Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bệnh nhân mới được đưa tới được sắp xếp ở tầng một của phòng thí nghiệm, bước qua cửa chính phòng thí nghiệm, xuyên qua một hành lang cong cong sẽ thấy được một loạt gian phòng, tường làm bằng thủy tinh có thể nhìn thấy bên trong lộn xộn những người toàn thân đỏ bừng.

Một người mặc áo blouse dài cầm một bìa cứng đi đến bên cạnh Văn Thái Nhất, theo trình tự báo cáo từng tình huống bệnh trạng.

"Bốn người này và những người trước đây cũng không khác nhau lắm, trong cơ thể có một chất không biết tên. Bệnh trạng biểu hiện ra bên ngoài là toàn thân ở trạng thái phấn khích thời gian dài, lúc phấn khởi thì làn da cả cơ thể đỏ lên như máu, bọn em đã tiêm thuốc an thần cho họ, nhưng tác dụng cũng không lớn, họ chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất thêm hai ngày." Người kia chỉ vào người trong gian thí nghiệm thứ nhất: "Người này tên là Quất Tường Bình, hàm lượng chất không rõ trong người hắn là thấp nhất, nhưng bệnh trạng của hắn lại là nghiêm trọng nhất."

Văn Thái Nhất nghiêng đầu, "Hắn là trùm mafia của thành phố N, nổi tiếng với biệt danh người sắt, thể chất cơ thể vốn dễ bị kích thích, không kỳ quái."

"Người này gọi là Mildred, được phát hiện khi đang đánh nhau ở đấu trường ngầm thành phố N, lúc bị người của chúng ta tìm được, hắn đã không khống chế được mà đánh chết mấy đối thủ. Hiện tại các cơ quan toàn thân hắn đã bắt đầu nhanh chóng suy nhược, đoán chừng sẽ chết đầu tiên trong bốn người."

Trung Bổn Du Thái ở một bên cúi đầu bật cười: "Trước kia cũng uống nhiều thuốc kích thích trước trận đấu lắm, có thể chống chọi đến bây giờ cũng không dễ dàng." Gương mặt này quen thuộc, thảo nào Văn Thái Nhất cố ý mời hắn đến xem.

"Bệnh trạng của hai người cuối cùng thì tương đối nhẹ hơn, người ở gian cuối cùng tên là Gia Đằng Triệt, tuy hắn có biểu hiện bệnh trạng toàn thân đỏ bừng, nhưng cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Người kia là Thủy Cốc, cũng không nghiêm trọng, nhưng các cơ quan suy yếu rất nhanh."

Văn Thái Nhất xoay đầu nhìn Trung Bổn Du Thái: "Tự ôn chuyện?"

Trung Bổn Du Thái lại cười: "Tiêm thuốc an thần thêm đi, trông đáng thương như ruồi bọ không đầu bị đâm cho chảy máu."

Thật không hỗ là môn sinh đắc ý của anh, Văn Thái Nhất tưởng tượng. Cơ thể bị bệnh sau khi phấn khởi quá độ, sẽ bị vỡ mạch máu diện rộng rồi tử vong, nếu tiêm vào lượng lớn thuốc an thần sẽ áp chế được chất không rõ này đến một trình độ nhất định, chờ khi thuốc an thần hết tác dụng sẽ phản phệ càng mạnh. Đây nói chung là cách làm cho người ta chết thống khổ nhất, nhưng so với những gì họ từng gây ra cho Trung Bổn Du Thái lại có vẻ quá mức nhân từ.

Văn Thái Nhất nhận lấy bìa cứng trên tay đệ tử mặc áo trắng: "Làm phiền cậu."

Trung Bổn Du Thái quay đầu hỏi anh: "Thái Dung đâu?"

Văn Thái Nhất sửng sốt, nâng nâng cằm chỉ về một gian thí nghiệm: "Không tự mình báo thù?"

Hắn liếc mắt nhe răng: "Giết quái vật, bẩn tay."

Ngày xưa Trung Bổn Du Thái rất hận từ 'quái vật' này, bởi vì rõ ràng hắn chẳng làm gì cả nhưng lại bị những người đó cưỡng chế gắn từ này lên người hắn, bất kể hắn đi đâu làm gì cũng đều có người vì cái nhãn này mà tăng thêm ác ý với hắn.

Thật ra định nghĩa của 'quái vật' rốt cuộc là cái gì, hắn tìm một thời gian rất lâu mới suy nghĩ được. Khi hầu hết mọi người không đặt bạn vào mắt, bạn sẽ thành quái vật. Quái thai từ nhỏ đã có tội, xứng đáng bị trừng phạt, bạn không thể đổ lỗi cho người khác, chỉ có thể tự trách mình không nên sinh ra ở cái thế giới hoang đường này.

Ác ý của loài người thật đơn thuần, nhưng cũng là điều kinh khủng nhất của thế giới. Chinh phục kẻ yếu để có được cảm giác thỏa mãn nhất thời và cảm giác về sự ưu việt, hưởng thụ sự tự hào khi được người khác khen ngợi vì đã trừng phạt quái thai, loài người luôn phủ lên ác ý của mình một lớp ngoài vinh quang đẹp đẽ, tất cả đều hiểu nhưng không nói, vì thế bạo lực học đường được mặc lớp áo tên là 'trẻ con không hiểu chuyện'. Nhưng bên trong thối nát không có ánh sáng thì chỉ có thê ngày càng thêm thối nát.

Trung Bổn Du Thái đã giết vô số côn đồ học đường, nhưng đến bây giờ tay hắn chưa từng chạm vào máu của bọn họ. Hắn thích mượn đao giết người gián tiếp tra tấn, chính là bởi vì hắn không muốn những quái vật hư thối bốc mùi này làm ô uế tay hắn.

Văn Thái Nhất cũng hiểu được, xoay người đi trước: "Đi theo anh."





.





Lý Thái Dung bị nhốt trong phòng thí nghiệm kiên cố nhất, là căn phòng có nhiều thiết bị phòng hộ nhất. Chỉ việc đi vào cũng phải thông qua hai cánh cửa thép kín không kẽ hở, trước phòng giam người còn có một phòng quan sát, cách hai lớp thủy tinh công nghiệp rất dày, có thể nhìn thấy Lý Thái Dung tay chân đeo khóa sắt rất to, ngồi ngẩn người trên cái giường duy nhất trong phòng.

Trên người y có rất nhiều vết thương, tay chân cũng vì mang khóa sắt lâu mà bị mài ra máu thịt trông rợn người.

"Là tự nó yêu cầu." Văn Thái Nhất nói, "Sau vài lần không khống chế được làm bị thương mấy đứa nhỏ trong phòng thí nghiệm, nó bảo anh giam nó ở đây."

Trung Bổn Du Thái nhìn chằm chằm người bên kia lớp thủy tinh, không nói được một lời.

Nghi vấn trước đây của Văn Thái Nhất cũng không phải không có lý lẽ. Hắn là một trong những thành viên đầu tiên của None, tất cả kỹ năng chiến đấu đều là Trì Hàn Soái tự tay dạy dỗ, tuy lực phá hủy kém hơn lão đại, nhưng nếu hắn nghiêm túc đánh với Tyrant thật đúng là không biết ai sẽ thắng. Cho dù hắn thật sự đánh không lại, đích thực cũng không đến mức bị Tyrant đánh đến suýt mất mạng.

Trung Bổn Du Thái rất tận hưởng khi hắn mang đến tuyệt vọng và thống khổ cho người khác, hắn cũng có bệnh thích xem một người dần dần bị phá hủy, nhưng hắn duy nhất không thể nhìn Lý Thái Dung bị thương— bất kể là về sinh lý hay về tâm lý.

Lần đầu gặp mặt của hắn và Lý Thái Dung thật quá đẫm máu, đẫm máu đến tạo ra bóng ma trong lòng hắn, thế nên dù qua nhiều năm rồi, hắn tình nguyện bản thân bị thương cũng không muốn nhìn thấy Lý Thái Dung bị thương dù chỉ một chút. Trước khi gặp được Lý Thái Dung, hắn cảm thấy mình nhất định thuộc về đám người bất hạnh nhất thế giới, nhưng hóa ra thế giới này còn tồn tại người bất hạnh hơn hắn.

Năm đó, lúc Trì Hàn Soái mang theo hắn tìm được Lý Thái Dung, Lý Thái Dung đang dọn xác. Tyrant chọc vào xã hội đen địa phương, trong một đêm gia đình mà y ở nhờ bị giết sạch sẽ, nhờ có Tyrant xuất hiện mà y giữ được tính mạng, nhưng khi vừa tỉnh lại thì phát hiện gia đình mà mình vất vả tìm được lại không còn.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Trung Bổn Du Thái chân thật tiếp xúc gần với cái chết, hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc trước đây Lý Thái Dung đã trải qua bao nhiêu cái chết như vậy, lại không biết đã gánh bao nhiêu tội lỗi và áy náy gây ra bởi Tyrant.

Cậu thiếu niên ngơ ngác lúng túng trong căn phòng loang lổ vết máu, dường như ngay cả việc bản thân bị thương nặng cũng quên mất, chần chừ qua lại như một cỗ máy bị hỏng, xử lý máu cho thi thể, nhưng y không ý thức được trên người mình cũng chảy máu, thế nên y không cách nào lau hết máu trên tay mình nhưng lại không biết nguyên nhân.

Trung Bổn Du Thái đi đến nói với y, "Anh bị thương".

Nhưng còn chưa đụng tới đã bị y né ra, giọng nói Lý Thái Dung khàn khàn: "Có máu, bẩn."

Người quá mức ôn nhu sẽ có thể chịu đựng nỗi đau mà người bình thường không chịu được, Tyrant nói Lý Thái Dung yếu đuuối, nhưng Lý Thái Dung trải qua rất nhiều chuyện, được mài giũa mới trở nên thông minh, mới có thể bị nhân cách không biết sợ hãi này kéo vào bóng tối nhưng vẫn sống được như vậy.

Điều Trì Hàn Soái nhìn trúng chưa vào giờ là năng lực phá hủy của Tyrant.

Giữa phòng quan sát và phòng thí nghiệm là một lối đi không rộng lắm, Trung Bổn Du Thái mở cửa phòng quan sát, đến trước tấm kính thủy tinh thứ hai.

Văn Thái Nhất mở hệ thống liên lạc nội bộ, âm thanh xiềng xích va chạm trong phòng bên cạnh vang lên chói tai trong không gian yên tĩnh.

"Thái Dung." Trung Bổn Du Thái gọi y. Người phía bên kia lớp kính sửng sốt, âm thanh xiềng xích càng lớn hơn, Lý Thái Dung ngẩng đầu nhìn, y đã gầy đi nhiều, phờ phạc lừ đừ, Trung Bổn Du Thái rất muốn ôm lấy y. Hắn nói: "Đừng tự trách chính mình."

Lý Thái Dung kéo theo xiềng xích đi về phía hắn, âm thanh the thé rơi vào tai Trung Bổn Du Thái. Ở bên kia, y nâng tay đặt lên lớp kính, Trung Bổn Du Thái rõ ràng nhìn thấy các đốt ngón tay đầy máu, còn có vết thương trên cổ tay.

Lý Thái Dung đặt trán lên lớp thủy tinh, giọng nói rất yếu ớt: "Xin lỗi. Tôi không khống chế được hắn."

Du Thái nâng tay, cách lớp kính đặt trên tay y: "Đừng tự cô lập bản thân, ngàn vạn lần đừng tự trách mình."

"Vì em, anh sẽ không chết."




.tbc.

Dị đó, nhưng mà không chịu nhận là thương người ta 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro