dương nhìn cô, vẻ mặt cố ý tỏ ra miễn cưỡng nói.

Hứa Lạc Lạc ngẩn người, cúi đầu hung hăng cắn.

Cổ là bộ phận mỏng manh nhất nhất của con người, Hứa Lạc Lạc mở ra liền cắn, thân người Úc Dương cứng đờ, phản xạ có điều kiện liền muốn động thủ, nắm tay vươn tới thái dương của Hứa Lạc Lạc liền dừng lại. Nếu một quyền này của cậu thật sự đánh xuống, Hứa Lạc Lạc cho dù không chết cũng biến thành kẻ ngốc!

"Hứa Lạc Lạc, cậu là chó à! Nhả ra."

Trong hai giây Úc Dương do dự, Hứa Lạc Lạc đã cắn xuống. Mặc kệ người nào đó kêu lên, cô phát tiết hết tức giận rồi mới nhả ra, bò dậy, thở phì phì nhìn xuống người nào đó.

Úc Dương sờ sờ dấu răng trên cổ, nhìn khuôn mặt tức giận nước mắt lưng tròng của Hứa Lạc Lạc, dở khóc dở cười!

Rốt cuộc là ai bị cắn?

"Có chuyện gì muốn nói liền nói, bao tuổi rồi không được khóc!"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, trừng cậu, tức giận bất bình nói: "Hút thuốc uống rượu tôi có thể nhịn, cùng lắm thì nếu nhịn không được thì tôi ăn cậu!"

"Nhưng mà cậu không cho tôi đến quán bar thì không được, tôi không đi thì sao có thể trông chừng cậu, như vậy không phải cậu sẽ bị những nữ nhân khác quyết rũ mất sao! Trừ phi cậu cũng không đến quán bar!"

"Đánh nhau ẩu đả không làm việc đàng hoàng, tội này tôi không nhận, rõ ràng cậu mới là cao thủ trong đó!"

"Chửi thề đã là thói quen của tôi, tôi không thể tự mình sửa, cần cậu hỗ trợ! Ví dụ như tôi vừa nói bậy cậu liền hôn tôi!" (Khôn như chị quê em đầy :))

"Về phần cử chỉ tùy tiện, cậu yên tâm, nếu có bạn trai tôi đảm bảo chỉ tùy tiện với bạn trai!"

Úc Dương thích nhìn bộ dáng vui vẻ này của cô: "Ai là bạn trai cậu?"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi: "Cậu! Từ nay về sau chúng ta chính là người yêu!"

"Tôi đã đáp ứng yêu đương với cậu khi nào? Nha đầu! Tự mình đa tình là bệnh, phải trị!"

Hứa Lạc Lạc: "..."

Cậu ta không cự tuyệt lời tỏ tình của cô thì không phải là đồng ý sao?

Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà...

~~~

Ý ý, nhanh thôi nhanh thôi, con dân sẽ được ăn cơm chóa :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro