C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngươi còn chưa nói cảm giác thế nào."

Y Phàm ra sao cũng phải để mỹ nhân nói ra lý do, mà dưới thân lại truyền đến một trận đưa đẩy, càng dữ dội hơn.

"Ừm... nhanh quá... ah nóng... to quá...sướng quá... quá nhanh... chậm...chậm một chút... Sâu quá... ưm, nhẹ... Cắm nhẹ... muốn hư... hỏng rồi... chậm á,ah..."

Sau những cú đâm nặng nề, cơ thể mỹ nhân không ngừng cọ xát qua lại trên giường, cảm giác lơ lửng do trọng tâm không ổn định khiến nàng dùng hai tay ôm chặt lấy vai Y Phàm, hai chân dùng sức quấn lấy cô, mới có thể ngăn mình trôi theo gió như lá rụng.

"Hừ, chậm quá, có muốn dùng lực nữa không, ta đây ưm, nhanh dùng lực thêm một chút." Y Phàm cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, càng thêm lo lắng động đậy thân thể.

"À không... không phải uh... quá nhanh... làm ơn... không được... Không cần... nhẹ thôi..."

Thứ đó ra vào cơ thể quá sâu quá nhanh, xé toạc cơ thể nàng như một lưỡi dao thịt, bên trong nhanh chóng bị thanh sắt nóng bỏng cọ xát, lại nóng lại bỏng, cọ sát sinh ra nhiệt lượng như đốt cháy cơ thể nàng.

Nàng muốn nổ tung, nhưng người này càng ngày càng thô bạo, khoái cảm quá mức tích tụ trong cơ thể nàng không giảm bớt được một tia, khiến người ta dục tiên dục tử.

Tống Băng Ngôn muốn cầu xin cô chậm lại nhẹ một chút, để thân thể sắp nổ tung của mình có thể giảm xóc, nhưng đáng tiếc người nọ căn bản nghe không hiểu, ngược lại càng đâm vào càng sâu càng mạnh.

Cơ thể nóng bỏng không chịu nổi dường như tràn đầy năng lượng, khiến nàng khó có thể thừa nhận, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo cơ thể mềm mại, cố gắng xua chúng đi.

"Ân, ta biết, sẽ nỗ lực hơn." Y Phàm thân thể tựa hồ được rót vào năng lượng vô hạn, công chiếm mật huyệt không hề ngừng lại, lực đạo chỉ tăng không giảm.

"A không... không ưm... a a a... Muốn tới... Đến á... a a..."

Dưới sự ra vào kịch liệt điên cuồng của nàng, thân thể mềm mại của mỹ nhân uốn éo dưới thân, hai tay không ngừng bấu lấy lưng cô, đôi môi ngọc không ngừng rên rỉ ngâm nga nhưng rốt cuộc không phát tiết ra được, dục vọng vẫn không ngừng dâng trào.

Sau khi lên đỉnh, rốt cuộc run thân mình tiết thân.

Nhưng mà, mỹ nhân cao trào cũng không thể ngăn cản Y Phàm nhiệt tình, từ sâu trong hoa tâm phun ra nước mật cũng chỉ có thể bị dương vật cô lấp kín, hấp thụ, cuối cùng bị đại gia hoả này đâm cho tứ tán.

Sau khi cực khoái, cơ thể cực kỳ mẫn cảm nhanh chóng được đối phương khơi dậy, lần nữa leo lên đỉnh tiếp theo.

Lần lượt leo lên đỉnh, khiến mỹ nhân càng thêm cực khoái, nước mật liên tục tràn ra, cơ hồ tràn đầy hoa huyệt, khi thì tràn ra ngoài thân thể theo khúc thịt trừu động.

Mà cơn cực khoái liên tục đẩy nhanh quá trình tiêu hao năng lượng, năng lượng nồng đậm thấm vào mật dịch tiết ra, bị khúc thịt không ngừng chiếm giữ mình hấp thụ đưa vào trong cơ thể đối phương.

Ngay cả bản thân mỹ nhân cũng không biết mình đã tiết bao nhiêu lần, chảy bao nhiêu nước, nhưng kẻ đầu sỏ lại không biết mệt mỏi, có xu hướng sưng tấy, cũng không hiểu tại sao hồi nãy đưa ra kết luận mình không thể.

Nhiều lần cao trào khiến Tống Băng Ngôn cảm thấy thân thể dường như đã quen với vật dư thừa tiến công, hoàn toàn tiếp nhận nó.

Nhưng lại không nghĩ thứ đó sau khi chiếm được nàng vẫn không thỏa mãn, không ngừng đâm vào chỗ sâu của mình, cô muốn làm gì? Muốn cắm hư nàng sao?.

Có lẽ là vậy, chỗ sâu bên trong của chính mình tựa hồ còn một cái "cửa", trong lúc thô tráng va chạm, "cửa" bị thô to khảm vào.

Mọi va chạm đều khiến cơ thể nàng mềm nhũn, tê dại, thậm chí có chút đờ đẫn.

Tuy nhiên, cơn đau âm ỉ này chẳng những không khiến nàng đau đớn mà còn khiến nàng sảng khoái chưa từng thấy, phản phất linh hồn chấn động, khiến nàng chỉ ước lại bị cắm hàng nghìn lần, phá hủy "cửa" của nàng.

Dưới tác động lần lượt của côn thịt, cơ thể nàng phấn khích tột đỉnh, phảng phất tùy thời có thể thăng thiên.

Mà cây gậy dường như càng lúc càng đâm sâu hơn, như thể nó muốn đâm xuyên qua cơ thể nàng.

Nơi đó, khẳng định là bị va chạm nứt ra, hung mãnh như vậy mà không cắm hư mình sao?

Cô không ngừng đào sâu vào chính mình, như thể cơ thể nàng sắp bị đào ra, điều này làm cho Tống Băng Ngôn kinh hãi không thôi, "Không ưm, ngươi dừng lại, dừng lại, sắp hư rồi, a, mở, mở ra rồi, không cần, sẽ hư. "

"Không có, đừng sợ, nơi đó chính là như vậy, nó có một cái miệng thịt nhỏ, có lỗ, có chỗ lõm, có thể đút vào, sẽ càng thoải mái, đừng sợ, hưởng thụ đi."

Y Phàm kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe, huyệt khẩu hẹp kia so với bên ngoài còn chặt hơn, giống như có hàng ngàn cái miệng nhỏ, hút vật đang dần trướng ra của cô, mút đến tê dại, khiến cô càng muốn đâm vào.

Sau khi Y Phàm nhắc nhở, mỹ nhân không còn sợ hãi nữa, thực sự cảm nhận được điều mà cô nói, va chạm mạnh ở đó quả thực còn kích thích mẫn cảm hơn so với cọ xát, tác động bên ngoài.

Cũng không biết người này đang suy nghĩ cái gì, vật dư thừa cứ như vậy đâm vào nàng, không ngừng va chạm ở chỗ đó, khiến cho thân thể nàng lúc nào cũng trong trạng thái căng chặt cao độ, giống như giây tiếp theo dây đàn sẽ đứt, phóng thích ra thứ gì đó.

Quả nhiên, ngay sau đó, mỹ nữ cao giọng hét chói tai, liền run người tiết thân.

Sau khi nàng tiết thân, thô tráng làm nàng dục sinh dục tử thế nhưng lại trướng thêm một vòng, chiếm đầy toàn bộ cơ thể nàng, nhìn qua giống như nàng bị côn thịt lớn đóng đinh, toàn thân đều phát cuồng vì nó, chỉ cần nó nhúc nhích một chút là nàng không chịu nổi.

Mà người trên người tựa hồ càng lúc càng hưng phấn, giống như bùng nổ khúc nhạc dạo đầu.

Chính mình tiết thân nhiều như vậy, cơ thể lên lên xuống xuống, nhưng người xâm chiếm mình lại giống như vĩnh viễn không biết mệt, càng cắm càng có lực, thứ đó cũng càng trướng lớn, không lúc nào kết thúc, có thể phá vỡ mình chứ?

"Um tại sao... tại sao ngươi không... uh... không ngừng... thứ đó vẫn còn... ah, lớn... Khi nào á dừng... Có thể rút ra ngoài trước không... Ta muốn... nghỉ ngơi... A... Chịu không nổi, ưm..."

Cực khoái liên tục, người này lại không cho nàng bất kỳ thời gian nghỉ ngơi nào, cơ thể sảng khoái đồng thời vô cùng tê mỏi vô lực, cũng không biết khi nào mới dừng lại.

"Nhanh, sắp ưm, tới rồi." Y Phàm lúc này đã cực kỳ hưng phấn, điên cuồng muốn chiếm hữu nàng, đem dục vọng chính mình tích tụ bấy lâu cùng khoái cảm phóng thích trên người mỹ nhân.

"Nhanh... nhanh cái gì... không... a... dừng... dừng lại... nhanh quá... a dừng... a... đừng... thật lớn, không được, ăn không vô... đầy bụng, ưm, a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro